Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vương Vinh Diệu cô nhất định phải đánh ngã, chẳng qua là bắt anh ngồi tù? Quá tiện nghi cho anh, nửa năm đối với lão già đó mà nói, không đau không ngứa, nói không chừng người ta ở trong tù còn ăn ngon uống say đâu.
Nói không chừng, còn có người khác thế tội, căn bản là không bắt anh được. hơn nửa, tài sản của anh lại không thiếu đồng nào, đủ cho con cháu của anh xài mấy đời!
Bây giờ thế nào? chỉ cần Vương Vinh Dự tham lam! Liền nhất định sẽ không bỏ qua cho cơ hội khó có được này!
Chỉ cần anh sản xuất xe hơi ra, Vương Vinh Diệu sẽ đối mặt với việc sắp phá sản!
Cho nên, Lăng Vi thiết kế cái bẫy này, chính là muốn Vương Vinh Chạy chế tạo ra xe, hơn nữa để cho anh vui mừng kinh ngạc mình đã chế tạo ra “Thần cấp vượt qua truyền thuyết” này.
Một khi Vương Vinh Dự chế tạo ra máy, anh sẽ sản xuất với quy mô lớn, khi đó.... Vương thị không chỉ có phá sản, mà món nợ vương thị đã thiếu để cho mấy đời bọn họ cũng trả không hết!
Lăng Vi híp mắt, lặp đi lặp lại kế hoạch trong đầu, cô tin tưởng, quá trình này nhất định vô cùng thú vị, cô cũng sẽ không ngừng cho Vương Vinh Dự thêm một chút ngạc nhiên mừng rỡ, để cho lão gia kia thật vui mừng lại tự tin nhảy nhót trên cái bẫy của cô.
Lôi Đình vẫn nhìn Lăng Vi chằm chằm, cô thấy trong mắt Lăng Vi giống như tụ họp ánh sáng chói lóa vậy.
Mỗi lần lúc chị dâu tính kế người khác đều là cái biểu tình này.
Lôi Đình run lập cập nói: “Chị dâu.... em không có đắc tội với chị chứ?” Tại sao.... sau khi nhìn thấy ánh mắt này của chị dâu, cô lại có cảm giác sống lưng mình lạnh buốt?
Lăng Vi phục hồi tinh thần lại, cười với cô.
Diệp Đình đặt tay ngang hông Lăng Vi, càm của anh để trên hõm vai cô, nhẹ hít một hơi bên tai cô: “Vợ, em thật thơm.”
“Phốc ----” Ánh mắt Lôi đình đều bị “cay mù”: “Em còn ở đây mà! Anh có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không! Ngày nào cũng diễn trò ân ái như vậy, thật đáng ghét!”
Lăng Vi bị Diệp Đình làm nhột nhột, cô đưa tay nắm lấy cổ anh. Càm của cô hơi ngẩng lên, để cho anh hôn. Diệp Đình hôn cổ cô, hơi nóng phả vào làm cô say mê.
Lôi đình che mắt nhìn, hai cái người... không biết xấu hổ này.... xem cô như không khí.... mặc dù cô cũng là phụ nữ đã lập gia đình, nhưng mà.... chính mắt nhìn thấy động tác cao cấp hạn chế độ tuổi trước mặt, cô vẫn sẽ ngượng ngùng!
Lôi Đình xoay người đi, đột nhiên Diệp Đình nói: “Chuyện này, em đừng để ý, ở nhà dưởng thai thật tốt đi.”
Lôi Đình cho là anh Đình đang nói chuyện với chị dâu, kết quả cô quay đầu lại, anh Đình đang nhìn cô chằm chằm nói?
Lôi Đình giơ tay lên, chỉ chỉ mình, Diệp Đình gật đầu.
Lôi Đình bĩu môi, vẫn là gật đầu: “Dạ....”
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn tới, vết thương do đạn bắn bên tay phải của anh đã lành hết, có thuốc trị thương mà Quân Dương làm ra còn chưa có vết thương nào là không trị được.
Chỉ bất quá, bây giờ cầm đũa còn có chút run rẩy, chớ đừng nói là cầm súng. Muốn khôi phục lại hoàn toàn như cũ.... ít nhất phải tập luyện một năm trở lên.
Lôi Đình mang thai, Lôi Tuấn bị thương, Diệp Đình lập tức có cảm giác bị mất cánh tay trái cánh tay phải.... Lăng vi mềm nhũn ngã vào trong ngực anh: “Còn có em mà...” Ánh mắt sương mù mông lung của cô nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy ôn nhu, Diệp Đình cúi đầu hôn cô: “Anh có một kinh hỉ muốn tặng cho em mà vẫn luôn quên nói.”
Lăng vi mím môi cười,, kinh hỉ mà anh nói, nhất định là kinh hỉ siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp lớn!