Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ấy nhấn tầng 17 nhà mình, trở về phòng, đắp chăn bắt đầu ngủ tiếp, nằm được mười mấy giây, cô ấy lại bò dậy, nhìn từ cửa sổ đi bên ngoài.
“...” Hai môn thần kia, vẫn còn ở đứng đó.
“Trời đang rất lạnh mà nhỉ... Hai người bọn họ, muốn làm gì?” Peach nhìn hai người bọn họ từ bên khung cửa sổ, hai người...
Dưới ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông, mà bọn họ lại tỏa sáng như thế! Không ai chịu thua ai, tất cả mọi người đi ngang qua bên cạnh hai người bọn họ, thỉnh thoảng đều quay đầu quan sát hai chàng trai anh tuấn nho nhã này.
Chàng trai đưa đồ ăn từ khách sạn tới lo lắng!
Không ngừng gọi điện thoại cho cô ấy.
Peach nhận điện thoại nói: “Xin lỗi... Bây giờ tôi đang bận việc... Không thể xuống tầng... anh có thể gửi đồ ăn ở phòng bảo vệ dưới tầng được không? Tôi... lát nữa tôi sẽ xuống lấy. Đúng rồi, tôi còn chưa trả tiền... anh chờ tôi, tôi sẽ xuống ngay.”
Anh chàng đưa đồ ăn lại nói: “Cô không cần phải trả tiền đâu, tiền đã được trả tiền rồi. Tôi sẽ gửi đồ ăn ở phòng bảo vệ giúp cô, cô mau chóng xuống lấy là được, đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu.”
“Được! Cám ơn, cám ơn.” Peach ôm chăn, nhìn ra bên ngoài. Hai người kia khẽ nâng tầm mắt lên, đều nhìn về phía cửa sổ nhà cô, Peach lập tức rụt trở về.
“Bên ngoài lạnh thế này, hai người kia đều gầy yếu... đặc biệt là Hàn Yến, với mới bệnh nặng một trận... mình thông thể để bọn họ chờ đứng ở bên ngoài như vậy được...”
Peach mau chóng chạy vào phòng vệ sinh, dùng năm phút để chiến đấu, tóc cũng không sấy, đã thay quần áo lao xuống tầng.
Hàn Yến và Từ Phi thấy cô lao ra, tóc còn nhỏ nước...
Sắc mặt của hai người đều nhanh chóng tối lại!
Peach vội vàng che đầu, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Hàn Yến và Từ Phi cùng đi về phía cô ấy. Hàn Yến đưa tay, đập cái mũ lên trên đầu cô. Từ Phi đẩy cô vào trong thang máy, “Trời lạnh thế này, sao em dám để thế này đi ra? Tóc tai ướt thế này, bị gió lạnh thổi, sẽ dễ bị thấp khớp! Chờ em già rồi, xem ai có thể đau thay em!”
Peach toét miệng cười, nói với Từ Phi: “Đúng là ba câu không rời khỏi ông cụ non...”
Hàn Yến nhấn con số “17”.
Peach “ủa”, “Anh biết nhà tôi ở tầng 17 à? Anh chưa từng tới... Đúng rồi, sao các anh tìm được nhà tôi? A? Các anh đi ngang qua sao?”
Hàn Yến giật giật khóe miệng... anh thật sự cảm thấy buồn cười... với phản ứng này của cô... anh ta phải làm thế nào đây?
Từ Phi làm ra vẻ “Không thể yêu thương nổi”, thầm nghĩ trong đầu, bọn anh tới theo đuổi em! Vậy mà em nghĩ như thế nào... Lại có thể nghĩ rằng là bọn anh đi ngang qua?
Cho dù có dùng gót chân, cũng không thể nghĩ là đi ngang qua được!
Chẳng lẽ... những lời “Bày tỏ” rõ ràng của anh ta... đã là “công cốc “ rồi sao?
Thang máy di chuyển lên một tầng lại một tầng, Peach chợt cảm thấy lo lắng. Lưng cô dán vào gương thang mái, hốt hoảng đánh giá giá hai người.
Từ Phi trấn an cô ấy nói: “Đừng lo lắng, cả hai chúng tôi đều sẽ không ăn em đâu...”
Nhưng Peach yếu ớt nói: “Không phải... tôi không sợ các anh ăn tôi... bởi... bởi… bởi vì... nhà tôi rất bừa bộn... à, hai ngày qua tôi chỉ có ngủ, không thu dọn gì cả...”
Má ơi, Peach che mặt... vừa rồi cô còn vác quả tóc tai bù xù, đầu bù mặt bẩn ra ngoài...
Chờ đã... chẳng lẽ bây giờ cô phải để cho hai người đàn chất lượng thế này đi thăm phòng nhỏ như cái “Ổ heo” của cô sao sao?
“Này...” Peach bụm mặt nói: “A ——hình như… tôi quên mang theo chìa khóa nhà rồi. Này, tôi mời hai anh đi ăn cơm... Đi thôi đi thôi, tôi biết một nhà hàng Tứ Xuyên gần đây, đồ ăn cực kỳ ngon!”
Cô ấy lập tức đưa tay ra ấn tầng một. Nhưng thang máy không nghe theo lời cô vẫn còn đi lên. Peach vẫn luôn “ấn ấn ấn”.
Hàn Yến đứng bên cạnh bảng điều khiển điện tử, cô đưa tay theo con số, mặt thiếu chút nữa sát đến trên ngực của anh ta.
Hàn Yến: “...”
Từ Phi: “...”