Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Quân Dương trực tiếp ôm ngang cô ấy lên, đá chân, đóng chặt cửa lại, anh ta ép lưng về sau cánh cửa, khóa cửa lại rồi đi vào.
Anh ta nói: “Đóng cửa lại, đỡ cho con chuột đi vào.”
“A...” Chính Hiền chôn đầu nhỏ vào thẳng trong hõm vai của anh ta.
Quân Dương hít thật sâu, không bằng hôm nay liền động phòng... anh ta nằm mơ ngày này, không biết đã nằm mơ bao nhiêu năm rồi!
Anh ta nhét cô vào trong chăn, rồi cũng chui vào theo. Anh ta ấn ngã cô xuống, rồi trực tiếp cắn lên trên miệng cô aays.
Anh ta luồn tay vào áo của cô ấy, bây giờ anh ta cực kỳ muốn kiểm tra xem, rốt cuộc Chính Hiền là cô em mềm mại, hay là đàn ông giống anh ta...
Kết quả...
Chính Hiền vẫn luôn quấn quít, “Thật xin lỗi, anh... khi còn bé em chưa phát triển tốt...” Cô ấy lấy drap trải giường quấn quanh mình, hu hu hu...
Chính Hiền tự ti!
Quân Dương cũng “Hu hu hu”...
“Tiên nhi, em đừng tự ti, em là con gái... Anh nằm mơ muốn thay đổi, cũng thay đổi không được! Em không biết anh mãn nguyện biết bao nhiêu đâu! Em không biết anh thích em như thế nào đâu, anh cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy rất may mắn, thật sự!”
Quân Dương đưa tay ra, lập tức xé drap trải giường đang quấn quanh cô ra, “Nhìn rất đẹp, đẹp hơn so với anh.”
Cả ngày, Quân Dương đều đang hoài nghi và tự khẳng định với mình. Chính Hiền là con gái! Thật sự là một cô gái, mình không phải là GAY!
“Hu hu hu...”
Mỗi lần lúc Quân Dương hôn cô ấy, anh ta đều tự nói với mình như thế này: “Thật may mắn, giữ được hoa cúc rồi...”
Chính Hiền nhăn nhó, “Ghét! Muốn giữ được, thì cũng là em giữ được, đúng không?” Cô nghĩ nếu mình thật sự là đàn ông, cô ấy cũng sẽ bị Quân Dương cưỡng ép đẩy ngã, cô ấy tuyệt đối là tiểu thụ!
Quân Dương khẽ vuốt ve cô ấy rồi nói: “Ha ha... Thật ra thì, vai trò là như nhau...”
“Phốc ——” Chính Hiền không thể không cười được, tay của anh ta làm cô cảm thấy ngứa ngáy. Quả nhiên giống như lời chị dâu nói... Thật sự rất ngọt ngào, rất hạnh phúc!
Dưới tầng nhà Peach.
Hàn Yến và Từ Phi đứng sóng vai nhau.
Hàn Yến gọi đồ ăn ở khách sạn gần đó, nhờ người của khách sạn gọi điện thoại cho Peach, để Peach xuống lấy đồ ăn. Anh ta muốn tạo cho cô sự ngạc nhiên...
Trong bao nhiêu ngày anh ta hôn mê, anh ta cảm giác mình ngủ lâu như cả nửa thế kỷ.
Anh ta thật sự rất nhớ cô ấy... muốn nghe tiếng cười giòn tan của cô ấy, muốn nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy. Muốn hôn lên môi cô ấy, thử xem... nó có mềm mại ngọt ngào như nụ hôn anh ta đã từng nếm qua trong giấc mơ không.
Peach còn chưa biết Hàn Yến và Từ Phi tới, cũng không biết tại sao, hôm nay lại có người đưa đồ ăn đến cho cô...
Cô ấy khoác chiếc áo khoác dài, tóc tai bù xù chạy xuống. Cô ấy đang ở nhà chạy bản thảo manga, cô ấy không muốn làm biên tập quèn, cô ấy muốn manga mình vẽ được xuất bản.
Cô ấy vẫn luôn rất thích vẽ vời, nhưng tại sao cô ấy không thể vẽ ra được bộ manga của mình, giống như tiểu Vi?
Peach xuống thang máy, đạp dép “Bịch bịch bịch” chạy đến.
“Má ơi ——” cô ấy vừa mới lao ra khỏi cửa nhà trọ, nhìn thấy... hai người đàn ông lấp lánh ánh vàng đứng bên ngoài!
Một người mặc âu phục màu trắng, mặt như quan ngọc, phong thần anh tuấn.
Một người khác mặc âu phục màu xám tro, anh tư cao ngất, thần thái tung bay.
Peach bị dọa sợ, rụt cổ lại, cô ấy bụm mặt, hét lên: “ Chờ đã —— tôi đi về rửa mặt trước đã...”
Tê dại trứng!
Chắc chắn là cô mở thang máy ra sai cách...
Thử lại lần nữa!
Cô ấy chạy “Bịch bịch bịch” về trong thang máy, cửa thang máy đóng lại. Cô ấy lại nhấn mở cửa thang máy ra lần nữa. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô ấy lộ đầu nhỏ ra, nhìn ra bên ngoài...
“Phốc ——” Hai người kia vẫn còn ở, chuyện gì thế này?
Cô lấy tay kéo tóc, bày tỏ mình còn chưa tỉnh ngủ!