Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Quả nhiên.... Diệp Đình hôn môi cô, giọng nói thâm trầm, nỉ non: “Anh đã cài virus vào trong con chip đó... chỉ cần Vương Vinh Diệu mở tài liệu đó ra, tài liệu trong máy vi tính của ông ta sẽ nằm hết trong máy tính của anh...”
“Phốc ---” Lăng Vi và Lôi Tuấn cùng nhau phun.
Diệp Đình còn nói: “Sau khi bệnh độc này truyền bá ra chỉ trong vòng năm giây đã ăn cắp tài liệu sau đó tự động biến mất, nhân viên kỹ thuật của bọn họ là vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện được.”
Lôi Tuấn chỉ muốn nói: Anh, chị dâu... trên thế giới này còn có người nào “thất đức” hơn hai người sao?
Chơi người.... cũng không vui lắm...
Nếu không chơi cho người ta hoàn toàn tàn phế.... mới chịu bỏ qua...
Các người như vậy rất tốt! Chỉ cần dùng đầu óc thì không cần làm cái gì nữa là đã có thể đánh địch nhân văng vào mười tám tầng địa ngục! Cái này.... thật là.... không còn gì tốt hơn!
Vốn là diệp Đình đang nói chuyện, nhưng mà, anh vừa hôn lên môi Lăng Vi liền không nỡ buông ra.
Nụ hôn mãnh liệt làm Lôi Tuấn cũng muốn mù mắt!
Lôi Tuấn lau mũi, trợn trắng mắt nói: “Cái kia.... anh ơi, chị dâu ơi, hai ngươi hôn tới hôn lui, thật sự xem như em không tồn tại sao? Nếu hai người bắt đầu bận làm việc, vậy hãy để em đi về ngủ trước...”
Lôi Tuấn nhận nhiệm vụ nhanh chóng đi về nhà sờ vợ mình. Ma ma ma, vẫn là vợ mình tốt nhất! Dáng người nhỏ xinh của vợ rất đẹp! Mặc dù có hơi ngây ngô ngu ngốc ngọt ngào, nhưng mà mắt mở to rất dễ thương, anh thật thích, thật yêu.
Rốt cuộc tay phải của Lôi Tuấn đã có một chút sức lực, ha ha ha ha --- anh phải nghiên cứu, cảm giác dùng tay trái và tay phải sờ lão bà của mình nó như thế nào...
Sau khi Lôi Tuấn đi ra ngoài, tay của Diệp Đình đã bắt đầu không yên ổn, anh hôn cổ cô, bàn tay chui vô quần áo vô cùng quen thuộc...
Lăng Vi cười “ha ha“. từ sau khi mang thai da của cô càng mẫn cảm, anh chỉ nhẹ nhàng đụng cô liền muốn cười, muốn kêu to, muốn run rẩy.... anh hôn dọc theo cổ cô, đến khi tới đôi môi mềm mại.... bọn họ giống như là hai cây củi đang cháy, đụng vào là bốc cháy kịch liệt trong nháy mắt.
Cô nhiệt liệt quấn quanh với anh. Hơi thở của cô rất nhẹ rất nhẹ....
Cô ngồi trên đùi anh, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh dần dần nóng lên, tay của Diệp Đình rớt xuống quần áo của anh: “Vợ, anh rất nhớ em. Nửa giây cũng không thể rời khỏi em.”
Lăng Vi vừa hôn vừa đưa tay mở nút áo của anh ra, cô cười thoải mái: “Chẳng lẽ em thì không....”
Em cũng rất nhớ anh....
Nhớ đến đau lòng!
*
Trong biệt thự của Vương Vinh Diệu.
Lão già thấy được con chip trong rương, hưng phấn đến tay cũng run run!
Một buổi tối này, anh đã gấp đến tóc bạc dày thêm một bó to.
Anh gấp gáp lấy con chip ra, lăn qua lăn lại trên tay mà nhìn.
Người mang cái rương về báo cáo: “Chủ tịch, hành động lần này.... chúng ta tổn thất vô cùng thảm trọng. hơn phân nửa anh em đã bị bắt hết...”
Vương Vinh Diệu khoác tay: “Không sao, lấy được đồ là tốt rồi.” Nói xong, dùng ánh mắt liếc người nọ, trấn an nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc bọn họ, các anh em sẽ từ từ chuộc ra ngoài, chỉ phạm tội đánh nhau cũng chỉ là mấy năm.”
“Dạ, chủ tịch...” Người nọ trầm mặc, không nói nửa lời.
Vương Vinh Diệu lấy được con chip, sao còm tâm tư để ý những chuyện khác nữa!
Anh cầm cái rương đi vào phòng làm việc.
Anh mở cái rương ra, nhìn con chip kia chăm chú, thật giống như đang nhìn một bảo tàng lớn vậy!
Anh vội vàng lấy con chip ra, nhẹ nhàng đặt vào trong máy đọc con chip, kết nối đến máy tính xách tay.