Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 150: Ngày đầu ở kinh thành

Viên An Thế tuổi chừng bốn mươi, rất thân thiện tiếp kiến đoàn người Tần Miễn, không có chút kiểu cách nhà quan. Có lẽ Hoắc viện trưởng đã nói sơ tình huống nhà Tần Miễn với ông ta nên lúc nhìn thấy một nhà bốn người bọn hắn, trên mặt ông không có biểu lộ gì khác thường.

Hoắc Tư Duệ đại biểu cho bản thân, Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân và Triệu Thiên đưa một phần quà tặng. Tần Miễn thì ra hiệu Lôi Tần Nhạc dâng lễ vật lên.

Hoắc Tư Duệ cười nói: “Viên bá bá, chắc ngài còn chưa biết đâu? Rượu nho và chao nhà đại ca cháu có tiếng tăm lừng lẫy khắp phủ Thanh Thiên. Mùi chao không tính là thơm, nhưng chất mềm nhẵn, hương vị nồng, có thể nói là già trẻ đều thích.”

Viên An Thế cười ha ha “Sao lại không biết? Trong kinh thành có một tửu lâu bán món chao này, nghe nói chính là mua từ phủ Thanh Thiên, mỗi đĩa một khối mà giá đã một lượng bạc. Không nghĩ tới hôm nay lão phu thật có lộc ăn đến no. Tần công tử và Lôi đại công tử khách khí quá.”

Tần Miễn nói: “Chỉ là chút lòng thành, nào phải lễ lớn gì. Kinh thành hiện là thời điểm học trò khắp nơi tụ về, các khách *** gần như đều kín chỗ. Nếu không nhờ Viên đại nhân hỗ trợ, chỉ sợ nhà chúng ta muốn tìm một nơi dừng chân tại kinh thành cũng không dễ. Nếu Viên đại nhân cảm thấy rượu nho và chao không tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo Tư Duệ chuyển lời cho Tần mỗ, Tần mỗ lại để người đưa một ít đến đây.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Vậy lão phu xin đa tạ trước.” Viên An Thế mỉm cười gật đầu.

Ngồi ở Viên phủ một lát, mọi người đứng dậy cáo từ.

Viên phu nhân từ buồng trong đi ra, khó hiểu nhìn trượng phu đang ngồi uống trà “Lão gia, ta không hiểu. Ngài khách khí đối với bọn Hoắc công tử thì cũng thôi, chung quy hắn và vị Lôi tiểu công tử kia là thí sinh triển vọng của kỳ thi xuân năm nay, nhưng sao cũng khách khí với người họ Tần và họ Lôi kia như vậy? Bọn họ là…” Viên phu nhân nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Viên An Thế liếc nàng ta một cái, buông chén trà xuống, phất tay áo bỏ đi “Cái nhìn đàn bà!” ……

Vừa ra khỏi đại môn Viên phủ, Bộ Thanh Vân liền hô to.

“Đại ca, đại tẩu thật lợi hại, chao nhà các ngươi còn bán tới kinh thành! Sao không mở một cửa tiệm ở đây? Ta khẳng định sẽ kiếm được đầy chậu đầy bát!”

Khúc Tung Văn liếc xéo “Nhìn dáng vẻ ngươi xem, có giống một thư sinh không?”

Bộ Thanh Vân khoanh tay “Giống hay không thì có gì quan trọng? Ta nói thật đấy.”

Tần Miễn lập lờ nước đôi “Có lẽ sau này có sẽ cơ hội, ai biết trước được chứ.”

Lôi Hướng Trí hỏi: “Đại tẩu, chúng ta định về khách *** ôn bài, các ngươi cũng trở về hay đi dạo tiếp?”

Tần Miễn nhìn nhìn Mãn Mãn trong ngực “Hai tiểu tử này còn sung sức lắm, chúng ta dẫn chúng đi dạo thêm một lát rồi về. Các ngươi cũng đừng ru rú trong phòng ôm sách học mãi, không bằng đi giao lưu trao đổi với các học trò khác, học hỏi lẫn nhau, có lẽ sẽ có thêm thể ngộ.”

Ba người Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ và Khúc Tung Văn như có chút đăm chiêu.

“Đa tạ đại tẩu đề điểm.”

Mỗi người đi một ngả. Tần Miễn bảo Lôi Tần Nhạc đánh xe ngựa về khách ***.

Mãn Mãn hối thúc Tần Miễn “Phụ thân, chúng ta đi dạo phố đi.”

“Được, được.”

Cả con đường này đều là phủ đệ các thế gia vọng tộc, một nhà bốn người không nhanh không chậm đi hết con phố, theo dòng người đến một con đường sầm uất, từ xa đã thấy không ít gánh hàng rong bám trụ ven đường cùng dòng người qua lại như nước chảy liền biết đây là ‘phố buôn bán’.

Đám đông rất chen lấn, Tần Miễn, Lôi Thiết cẩn thận ôm hai đứa con bảo hộ trong ngực. Nhưng do có Nhất Điểm Bạch, trái lại không ai dám chen bọn hắn.

“Khoai nướng đây, khoai nướng vừa ngon vừa thơm đây”

“Vào một lần coi một cái đi, vải dệt thượng đẳng độc nhất vô nhị đây!”

“Nắn tượng người, không giống không lấy tiền!”

“Bánh quy đường(1) và bánh nướng mè(2) chính tông ăn ngon, nơi khác không có bán đâu.”

“Bán diều đây, diều đẹp mắt bay cao đây!”

“Trống bỏi tượng thổi chơi vui này!”

……


Viên Viên Mãn Mãn trợn to đôi mắt sáng lóng lánh, hết nhìn trái đến nhìn phải, chỉ cảm thấy có mỗi cặp mắt không đủ xài.

Ngươi đi đường lui lui tới tới thường va vào nhau, người thừa dịp hỗn loạn sinh sự cũng không thiếu. Chưa đi bao xa, Tần Miễn liền nhìn thấy hai tên trộm giả vờ vấp té nhào vào người khác, nhân cơ hội thần không biết quỷ không hay lấy cắp túi tiền trên người họ, hai người qua đường nọ còn tốt bụng hỏi tên trộm có bị thương không, chẳng hề hay bản thân đã gặp xui xẻo.

Lôi Thiết hỏi: “Tức phụ, Viên Viên, Mãn Mãn, muốn mua thứ gì?”

Tần Miễn kinh ngạc nhìn y, chế nhạo: “Viên Viên, Mãn Mãn, mau nhìn coi hôm nay có phải mặt trời lặn ở phía đông không? Lão cha các ngươi vậy mà biết chủ động hỏi nhu cầu của chúng ta.”

Viên Viên, Mãn Mãn thông minh nhưng cũng không thể nghe hiểu lời đùa giỡn của hắn, thành thực nhìn nhìn mặt trời, lắc đầu. Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời: “Phụ thân từng nói mặt trời mọc ở phía đông, lặn ở phía tây.”

Lôi Thiết bình tĩnh ôm vai Tần Miễn “Trước lúc vào thành không phải nói bắt ta mời các ngươi ăn no nê à?”

Khoé miệng Tần Miễn cong lên, nghiêm trang gật đầu “Huynh chưa quên thì tốt. Viên Viên, Mãn Mãn, muốn ăn gì?”

Mãn Mãn đếm đếm ngón tay, nhướng mày, bộ dáng thực rối rắm Viên Viên nhìn trái nhìn phải, cũng không có ý kiến gì hay.

Một tiểu tử mười ba mười bốn tuổi từ đối diện đi tới, bỗng nhiên bị vấp một cái, ngã về phía Tần Miễn.

Tần Miễn nhướng mi, khóe miệng chứa sự hứng thú mà cười cười. Tên trộm bổ nhào vào người hắn, trong nháy mắt nó chạm vào túi tiền, hắn nhanh như thiểm điện nắm chặt cổ tay tên trộm.

“Au Au!”

Mãn Mãn nghi hoặc cúi đầu, hai tay nhỏ vỗ bộp một cái “A! Ăn trộm!”

Người đi chung quanh đều nhìn sang, thấy thiếu niên cầm túi tiền Tần Miễn trong tay, nhất thời hiểu ra, vừa mắng vừa vội vàng kiểm tra tiền hay túi tiền trên người mình có còn đó không.

Thiếu niên còn tưởng ra tay khi nhóm người này đang nói chuyện sẽ dễ ăn hơn, ai ngờ xuất sư bất lợi, vừa thẹn vừa giận trừng Tần Miễn “Ngươi, ngươi… Buông lão tử ra!”

Tần Miễn cười khẽ, trên tay dùng sức, thiếu niên bị đau đến la réo mới buông lỏng ra chút, chuyển Mãn Mãn cho Lôi Thiết.

“A Thiết, các ngươi ở đây chờ ta. Ta đem tên trộm này tới quan phủ.”

“Đừng –” Thiếu niên hoảng sợ trừng to mắt, cổ bỗng nhiên tê rần, bèn sợ hãi im bặt.

Mãn Mãn tò mò hỏi: “Phụ thân, vì sao phải đưa hắn đến quan phủ?”

Viên Viên nghiêm mặt nói: “Đệ đệ, hắn là người xấu, làm sai thì phải bị trừng phạt.”

Mãn Mãn hiểu ra, gật gật đầu.

Tên trộm gục đầu.

Tần Miễn nắm bờ vai nó, rẽ vào hẻm nhỏ cách đó không xa thì dừng lại, giải huyệt câm cho thiếu niên, cũng buông cánh tay kiềm chế nó ra.

Thiếu niên biết là đụng phải người cứng rắn rồi, được tự do cũng không dám trốn, rụt rè hỏi “Ngươi… Ngươi muốn thế nào?”

Tần Miễn khoanh tay nói: “Xét thấy tuổi ngươi còn nhỏ, hôm nay bỏ qua cho ngươi. Nhưng về sau nếu lại bị ta bắt gặp thì sẽ không may như lần này đâu.”

Thiếu niên không thể tin vào lỗ tai mình “Ngươi thật sự thả ta đi? Vậy sao còn…” cố tình đến đây mới thả.

“Bởi vì ta không muốn dạy hư con ta.” Tần Miễn cầm ra một nén bạc vụn nhét vào tay nó, không nói lời nào nữa, xoay người rời đi.

Thiếu niên nhìn bóng lưng hắn, không tự giác theo ra mấy bước, nhìn hắn đi trở lại cạnh nam nhân mặc hắc y, đứa nhỏ khả ái cười tủm tỉm vươn hai tay về phía hắn.

Tần Miễn biết rất nhiều tên trộm là bị người cố ý huấn luyện để trộm cắp, là có tổ chức, muốn đồng tình đồng cảm cũng khó. Nói không chừng thiếu niên này là một trong số đó. Nhưng hắn chợt nghĩ Tần Miễn trước kia lưu lạc đến thôn Thanh Sơn có khi cũng là cảnh ngộ này, nên mới thiện tâm thả người đi.

Lúc này hắn còn chưa biết, việc thiện vô tình hôm nay, ngày sau sẽ kết thiện duyên cho hắn. Thế nên câu châm ngôn ‘thiện có thiện báo’ vẫn rất có đạo lý.


Trở lại chuyện chính. Một nhà bốn miệng không để khúc nhạc đệm này trong lòng, nếm thử vài món ăn vặt, lại mua cho Viên Viên, Mãn Mãn mấy món đồ chơi, rồi trở lại khách ***.

Lúc này không phải thời gian dùng bữa chính, trong đại đường không có người ăn cơm. Bàn ghế đều bị nhóm thư sinh chiếm cứ, tụ lại một chỗ, trao đổi học vấn, ngâm thơ đối đáp, thậm chí có người còn đang thảo luận về các học trò triển vọng cao trong cuộc thi năm nay, huyên náo vô cùng. Thái độ của chưởng quầy khách *** rất tốt, chẳng những không tức giận, còn miễn phí cung ứng nước trà cho họ. Không cần nghĩ cũng biết, nếu Trạng nguyên, Bảng nhãn hay Thám hoa thật sự đi ra từ khách *** ông, thanh danh khách *** lập tức sẽ lan xa.

Tại chỗ rẽ thang lầu, Tần Miễn thấy trên tường có dán vài tờ giấy đỏ, trên giấy viết vài cái tên, danh tự Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ cũng có trong đó, phía dưới mỗi tên đều viết số.

“Đây nghĩa là gì vậy?” Tần Miễn khó hiểu hỏi.

Lôi Thiết: “Tỉ lệ đặt cược người đứng đầu kỳ thi mùa xuân.”

Tần Miễn giật mình mở to mắt “Đánh cược ai sẽ nằm trong tam giáp?”

Lôi Thiết gật đầu.

Tần Miễn lắc đầu “Thật bội phục đám nhà cái, chuyện gì cũng có thể lấy ra cược.”

Viên Viên hiếu kỳ hỏi: “Phụ thân, cái gì gọi là ‘cược’?”

“A a, sau bụng ta tự nhiên mau đói quá vầy nè. Đi thôi, chúng ta mau trở về phòng.” Tần Miễn ôm Viên Viên chuồn nhanh lên lầu.

Lôi Thiết cười khẽ, cùng Mãn Mãn không nhanh không chậm theo kịp.

Năm người Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ đều không ở khách ***, đến tối mới trở lại. Tần Miễn biết họ cũng nghe nói tới mấy đại nhân vật đứng đầu kỳ thi mùa xuân, buổi chiều giao lưu trao đổi cùng vài vị học trò đến từ Phủ thành khác, còn bất ngờ kết giao với một trong những tiềm năng giải Trạng nguyên — Cổ Du Nhiên từ phủ Tây Sơn. Tỉ lệ cược của Cổ Du Nhiên thấp hơn Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ. Ba người trò chuyện thật vui, còn ước hẹn ngày kế cùng đi Bách Hoa viên nổi danh kinh thành tham gia buổi tụ hội giữa các học trò.

Nghĩ việc Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ giao lưu bạn mới sẽ cần tiêu xài không ít, Tần Miễn cho bọn hắn năm mươi lượng bạc.

Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ không từ chối, họ quả thật cần số tiền này, trên người có thêm chút tiền dễ làm việc, hai người yên lặng ghi nhớ tình nghĩa của huynh tẩu, ngày sau sẽ báo đáp.

Bốn tiêu sư nhóm Chương Bưu không thể lưu lại kinh thành đến lúc kỳ thi xuân chấm dứt, qua hôm sau liền rời kinh. Tần Miễn và bọn Bộ Thanh Vân cùng nhau đi tiễn họ.

Mấy ngày kế tiếp, năm người Lôi Hướng Trí đi sớm về muộn, bận rộn giao lưu gặp gỡ các học trò khác.

Một nhà bốn miệng Tần Miễn thì bận rộn du ngoạn. Buổi sáng đầu tiên, Lôi Thiết dẫn tức phụ và các nhi tử tham quan hoàng cung, đương nhiên chỉ là thành cung cách hoàng cung ước chừng nửa dặm xa. Chung quanh hoàng cung không cho phép bình dân bá tánh tiếp cận, nếu không sẽ xem như thích khách mà luận tội.

Tần Miễn rất tò mò về hoàng cung, bao gồm Hoàng đế trông thế nào, nội thị Hoàng đế có phải là thái giám không, hoàng đế có phải có tam cung lục viện thật không, hậu phi có phải đều mỹ mạo hơn người không… Hắn nhỏ giọng nói với Lôi Thiết: “Chờ tu vi ta cao hơn, nhất định sẽ ẩn thân vào đó xem.”

Lôi Thiết kề sát bên tai tức phụ “Buổi tối dẫn ngươi vào.”

Hai mắt Tần Miễn sáng rực. Sao hắn lại quên nhỉ, đại mặt than nhà hắn là người từng tham gia tảo triều hai năm đấy, nhất định hiểu rõ hoàng cung.

Mãn Mãn chớp mắt mấy cái, đến gần bên tai Viên Viên, nói nhỏ: “Ca ca, ta thấy lão cha lại lén hôn lỗ tai phụ thân.”

“Hưm!” Viên Viên nhẹ giọng nói “Đừng nói ra. Lão cha nói phụ thân sẽ thẹn thùng, dù chúng ta thấy được cũng phải giả vờ như không thấy.”

Tần Miễn: “…”

Lôi Thiết trấn định ôm hai nhi tử lên, bước nhanh rời đi “Tức phụ, chúng ta dẫn bọn nó đi thả diều.”

Còn chưa đi hai bước, phía sau truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ “Lôi, Thiết!”

Mãn Mãn cười khanh khách “Lão cha, chạy mau, phụ thân đuổi theo kìa!”

Lôi Thiết ôm chặt hai tiểu gia hỏa phi nhanh.

Tần Miễn đuổi theo không bỏ “Đứng lại!”

Viên Viên cũng vui vẻ “Phụ thân, cố lên!”

“U!!” Nhất Điểm Bạch mạnh mẽ chạy theo.

Một nhà bốn người một sói lây nhiễm niềm vui cho người qua đường, trên mặt ai nấy đều mỉm cười nhìn theo.

-Hết chương 150-

Chú giải:

(1) Bánh quy đường: Cách làm tham khảo ở http://www.meishij.net/china-food/xiaochi/beijing/193731.html

bánh quy đường

(2) Bánh nướng mè

bánh nướng mè

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]