Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Tuấn làm mặt quỷ với Lôi Tuấn: “Cảm giác em nhìn anh Yến nhà em không giống lúc nhìn đàn ông khác. Anh ấy là anh em của em mà, em thấy anh em của em đẹp trai như vậy, em cũng cảm thấy giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật!”
“Ha ha ha ——” Mọi người cười lên. Kaya huýt sáo.
Hàn Yến quả thật rất đẹp trai, anh vốn trắng, lại mặc âu phục màu trắng, đúng là thiên hạ vô song! Tuấn mỹ bức người!
Hàn Yến và mọi người cùng uống rượu vang, đột nhiên hỏi Quân Dương: “Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, đưa chìa khóa trực thăng cho tôi.”
“Phốc —— Khụ ——” Quân Dương trong nháy mắt bị sặc, sặc đến mặt đỏ bừng, anh vỗ ngực, dùng sức ho khan: “Khụ —— Anh muốn làm gì? Anh muốn tự lái trực thăng?” Chính Hiền gấp gáp đưa tay vỗ lưng cho Quân Dương.
“Khụ ——” Quân Dương sắp sặc chết!
Hàn Yến gật đầu, không trực tiếp trả lời.
Quân Dương nghiêng đầu, hất cằm hướng ngoài cửa, Chính Hiền lập tức chạy ra ngoài lấy chìa khóa cho Hàn Yến.
Lý Thiên Mặc giận đến muốn giậm chân! Lại sao bảo Chính Hiền! Sao anh nhẫn tâm như vậy chứ?
Chính Hiền nhanh chóng cầm chìa khóa tới, ném cho Hàn Yến: “Lục ca, anh mới tỉnh lại, thân thể có chịu được không?”
Mọi người đều biết Hàn Yến biết lái trực thăng. Kỹ thuật của anh luôn tốt, chỉ sợ thân thể anh không chịu nổi.
Hàn Yến dịu dàng cười với cô, phát hiện khí chất cô không giống trướckia. Tuy Chính Hiền mặc áo sơ mi và âu phục trung tính, nhưng mà…
Hàn Yến chớp mắt, Chính Hiền ngượng ngùng gật đầu với ai.
Hàn Yến bật cười. Lại liếc Quân Dương, anh không nói gì.
Cầm chìa khóa trực thăng đứng lên, hỏi mọi người: “Tôi muốn về Đế Đô, có ai muốn đi cùng tôi không?”
Ba Hàn nói: “Mọi người cũng về! Tối nay cử hành tiệc rượu ở Đế Luân, mọi người đều phải trở về!”
Hàn Yến suy nghĩ một lát, nói: “Vậy con không chung đường với mọi người. Mọi người thì để cho Quân Dương sắp xếp đi.”
“…” Ba Hàn thầm nghĩ, sao không chung đường chứ? Nhà ông cách “Đế Luân” gần như vậy… Tiểu Yến không về nhà sao?
Lúc này, Từ Phi nói: “Có lẽ tôi… chung đường với anh.”
Hàn Yến ngước mắt, nhìn chăm chú vào Từ Phi. Có ý gì? Anh muốn đi tìm Hoa Đào, anh ta đi theo làm gì?
Mặt Từ Phi đầy nghiêm túc, lấp lánh nhìn anh chằm chằm.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung, bốc cháy!
Hàn Yến nói: “Đi.”
Từ Phi cởi áo blouse, sửa sang âu phục màu xám tro, đẩy mắt kính gọng vàng. Anh ta còn cố ý chạy đi soi gương, tháo mắt kính ra, đổi lại kính sát tròng, sửa tóc…
Sửa sang xong, từ phòng thay đồ đi ra.
“Ai u…” Kaya kinh hô.
Từ Phi tháo mắt kính, khí chất liền thay đổi! Đeo mắt kính thì bộ dạng thư sinh lịch sự, tháo mắt kính lập tức trở thành hoàng tử bạch mã!
Từ Phi đứng cạnh Hàn Yến, hai người không giống nhau, tựa như thầm tỉ thí!
Mọi người đều không hiểu rõ hai người muốn làm gì, vì không ai biết Từ Phi cũng từng bày tỏ với Hoa Đào.
Nhưng Hàn Yến biết. Anh biết Từ Phi muốn làm gì, nhưng anh, không, sợ!
Lăng Vi lập tức hiểu ra! Hai người này… đây là muốn thi đấu à? Ha ha… Cô thật muốn đi xem náo nhiệt, sao đây? Ha ha ha… Tha thứ cho cô không phúc hậu…
Mọi người đi ra ngoài, Quân Dương cho trực thăng đưa bọn họ đến nhà Hàn Yến trước.
Cuối cùng, lúc chị Hoa Đào lên trực thăng cũng không có ai hỏi cô ta có muốn đi chung hay không, cũng không có ai hỏi cô ta muốn đi đâu.
Mọi người cười nói, cô ta hỏi Lăng Vi cái gì, Lăng Vi không nói nửa chữ, giống như không nghe thấy. Hạ Tiểu Hi tương đối dễ nói chuyện, Giản Văn liền kéo Hạ Tiểu Hi hỏi lung tung.
Nhưng một lát sau, Hạ Tiểu Hi lại bị Lôi Tuấn kéo đến trong góc hôn hôn sờ sờ…
Giản Văn rất ngột ngạt! Những người này có ý gì? Dù gì cô ta cũng là bạn Hàn Yến! Dù gì cô ta cũng là chị của Hoa Đào nha! Không phải bọn họ rất thân với Hoa Đào sao?