Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Con nhóc nghịch ngợm, chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh! Màu đen... Nhìn qua trong rất thần bí.
Ánh mắt của Hàn Yến lập tức đứng yên.
“Có lạnh không?” Sao cô ấy lại ăn mặc như vậy? Cô ấy muốn làm gì? Hình như bộ đồ ngủ này là bộ đồ ngủ cô ấy vừa mới mua?
Hàn Yến vội vàng cầm áo khoác, đi về phía cô ấy.
Peach để điện thoại di động xuống, cắn môi nhìn anh ta: “Rất lạnh, anh mau ôm em lên giường đi, em đã lạnh đến nỗi không thể cử động được rồi! Ai biết được anh rửa bát lâu như vậy... Anh xem chân em này, lạnh đến mức đỏ bừng lên rồi.”
Nói xong, cô còn đặc biệt phối hợp “Hắt xì—— “
Hàn Yến bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, khoác áo khoác lên trên vai của cô ấy. Vừa rồi anh ta giặt cả khăn trải bàn, vì vậy thời gian rửa hơi lâu.
Ai biết được... cô ấy lại mặc như vậy, đợi anh ta...
Hàn Yến không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vòng tay qua sau lưng cô ấy, một tay khác vòng qua bắp chân của cô, hơi dùng lực ôm ngang cô ấy lên.
Peach nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ anh ta. Áo khoác trên vai cô ấy trượt xuống, Peach đưa tay lấy xuống, ném ở trên ghế sa lon.
Hàn Yến nhìn một loạt động tác này của cô ấy, không biết nên dời mắt sang nơi nào... cô ấy thật sự rất đẹp... chất liệu vải mỏng manh chẳng che giấu được gì cả.
Peach nở nụ cười ngọt ngào, bề sát ở bên tai anh ta nói: “ Em thử quần áo mới mua, anh thấy có đẹp không?”
Hàn Yến ôm lấy cô, vừa đi về phòng ngủ, vừa gật đầu nói: “Đẹp.”
Peach níu cổ anh xuống, vui vẻ hôn lên má anh: “Đẹp chỗ nào?”
Cả người Hàn Yến dần nóng lên, mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đều đỏ, anh ta cảm thấy từng sợi tóc của mình như tê như dại.
Anh ôm cô, giống như đang ôm một khối nhuyễn ngọc ấm áp, Hàn Yến cảm thấy nhiệt huyết trong người mình từ từ dâng lên!
Peach vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, thấy hầu kết của anh ta lăn lên lăn xuống, anh ta hít thật sâu nói: “Đều đẹp.”
Peach lại cố ý hỏi: “Vậy đều đẹp, là đẹp chỗ nào?”
Hàn Yến chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên mỉm cười. khuôn mặt anh phủ một tầng phấn hồng, trong đôi mắt đen viết rõ mấy chữ: “Em quá nghịch ngợm...”
Peach cười to “Ha ha”: “Kích động không?”
Hàn Yến không trả lời, đi nhanh đến bên giường.
Anh nhét cô vào trong chăn, Peach còn ôm lấy cổ anh ta, không để cho anh ta đi...
Hàn Yến cảm thấy cả người đều rất khó chịu, anh ta không dám đụng vào cô, lại không đi được. Peach xấu xa cười nói với anh ta: “Không để cho ngươi đi.”
Hàn Yến đỏ mặt tim đập nhanh nói: “Anh còn đang mặc áo khoác.”
Peach hôn lên má anh: “Đi tắm rồi thay quần áo đi, em chờ anh.”
Hàn Yến cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Anh ta cảm thấy mình như muốn điên lên... cạnh tượng anh ta dự tính không phải là như vậy...
Anh ta vốn muốn đến nhà cô ở cùng cô, cho dù là cùng đọc sách, tán gẫu với nhau... Cho dù là cùng cô lên mạng, chơi game, anh ta cũng đã nghĩ rới...
Duy chỉ không nghĩ tới, con nhóc này... lại lớn mật, dám chủ động... giống như nếu hôm nay không ăn được anh, cô sẽ rất tức giận, rất thất vọng.
Hàn Yến nhìn chằm chằm vào mình trong gương, nội tâm của anh ta rất mâu thuẫn.
Nội tâm rất giãy giụa, anh ta nghĩ muốn cô gái này... Nhưng anh ta có thể muốn không? Anh ta đứng lên, chống hai tay ở trên bồn rửa mặt, kề mặt gần sát mặt gương, đôi mắt ở trong gương của anh ta cũng viết đầy hai chữ giãy giụa.
Anh ta còn có bao nhiêu ngày? Anh ta không thể ích kỷ chiếm đoạt cô gái này, anh ta tới đây, vì muốn sắp xếp cho cô ấy một tương lại tốt đẹp, chứ không muốn sau này cô phải sống trong đau khổ tột cùng.
Nhưng... Thực tế dường như đang đối nghịch với anh ta. Anh ta hoàn toàn không khống chế được sự phát triển của tình hình... Sở dĩ anh ta cảm thấy mâu thuẫn, là bởi vì, anh ta thật sự rất muốn ích kỷ một lần... người không vì mình, trời tru đất diệt! Nhưng nếu hôm nay anh ta ích kỷ đoạt lấy cô, thì sau này cô phải làm gì? Cô sẽ lún sâu vào dầm lầy đau khổ...