Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong phòng khách, Peach phát hiện ra Từ Phi đi mất, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khổ sở... Cô không muốn làm cho bất kỳ ai thương tâm, nhưng chuyện tình cảm, cô không có cách vẹn cả đôi đường...
Bản tính của cô ấy đặc biệt hiền lành, vào lúc này... cô ấy chợt muốn khóc.
Cô ấy nhìn Hàn Yến, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể đi ra ngoài được không?”
Hàn Yến ôn hòa gật đầu, “Em đi đi, tôi sẽ chờ em trở lại dùng cơm.”
Thiếu chút nữa Peach bật khóc.
Cô ấy đứng lên, chạy thật nhanh ra ngoài. Cũng may, Từ Phi còn chưa đi xa, anh ta đang đứng ở cửa thang máy, một tay che ngực, một tay vịn tường, đầu rũ thấp... nhìn giống như đang rất khó chịu, nhìn giống như thân thể sắp không chống đỡ nổi.
Từ Phi nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lập tức đứng thẳng người. Nghiêng đầu nhìn thấy Peach chạy ra, anh ta lập tức thông suốt mỉm cười, giả bộ thờ ơ nói: “Nếu đã tìm được người đàn ông mình thích, em phải biết quý trọng, hy vọng hai người chung một chỗ, hạnh phúc.”
“...” Peach không biết nên nói cái gì cho phải, trước kia có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Cô ấy cũng đã cự tuyệt không ít người đàn ông ưu tú, nhưng chưa lần nào làm cô cảm thấy khó chịu như cự tuyệt Từ Phi lúc này.
Ngày anh ta tỏ tình với cô ấy, là lúc cô yếu ớt nhất cả người đều như muốn sụp đổ. Cô ấy có thể cảm giác được, anh ta như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô!
Anh ta thật sự rất tốt, anh ta biết nội tâm của cô rất nhạy cảm, anh ta biết ngày đó cô đã gần như suy sụp hoàn toàn!
Người đàn ông cô ấy thích, nằm ở trên giường bệnh, hôn mê hơn một tháng, trái tim của cô đau khổ biết nhường nào. Cô không cầu hồi báo, hết lòng chăm sóc cho anh ta, nhưng em gái của anh ta lại dùng lời nói ác độc công kích cô ấy, cô ấy thật sự rất ủy khuất...
Lúc đó, là Từ Phi tiếp thêm sức mạnh cho cô, làm cho cô cảm thấy ấm áp. Cô ấy vẫn rất cảm kích anh ta.
Từ Phi nhìn thấy ánh lệ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.
Anh ta mỉm cười nói, “Đàn ông bị cự tuyệt, là chuyện rất bình thường. Tôi có thể dễ dàng điều chỉnh tâm tình của mình, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”
Anh ta thông suốt mỉm cười nhìn cô ấy, thấy cô cắn môi, chóp mũi cũng đều đỏ ửng lên, anh ta tiếp tục nói: “Thật sự không có chuyện gì, lúc tôi bày tỏ với em, cũng không nghĩ đến chuyện em có thích tôi hay không... Tôi chỉ muốn em đừng khổ sở nữa. Tôi vốn không muốn nói ra chuyện thích em, bởi vì... tôi không muốn làm em cảm thấy khó xử... Là tôi quá bốc đồng, tôi muốn làm cho em vui vẻ lên thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác.”
Peach rưng rưng nước mắt, Từ Phi lập tức trở nên luống cuống, “Em đừng khóc, gặp được người mình thích, hãy hòa hợp sống chung. Em không biết mình may mắn như thế nào đâu... Em thích Hàn Yến, anh ta cũng thích em. Hai người cùng thích nhau gặp được nhau, còn có thể vui vẻ nắm tay nhau, không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
Peach gật đầu, nước mắt rơi vào trên áo. Từ Phi lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô ấy, “Em mau lau nước mắt đi, cả tôi và anh ta, đều không muốn nhìn thấy em khóc. Em không biết... lúc em mỉm cười, đẹp như thế nào đâu.”
Peach lê hoa đái vũ, kéo khóe môi, mỉm cười. Từ Phi nhấn mở thang máy, đi vào. Anh ta xoay người đối mặt với cô ấy, nhẹ giọng nói: “Em mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Peach gật đầu. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Từ Phi nhìn chăm chú nhìn cô qua khe hở cửa thang máy đang từ từ đóng chặt lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Chúc các em hạnh phúc. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều hy vọng em có thể dũng cảm đối mặt.”
“Đinh ——” cửa thang máy đóng chặt lại, đưa Từ Phi xuống tầng một.
Lúc Peach nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ hành lang, anh ta đã đi ra khỏi cửa nhà trọ, quay đầu... nhìn về hướng phòng cô. Anh ta đứng yên ở đó nhìn rất lâu, quay đầu... Bước dài đi xa.