Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Peach cất chân trở về nhà mình, vừa mới đẩy cửa ra, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Hàn Yến đã làm xong hai món ăn, cải thảo hầm, khoai tây sợi chua cay... bây giờ anh ta đang xào ngồng tỏi...
Peach “Phốc xuy”, cười phun ra. Nam thần quốc dân, lại cũng có lúc làm mấy món thế này!
Cô ấy còn tưởng rằng anh ta sẽ làm món nào cho cô ăn, không ngờ rằng lại là cải thảo, khoai tây...
Peach cười vui vẻ, Hàn Yến lập tức quay đầu nhìn cô ấy. anh ta đã xào xong ngồng tỏi, múc vào trong đĩa bưng ra.
Peach đứng ở đó, vui vẻ nhìn anh ta. Hàn Yến đặt đĩa xuống, cởi tạp dề ra nói: “Trước mắt... tôi chỉ biết xào mấy món đơn giản này thôi, ừ... Chủ yếu là do trong tủ lạnh nhà em không có nguyên liệu khác...”
Peach bụm mặt cười, cô ấy ở căn cứ hơn một tháng tháng, sau khi về nhà, đã đi siêu thị mua thức ăn một lần. Ngoài cải thảo, khoai tây ra, nhà cô ấy thật sự không có thứ gì khác.
Hàn Yến rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ba món mình làm, cảm thấy màu sắc thức ăn cũng không tệ lắm, anh ta cười nói: “Sau này tôi sẽ mua sách dạy nấu ăn, nghiên cứu kỹ, để ngày ngày thay đổi món ăn cho em.”
Peach cắn môi cười, đi tới bên bàn đọc sách bưng bát canh gừng vừa nãy lên uống.
Lúc trở về bàn cơm, Hàn Yến đã nấu ăn xong, bày biện bát đũa. Hai người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bàn ăn nhà cô là loại bàn gỗ, được phủ một chiếc khăn trải bàn bằng plastic, Hàn Yến nhìn cô nói: “Loại khăn trải bàn làm bằng plastic này dùng lâu không tốt đâu, buổi chiều tôi sẽ đi siêu thị mua một chiếc khăn trải bàn khác về.”
“Ừ...” Peach đột nhiên che mặt... rốt cuộc người đàn ông của gia đình này mọc từ đâu ra? Tại sao anh ta lại đột nhiên chạy đến nhà cô?
Anh ta dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô, thật sự làm cho cô chịu không nổi!
Hàn Yến không nhìn cô ấy nữa, cúi đầu ăn cơm. Lúc này Peach mới cảm thấy áp lực giảm xuống.
Dáng vẻ Hàn Yến ăn cơm cực kỳ đẹp mắt, ăn rất nhanh, nhưng vô cùng ưu nhã, quan trọng nhất là dáng vẻ đẹp mắt... nên làm cái gì cũng đẹp mắt... Peach che mặt, nhìn anh ta qua kẽ ngón tay, ôi mẹ ơi... Thật sự không chịu nổi nữa! Không dưng lại đẹp trai như vậy làm gì? Hại cô ngay cả ăn cơm cũng ăn không ngon!
Khuôn mặt của Peach nóng bừng lên, bây giờ và trước kia không giống nhau... cho dù trước kia có thích, cô ấy cũng không dám biểu hiện ra.
Nhưng cô ấy chăm sóc cho anh ta một tháng, ngày ngày lau mặt, lau chân, lau người cho anh ta. Trên người anh ta có mấy cọng tóc gáy, cô cũng biết rõ.
Vừa nghĩ tới chuyện, bây giờ người đàn ông này mạnh như rồng như cọp ngồi ở bên cạnh mình, cả người cô lại như lên cơn sốt!
Mặt cô nóng bừng lên như cái bánh kếp hành được rán trên chảo, cả bữa cơm, cô đều không dám nhìn thẳng vào anh ta, cô ấy vẫn luôn lấy tay trái che mặt, tay phải cầm đũa, miệng nhỏ ăn từng miếng từng miếng. Thỉnh thoảng, nhìn anh ta qua kẽ ngón tay trái.
Sao người đàn ông đẹp trai như Hàn Yến lại ngồi ở bên cạnh cô ấy, cùng ăn cơm chung với cô ấy? Còn nói ở trong nhà cô ấy là... Phải chăm sóc cô cả đời!
Ôi mẹ ơi... trái tim của Peach... đập loạn...
Cô ấy thật sự rất muốn móc trái tim của mình ra, gãi cho bớt ngứa...
Hàn Yến nhanh chóng ăn xong, anh ta mang bát của mình vào phòng bát rửa, đi ra nói với cô ấy: “Em cứ ăn từ từ, tôi đi đọc sách.”