Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàn Yến tỉnh, mọi người cực kỳ vui vẻ, mỗi một người đều mừng rỡ như điên, vỗ tay cười to.
Chị Hoa Đào bị ngăn ở phía sau cùng đẩy Hạ Tiểu Hi và Lôi Đình ra, cô ta chen lên trước, nóng lòng kêu: “Hàn Yến!”
Hàn Yến nằm trên giường bệnh, tròng mắt đen dịu dàng, liếc mắt qua cô ta. Một khắc thấy chị Hoa Đào, Hàn Yến đột nhiên nhíu mày!
Trong mắt anh tràn đầy không vui, chân mày khẽ nhướng, nhìn sang ba mẹ mình, không đợi anh nói chuyện, mẹ Hàn vội nói: “Con hôn mê nhiều ngày như vậy, đều là Hoa Đào chăm sóc con… Đứa nhỏ kia bị em gái con chọc giận chạy mất, ba mẹ đến nhà cô bé nói xin lỗi, ai có thể ngờ… Ba mẹ nhận lầm người, mang chị Hoa Đào về đây.”
Nửa đoạn sau bà không nói là chị Hoa Đào mặt dày mày dạn khăng khăng đi theo, dù sao nhiều người ở đây như vậy, cũng không thể không cho cô gái người ta mặt mũi.
Lúc này, Giản Văn nói: “Hàn Yến, anh luôn thích em có đúng không? Em gái em giả dạng em, tới tìm cách giành thiện cảm của ba mẹ anh, anh không thể cả tin cô ta!”
Sắc mặt Hàn Yến lập tức chìm xuống. Từ một khắc anh thấy chị Hoa Đào, liền không nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Giản Văn thấy anh không nhìn cô ta, cũng không trả lời, lửa giận liền bốc lên!
“Hàn Yến… Anh nói chuyện đi… Bây giờ ba mẹ anh đều hiểu lầm anh thích em gái em rồi…”
Hàn Yến từ đầu đến cuối không nhìn cô ta lần nào, anh nhìn sang Quân Dương, hỏi: “Bây giờ tôi không sao rồi đúng không? Có thể xuống đất đi lại chưa?”
“Hả? Có thể…” Quân Dương sửng sốt: “Có thể có thể, bây giờ anh sinh long hoạt hổ, muốn làm gì thì làm cái đó! Mau mau mau, mau xuống đất đi tới đi lui, nhiều ngày qua đều là Hoa Đào và bác gái đấm bóp cho anh, nếu không anh nằm vậy, bắp thịt dễ bị rút.”
Hàn Yến muốn xuống giường, Quân Dương và Lôi Tuấn lập tức đi lên đỡ anh.
Đỡ anh vào phòng vệ sinh rửa mặt, Hạ Tiểu HI lại nấu cháo cho anh. Hàn Yến khôi phục sức lực, tự tắm.
Cả phòng đầy ắp tiếng cười nói, Giản Văn luôn bị người khác xem là không khí, không có ai đuổi cô ta đi, cũng không có ai nói chuyện với cô ta…
Hàn Yến đang tắm, những người khác đang nói chuyện trời đất. Từng khuôn mặt đều hồng hào, Quân Dương nói: “Chỗ tôi cho tới bây giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.”
Quay đầu nói với Chính Hiền: “Chúng ta khui rượu vang chúc mừng đi!”
Trong mắt anh lóe lên tia sáng, không còn vẻ mặt buồn rầu như trước…
Chính Hiền vui vẻ gật đầu: “Được! Em đi lấy rượu vang, mọi người chờ em nha!”
Quân Dương lại kêu: “Đừng quên lấy ly!”
“Biết rồi!”
Trong lòng Lý Thiên Mặc buồn bực!
Anh ta cực kỳ muốn níu lấy Chính Hiền, sau đó nói cho cô: “Quân Dương luôn sai em làm việc như vậy, sao em không biết phản kháng chứ? Em không thể nói một câu: ‘Sao anh luôn sai bảo em? Em cũng không phải đầy tớ của anh!’ sao?”
Nhưng Lý Thiên Mặc đè nén… nhìn dáng vẻ của Chính Hiền, cô thích bị Quân Dương sai bảo… Anh bảo cô ta chạy khắp nơi, cô tự nguyện đi.
Một lát sau, Hàn Yến tinh thần sảng khoái đi ra, thay âu phục màu trắng mẹ Hàn mới may cho anh. Hàn Yến thay âu phục, toàn thân lại có sức sống, đẹp trai, thật sự có thể mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.
“Wow —— anh Yến của em thật đẹp trai!” Lôi Đình siết tay giậm chân!
Lôi Tuấn trêu ghẹo cô: “Em cũng có chồng có con rồi, khi nhìn đàn ông, mắt không thể sáng quắc như vậy, biết không? Cẩn thận bình giấm nhà em biết là em không xong đâu!”