Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàn Yến cương cứng, ngay cả động cũng không thể động.
Cô ấy nói cái gì, anh ta cũng hoàn toàn không biết, trong đầu cứ vang lên tiếng “ù ù”, anh ta chỉ thấy cái miệng nhỏ đáng yêu của cô cứ mở ra rồi đóng lại...
Peach thấy anh hoàn toàn không hiểu mình đang nói cái gì, cô chợt buôn quyển sổ xuống, ngoẹo đầu, mỉm cười nhìn anh ta nói: “Em quên mất, anh không thích xem manga... Nếu không, chúng ta xem tự điển?”
Hàn Yến nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt chứa đầy men say... anh ta nói: “Em cứ ở bên cạnh anh thế này, anh chẳng xem nổi gì cả.”
Ngoài nhìn em ra, anh đều không muốn nhìn gì cả...
Không bị khống chế... anh kề sát lại gần hôn cô, Peach đang bĩu môi muốn đi lấy tự điển, bất ngờ bị anh hôn, không có dấu hiệu nào báo trước...
Cô ngớ người ra, rồi cảm thấy người anh như muốn bốc cháy.
Anh ôm cô vào trong ngực, hơi thở bá đạo của đàn ông bao phủ thật chặt lấy cô!
Anh ôm chặt lấy cô, giống như muốn khảm người cô vào thân thể của mình. Bàn tay ấm áp của anh giữ lấy ót của cô dùng sức áp môi mình lên môi cô, nụ hôn của anh cũng đặc biệt có lực, giống như anh đang đốt cháy cô bằng tất cả sự nhiệt tình của mình.
Peach cực kỳ đau lòng... cô biết tình hình sức khỏe của anh ta, cô chăm sóc cho anh ta hơn một tháng, nên cô cũng hiểu rõ hơn ai khác!
Cô biết Hàn Yến đang giãy giụa, cô biết anh cũng không muốn động vào cô, vì vậy, cô nghĩ đủ mọi cách giữ anh ta lại, nghĩ đủ mọi cách quyến rũ anh ta. Bởi vì, cô thật sự không muốn anh phải để lại tiếc nuối, cũng không muốn để lại tiếc nuối cho mình.
Yêu nhau, chỉ tâm ý tương thông thôi cũng không đủ! Chỉ có tâm linh và thể xác hoàn toàn hòa hợp, mới thật sự là hoàn mỹ.
Nụ hôn của Hàn Yến rất nóng bỏng, rõ ràng có loại kích động muốn đốt lửa trên rừng cỏ.
Peach cực kỳ vui vẻ, vì anh có thể đi đến bước này với cô... nếu anh đã đi về phía cô, vậy cô tuyệt đối không thể đứng tại chỗ chờ anh, cô muốn chạy thật nhanh! Dùng sức chạy nhanh, nhất định phải chạy đến bên cạnh anh, trước khi anh hoàn hồn lại, đẩy anh ngã nhào!
Peach đưa tay ra cởi từng chiếc cúc áo của anh, Hàn Yến hồn nhiên không cảm giác, trầm trầm say say ở trong hương thơm nhẹ nhàng của cô.
Lúc anh ta phát hiện ra hai người đều đã nằm xuống, quần áo của cô không biết bay đi từ lúc nào, anh ta mới thấy trong đầu “Ầm” tiếng nổ vang!
Peach trúc trắc hôn anh, Hàn Yến muốn đi, nhưng anh không thể khống chế được mình...
Anh ta bá đạo cúi người xuống, hơi thở của đàn ông chợt nổ tung! Peach nhắm mắt lại, nở nụ cười ngọt ngào cảm thụ nụ hôn nóng bỏng của anh.
Cô thích sự bá đạo của cô, thích anh đánh mất lý trí.
“Ầm ầm âm —— mở cửa ra!” Đột nhiên, có người đập cửa ở bên ngoài: “Ầm ầm ầm —— Giản Ninh! Đi ra đây—— “
Peach giật mình run rẩy... sao chị cô, lại tới nhà cô?
Ánh mắt say mê Hàn Yến bỗng tỉnh táo lại, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, thấy khuôn mặt xinh đẹp phấn nhuận của cô, đột nhiên trùm lên một tầng bóng mờ.
Hàn Yến lại cúi mặt xuống hôn cô, anh ta không thích biểu tình này của cô, anh ta thích dáng vẻ động lòng người như vừa rồi của cô hơn.
Peach bị anh ta hôn đến nỗi cười khanh khách, anh cố ý làm cho cô bật cười. Anh thích nhìn thấy cô cười, không muốn nhìn thấy cô tức giận.
Peach đẩy anh ta, phát hiện ra trên ngực, sau lưng anh đều là mồ hôi. Bên ngoài, tiếng gõ cửa “Ầm ầm ầm ——”, càng ngày càng lớn: “Giản Ninh! Em có ở nhà không? Sao chị gọi điện thoại, em không nhận? Có phải Hàn Yến ở chỗ em hay không? Em đừng có im lặng! Em cho rằng chị không biết hả? Vừa rồi chị nhìn thấy bạn em ở ngoài! Chị biết Hàn Yến đang ở đây! Giản Ninh, em đi ra đây cho chị!”
Peach đẩy bả vai của Hàn Yến, muốn đẩy anh lên, nhưng... lúc này, anh như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, dùng sức ngăn người cô, không để cho cô cử động.
Peach hơi mờ mịt, vừa rồi cố gắng tán tỉnh anh, anh còn giãy giụa, bây giờ, anh lại không để cho cô đi?