Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Suy nghĩ của anh ta không phải như vậy, anh ta không muốn làm cô bỏ ra quá nhiều tình cảm, anh ta chỉ muốn cho cô ký tên, sau đó, tương lai cô sẽ có cuộc sống dễ dàng.
“Cốc cốc cốc ——” Hàn Yến nghe thấy tiếng gõ cửa, là cô đi xuống giường gõ cửa phòng tắm tìm anh.
“Sao vậy?” Hàn Yến hỏi cô.
Peach há miệng run rẩy hỏi anh ta: “Anh làm gì vậy? Vẫn luôn không mở nước, em tới xem xem có phải anh té xỉu ở trong nhà tắm hay không...”
Hàn Yến cười nói: “Không có... anh đang cạo râu.”
“À... em cho rằng, anh đang đợi em giúp anh tắm...”
“...” Đầu óc của Hàn Yến trở nên mơ hồ. Lại nghe thấy cô nói tiếp: “Không có gì, trong khoảng thời gian anh nằm bệnh viện một tháng kia, em đều tắm giúp anh mà.”
“...” đầu óc của Hàn Yến trở nên tỉnh táo, trong hơn một tháng qua, cô đã nhìn hết của anh từ trên xuống dưới... anh ta còn ở đây kiểu cách cái gì? Mặc dù, chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn, nhưng cô đã... hoàn toàn coi anh làm người đàn ông của mình.
Hàn Yến cởi quần áo mở nước.
Anh ta tắm xong, lau sạch, mặc vào bộ đồ ngủ màu lam nhạt cô đã giặt sấy khô cho anh ta, trên bộ đồ ngủ này còn có mùi thơm thoang thoảng.
Lúc anh ta ra khỏi phòng tắm, Peach gọi anh ta: “Anh nhanh sấy khô tóc đi.”
Hàn Yến ngoan ngoãn đi sấy tóc, nói thật... từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ sấy tóc, một người đàn ông... sấy tóc cái gì? Mái tóc của anh ta không quá dài, gặp nóng sẽ hơi cong lên, rất phong cách, rất thoải mái, không phải là kiểu tóc quá ngắn, chỉ lau lau mấy lần là khô. Vì vậy, Peach bảo anh ta sấy, anh ta liền đi sấy. Anh ta vốn không quá chú trọng về kiểu tóc, từ... sau khi gặp được cô ấy, anh ta đã đến chuyện làm đẹp mình, chỉ hy vọng có thể hấp dẫn được sự chú ý của cô...
Chưa tới hai phút, mái tóc đã khô. Anh ta nhìn mình trong gương, khuôn mặt hơi đỏ ửng. Anh ta thầm nghĩ trong đầu, chắc chắn là hơi nóng do máy sấy tóc đã làm khuôn mặt anh ta nóng lên, tuyệt đối không phải bởi vì... Trong phòng ngủ có một cô gái đang đợi anh ta...
Anh ta đi tới cửa phòng ngủ của cô, nhìn thấy cô đang mơ mơ màng màng nằm ở trong chăn, dáng vẻ lười biếng mỉm cười nhìn anh ta.
Dáng vẻ của cô cực kỳ xinh đẹp, tràn đầy hơi thở quyến rũ, phòng của cô rất giản dị, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, drap trải giường màu xanh nhạt.
Cô nhìn thấy anh ta đi vào, liền ngồi dậy, hơi nhích vào trong.
Cô đưa tay vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Anh mau tới đây...”
Chân của Hàn Yến đã không còn nghe sự điều khiển của anh ta... cô bảo anh ta làm gì, anh ta liền làm cái đó, giống như ma thuật vậy.
Anh ta hơi nóng lên...
Lúc anh ta đi tới bên cạnh cô, cô đưa tay ra kéo lấy tay anh ta: “Mau vào đây, sàn nhà lạnh lắm.”
Hàn Yến ngồi xuống, cô vén chăn lên đắp cho anh ta, cảm giác ấm áp bất ngờ ập tới làm anh ta rùng mình.
Peach ôm lấy cánh tay của anh ta, người cũng dính sát trên cánh tay của anh ta. Cô gối đầu vào trên đầu vai của anh ta, nói: “Cho anh xem nhìn manga em vẽ này.”
Cô đưa tay lấy manga ở trên tủ đầu giường, tủ đầu giường ở phía bên anh ta, cô phải vượt qua anh ta mới có thể với đến ngăn kéo kia. Hàn Yến không nói hỗ trợ, bởi vì... anh ta đã không còn cách nào để suy nghĩ, bây giờ anh ta chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt nhẹ nhàng lượn quanh ở đầu mũi của anh ta, cảm giác mềm mại ấm áp lướt qua ngực và cánh tay anh ta.
Vất vả lắm, cô mới lấy tập bản thảo manga của mình. Đây là bản thảo manga cô vẽ bằng tay, đều là mấy mẩu truyện hài vui nhộn.
Cô giải thích cho anh nội dung mấy mẩu truyện ngắn, đầu nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui ở trong ngực anh ta. Cô ngồi một lúc, lại cảm thấy không thoải mái, kéo cánh tay của anh ta vòng qua sau lưng mình, trong khoảng khắc... anh lại ôm cô vào trong ngực.
Toàn bộ người cô đều dán lên ngực anh ta.