Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Đình, Kaya và Lăng Vi vẫn luôn nhỏ giọng thảo luận. Lôi Đình lo lắng nói: “Chúng ta đi theo xem đi! Anh Yến và anh Phi đánh nhau thế này! Chắc chắn là cực kỳ đẹp mắt! Qua thôn này, sẽ không còn cửa hàng nào như thế này nữa(*)!”
(*) Ý của câu này là nếu do dự không quyết thì mình sẽ cảm thấy hối tiếc.
Lăng Vi giả vờ “ Hừ “, “Xem em hóng bát quái kìa!” Trong lòng vẫn không ngừng hét lên, “Tiểu Đình mau giữ vững! Mau giữ vững! Chị cũng rất muốn đi xem bát quái...”
Kaya lập tức vạch trần Lăng Vi, “Cậu không muốn đi xem hả? Nhìn cái vẻ giả bộ của cậu này!”
“Phốc ——” Lăng Vi phun, “Được rồi, nếu đã bị cậu nhìn ra, vậy tôi thừa nhận! Ha ha ha... Thật muốn xem quá đi mất! Chúng ta hư hỏng như thế này... không biết có bị tiểu Yến và tiểu Phi đánh hay không thể?”
Lôi Đình 囧: “Chị dâu... chị vẫn xấu xa như vậy... vừa rồi em còn thật sự cho rằng chị không muốn xem...”
Lôi Đình nói xong, đột nhiên lại vui vẻ, nói: “Tiểu Yến... tiểu Phi... Chị dâu này, anh Yến và anh Phi đều lớn hơn so với chị, chị gọi bọn họ như vậy, cảm giác như chị đang gọi con trai nhà mình vậy.”
Lăng Vi mặc kệ, “Chồng chị gọi như vậy, chị cứ gọi như vậy đấy!”
“Ai ôi...” Kaya bĩu môi, “Bây giờ còn bày đặt học tam tòng tứ đức cơ đấy, bình thường lúc gieo họa cho Đình Đình nhà chúng ta, sao không thấy cậu nghe chồng mình gì cả.”
Lăng Vi ngạo kiều hất cằm, “Mình vậy đấy, làm sao!”
“Ha ha ha ——” Lôi Đình và Kaya đều cười đến đau cả bụng.
Hạ Tiểu Hi giãy giụa ở trong ngực Lôi Tuấn, “Buông e ra! Em cũng muốn đi nói chuyện! Anh cứ ôm em thế này, đến nhúc nhích em cũng không nhúc nhích được!”
Lôi Tuấn ôm chặt lấy cô ấy, anh ta “Gặm gặm gặm” ở trên chiếc cổ non mềm của cô, buồn bực nói: “Vợ... em cảm thấy... em còn có thể đi sao? Em muốn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy chồng em thái sơn quật khởi đúng không?”
“...” Hạ Tiểu Hi tức giận, “Trên máy bay trực thăng bao nhiêu là người! Anh còn có thể... em thật sự phục anh đấy!”
Lôi Tuấn hôn lên xương quai xanh của cô, “Ai bảo vợ thơm như vậy.”
“Đừng làm rộn!” Hạ Tiểu Hi đẩy anh ta ra, “Muốn ồn ào, về nhà mà ồn ào!”
Lôi Tuấn mặc kệ, “Về nhà hôn tiếp, bây giờ cũng không thể lãng phí thời gian. Ngày kia anh phải lên đường rồi, bây giờ anh phải tranh thủ từng giây từng phút hôn em...”
“...” Hạ Tiểu Hi im lặng, bị anh ta hôn đến nỗi cả người cũng đổ mồ hôi...
Lăng Vi biết địa chỉ nhà Peach, đoàn người tìm một nơi rộng rãi đáp máy bay trực thăng xuống. Lăng Vi đã sớm sắp xếp xe chờ bọn họ ở đó.
Vì vậy, các cô xuống máy bay trực thăng, rồi trực tiếp lên xe đi đến nhà Peach.
Mấy người đàn ông đều đi đến nhà Hàn Yến, Chính Hiền và Quân Dương ở lại căn cứ tiếp tục nghiên cứu chủ đề tái tạo tế bào. Bởi vì, Quân Dương phải chuẩn bị trước phương án, lỡ như không tìm được dì Khanh, trợ giúp Hàn Yến khôi phục sức khỏe, vậy phải hoàn toàn dựa vào anh ta rồi!
Trụ sở, bắt đầu thanh tĩnh trở lại.
Quân Dương vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, rồi mới tiếp tục làm thí nghiệm. Nhưng mà... anh ta hưng phấn đến nỗi làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh ta đi dạo qua cửa phòng Chính Hiền.
Lòng mình nóng như lửa đốt! Chính Hiền ơi là Chính Hiền, “Tiên nhi” của anh ta... “cậu ấy”(*) không phải là Chính Hiền, cô ấy là Chính Tiên... cô ấy là “Tiên Nhi” của anh ta...
(*) QD đang dùng từ anh ta để nói về Chính Hiền nhưng xét về vai vế mình viết thành cậu ấy
Quân Dương đang đi bộ ở trong hành lang, đột nhiên nghe thấy “Tiên nhi” của mình hốt hoảng hét lên ở trong phòng “A a a ——”, “Anh —— nhà anh có con chuột to!”
Quân Dương: “...”
Anh ta biến thành con chuột to...
Quân Dương gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân “Bịch bịch bịch“.
Lúc Chính Hiền mở cửa, Quân Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô tràn đầy sợ hãi, Quân Dương ôm lấy cô ấy, “Đừng sợ, con chuột to đang ôm em đấy.”
“A ——” Chính Hiền vừa nghe thấy hai chữ “Con chuột” này, đã bị dọa sợ run lẩy bẩy!