Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi con chip kết nối, văn kiện nhảy ra, anh mở lên, bên trong là những côn thức chế tạo động cơ và các loại thành quả của thí nghiệm!
“Con chip này là thật!” Vương Vinh Diệu kích động!
Anh nắm quả đấm lại thật chặt, hung hăng đập lên bàn ---
“Đùng ---” Tiếng anh đập vào bàn vang lên, cười to: “Ha ha”! Có con chip này, như vậy tài nguyên thật là sẽ chảy vào cuồn cuộn!
Anh mở văn kiện ra nhìn, càng xem càng hưng phấn, mặc dù anh không biết nguyên lý chế tạo động cơ, nhưng mà chỉ nhìn những văn kiện này, anh cũng biết nhất định là vô cùng có ích!
Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng anh không kềm nén được nỗi kích động trong lòng lập tức gọi điện cho thiết kế sư đứng đầu tới: “Hưng Văn, cậu mau đến nhà tôi, chỗ này của tôi có một món đồ rất quan trọng cần cậu xem!”
Sở Hưng Văn đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng mà nghe được giọng nói của chủ tịch gấp như vậy, anh lập tức liền tỉnh táo vội vàng “dạ”: “Tới ngay.”
Sở Hưng Văn lớn tuổi, đột nhiên bị đánh thức đầu có hơi choáng váng. Anh ngồi một hồi, cảm giác lỗ mũi rất khó chịu, lại còn cảm giác chảy máu mũi.
Anh mặc quần áo tử tế, đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này, cánh cửa của căn phòng cách vách mở ra.
Sở Minh Y hỏi anh: “Bác hai, bác đi đâu vậy? Bây giờ còn chưa được bốn giờ đâu.” Bây giờ cô sa sút, không có chỗ đặt chân liền tạm thời ở chỗ của bác hai.
Bây giờ cô thay đổi hình dạng, các thân thích cũng không biết là cô, hàng xón, còn có không ít bạn bè còn đang tuyên truyền Sở Hưng Văn bao nuôi một tiểu tam khắp nơi.
Mỗi ngày Sở Hưng Văn vô cùng bận bịu, căn bản là không để ý đến mấy chuyện này được. Đầu năm nay bạn già của anh đã qua đời. Hai con trai cũng đều ở đế đô, hàng năm không về nhà. Sở Minh Y không có chỗ an thân, hơn nữa lúc cô đi làm còn ở gần nhà anh. Vốn là anh không muốn để ý, nhưng mà, dù sao cũng là cháu gái của anh.
Sở Hưng Văn rửa mặt xong nói với Sở Minh Y: “Chủ tịch kêu bác có chút việc, bác phải lập tức tới ngay. Đã trễ thế này còn kêu bác qua nhất định là chuyện gấp.”
Sở Minh Y vừa nghe ánh mắt lập tức chuyển động: “Bác hai, bác phải đi đến nhà của Vương chủ tịch sao?”
“Ừ.”
“Con đi chung với, con thấy bây giờ bác đang mơ mơ màng màng, liệu bác có lái xe được không?” Sở Minh y không bỏ qua chút cơ hội quen biết quyền quý nào.
Sở Hưng Văn suy nghĩ một hồi: “Có thể, vậy con lái xe chở bác qua đi.”
Sở Minh Y vội vàng trở về phòng dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, trang điểm, thay quần áo.
Dung mạo của cô vốn rất tốt, khần cần trang điểm nhiều cũng rất đẹp. Cô cố ý mặc một chiếc quần bó sát người và cái áo cổ hình chữ V. Bên ngoài còn mặc áo khoác máu trắng dài, càng hiện rõ vẻ dep85 của cô sâu hình chữ V.
Cô soi gương, cả người nhìn rất là đẹp!
Xinh đẹp động lòng người!
Sở Minh Y lái xe cùng Sở Văn Hưng đi tới nhà của Vương Vinh Diệu.
Phòng khách trong biệt thự của Vương Vinh Diệu mở một chiếc đèn vàng nhỏ, mặc dù hơi tối nhìn không rõ, nhưng mà trang trí xa hoa và khí phái vẫn làm Sở Minh Y mê mẩn.
Đã bao lâu cô chưa ra vào nơi sang trọng như vậy, trang sức xa hoa trước mắt lập tức đánh vào nội tâm hư vinh của cô! Nhất định cô phải trở lại xã hội thượng lưu!
Vương Vinh diệu đang ngồi trong phòng khách chờ Sở Hưng Văn, vừa thấy anh đi vào, Vương Vinh diệu vội vàng từ ghế sa lon đứng lên.
“Hưng Vân! Có tin tức tốt!” Trong giọng nói của Vương Vinh Diệu khó che giấu nỗi kích động!
Sở Hưng Vân hấp tấp nói: “Sao vậy? Là tin tức tốt gì?”
Lúc này, Vương Vinh Sự mới nhìn Sở Minh Y, đôi mắt mờ nhục nháy mắng sáng lên: “Vị này là....”