Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Peach chợt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bỏ tay trái ra, lộ mắt ra nhìn chằm chằm vào anh ta, cô ấy cười nói: “Đi đi, đi đi, anh đi đọc sách đi.”
Hàn Yến ôn hòa chăm chú nhìn cô ấy, cười nói, “Em cứ ăn từ từ, ăn xong cứ để bát đũa đấy tôi rửa.” Anh ta xoay người đi tới cạnh kệ sách.
Peach nhìn chằm chằm vào bóng lưng đẹp trai của anh ta, không dời tầm mắt đi được... cô nào còn tâm tình muốn ăn cơm! Bây giờ cô chỉ muốn ngã nhào vào người anh ngay lập tức thôi, được không?!
Peach nhéo mạnh vào má mình, “Bình tĩnh bình tĩnh! Không thể thấy sắc… đẹp, là không nhịn được muốn đẩy ngã! Dè đặt dè đặt...”
Bữa cơm này, Peach ăn mất một tiếng đồng hồ. Lúc Hàn Yến đi ra xem cô, cii mới phát hiện ra... có vẻ như mình ăn rất lâu.
Hàn Yến nhìn cô rất lâu rồi hỏi: “Em ăn no chưa? Đồ ăn đã nguội rồi, để tôi đi hâm nóng lại đồ ăn?”
“Không cần! Không cần ——” Peach vội vàng để đũa xuống, “Tôi ăn no rồi, tôi đã sớm ăn xong rồi.”
Hàn Yến ngồi ở bên cạnh cô ấy, ôn hòa hỏi cô ấy, “Có phải tôi ở... đây, em cảm thấy không được tự nhiên hay không?”
“Không có!” Peach xua tay lia lịa, “Thấy anh ở đây, tôi rất vui vẻ... chỉ là tôi... ôi trời ơi, tôi bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên ở riêng với anh như thế nào...”
“Phốc ——” Peach nói xong, tự phun ra, nàncô ấy đã nói ra, tất cả suy nghĩ trong lòng mình...
Peach 囧...
Hàn Yến cười vui vẻ, “Thành thật mà nói... Tôi cũng không biết cách nói chuyện, tôi cũng không biết nên ở riêng với em như thế nào, nếu không... em cứ coi như tôi không có ở đây, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, tôi sẽ ngồi đọc sách ở ngay bên cạnh đây, sẽ không quấy rầy tới em.”
Peach thầm nghĩ trong đầu, “Anh cứ ở ngồi bên cạnh tôi thế này, tôi còn có thể muốn làm gì, thì làm cái đó? Không phải là cho dù có mót ỉa, tôi cũng phải nhịn sao?”
Nghĩ tới đây, cô bỗng cảm thấy vui vẻ.
Hàn Yến không biết cô cười cái gì, cũng cười theo. Anh ta bất ngờ nằm lấy tay cô ấy.
Peach nhìn thẳng vào mắt anh ta, Hàn Yến nhìn cô...
Cô nhìn thấy sắc mặt của anh ta dần đỏ lên, rất lâu sau, Hàn Yến nói: “Bây giờ... tôi là bạn trai của em hả?”
Peach chợt muốn độn thổ...
Khuôn mặt của cô cũng đỏ bừng lên, cô ấy không biết nên trả lời như thế nào, nói lung tung: “Anh nghĩ như thế nào, thì là thế đó đi...”
Ai nha! Ghét ghê... tự dưng lại hỏi vấn đề này!
Hàn Yến cực kỳ vui vẻ, anh ta thu dọn tất cả bát đĩa, rửa bát xong, cất vào trong tủ bát, lau tay vào khăn.
Peach đứng ở bên cạnh anh ta, thưởng thức dáng vẻ anh ta làm việc. Bàn tay của anh ta rất đẹp, giống như bạch ngọc vậy, không ngờ rằng, có một ngày, đôi bàn tay giống như bạch ngọc này lại nấu canh rửa bát cho cô.
Hàn Yến rửa bát xong, nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt của cô dịu dàng mà si ngốc, cô vừa cong môi ngượng ngùng cười, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta
Hàn Yến hỏi cô, “ Có phải rất đẹp trai hay không?”
“Hả?” Peach bối rối, Hàn Yến nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Anh rất đẹp trai, có phải hay không?”
Ôi mẹ ơi... mình không chịu nổi nữa rồi! Peach che mặt, cho dù anh có thật sự rất đẹp trai, cũng không thể nói thẳng ra như vậy chứ... anh làm như vậy sẽ khiến người ta không thể nào nói ra câu kế tiếp được đâu, anh có biết không? Anh Yến, hình như vừa rồi anh còn nói mình không biết cách nói chuyện cơ mà!
Hàn Yến nhìn cô che mặt, dáng vẻ thẹn thùng, cảm thấy rất thú vị. Anh ta đi tới bên cạnh cô ấy, đưa tay cầm lấy tay trái của cô ấy, kéo tay đang che mặt của cô ấy xuống.
Anh ta nhìn cô ấy cực kỳ nghiêm túc, “Em không cần phải xấu hổ, cái đẹp được tạo ra là để thưởng thức. Anh sẽ không cười nhạo em.”
Peach muốn tát anh ta một tát, không phải bà chỉ nhìn chằm chằm vào anh mấy phút thôi sao? Anh khoe khoang cái gì! Hừ —— bà đây không hiếm lạ gì nhìn anh đâu!
Peach hất tay của anh ta ra, xoay người đi tới bên bàn đọc sách ngồi vẽ.
Hàn Yến đặc biệt biết điều, ngồi ở bên cạnh giá sách đọc sách. Sách trong nhà cô ấy... Phần lớn đều là manga, còn có một bộ phận là tài liệu dạy cách vẽ, còn một phần nhỏ là ngôn tình...
Hàn Yến chọn tới chọn lui, cũng không tìm được quyển sách nào làm mình cảm thấy hứng thú, cuối cùng... đưa tay chọn bừa, cầm phải một quyển tự điển...
“Ha ha ha ha ——” Peach đến nỗi đau cả bụng.
Hàn Yến, anh thật đúng là đáng yêu, anh có biết không?
Trái tim của Peach như muốn say... người đàn ông này nha...