Nam tử vươn tay ra lần nữa, thế mà lại ôm ra thêm một đứa nhỏ giống hệt đứa trước.
Hai bé con như hai củ cải đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn một nghiêm nghị, một cười tủm tỉm, tay nắm tay, tò mò nhìn trái nhìn phải. Con sói kia dựng thân lên, cái đuôi phe phẩy thỉnh thoảng quét qua lưng hai bé con, vô cùng thân mật.
Điếm tiểu nhị nhìn đăm đăm, nhất thời quên cả tiến lên, cảm giác hôm nay thật sự là được mở mang kiến thức.
Chú ý thấy nam nhân kia vẫn còn hướng vào xe ngựa, *** tiểu nhị không khỏi tiếp tục quan sát.
Lại một người bước xuống xe, cũng là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng mười tám mười chín, mày rậm mắt hạnh, anh khí bức nhân, dáng người thon dài, mặc một thân trường bào thuần trắng, ngọc thụ lâm phong, cao quý mà tao nhã. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “A Thiết, chúng ta vào thôi.” Tần Miễn nắm bàn tay nhỏ của Viên Viên.
Mãn Mãn ngoan ngoãn đưa tay mình cho lão cha.
Bốn cha con không nhanh không chậm bước lên bậc thềm, Nhất Điểm Bạch chậm rì rì theo sau. Lôi Thiết như có như không nhìn thoáng qua phía xa xa.
Thanh niên có vẻ ngoài rất giống Tần Miễn, nhìn Tần Miễn tiến vào khách *** Hồng Đồ, rồi quay đầu ngựa rời đi. Điếm tiểu nhị cuối cùng cũng hồi thần, tiến lên nghênh đón, ánh mắt cảnh giác gian nan nhìn sói ta “Nhị vị công tử, hoan nghênh đến ở khách *** Hồng Đồ. Con thú này…”
“Xin lỗi, nhất thời quên mất.” Tần Miễn đi hai bước thì dừng lại “Lôi Tần Thuận.”
Nhất Điểm Bạch không cho phép người nào ngoài bốn chủ nhân đụng chạm, Lôi Tần Thuận bước nhanh tới, đưa dây dắt của Nhất Điểm Bạch cho Tần Miễn.
Lôi Thiết tiếp nhận, đeo lên cổ Nhất Điểm Bạch, dắt đi.
Điếm tiểu nhị cảm kích nhìn Tần Miễn, trong kinh thành, quan to hiển hách đi đầy đường, vương công quý tộc nhiều như cẩu. Làm tiểu nhị khách ***, hắn ta gặp qua biết bao khách nhân ngang ngược vô lý. Người chủ có một con sói to như vậy làm thú cưng nhất định không phải người bình thường, *** tiểu nhị vốn nghĩ hôm nay sẽ lại bị ăn mắng một trận, không ngờ hai vị công tử này rất dễ nói chuyện, hơn nữa còn giải thích với một hỏa kế như hắn.
Nụ cười của *** tiểu nhị càng chân thành “Cái vị, mời vào trong.”
Khi bốn chân Nhất Điểm Bạch chạm đất, độ cao bờ lưng gần đến hông Lôi Thiết, thân hình to lớn mạnh mẽ, da lông đen nhánh sáng bóng, lúc chậm rãi cất bước, thần thái cao ngạo, dáng đi vững vàng, khí thế vương giả triển lộ hoàn toàn, vô ý thu hút tầm mắt mọi người, theo đà nhìn sang hai vị chủ nhân nó, lại nhìn hai đứa bé, âm thầm tán thưởng.
Mãn Mãn nhấc đôi chân nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, cười ngọt ngào đáp lại những ánh mắt hướng về mình, thỉnh thoảng còn nâng tay nhỏ vẫy chào. Không ít khách nhân bị nhóc chọc cười.
Tần Miễn buồn cười lắc đầu, nếu thằng nhóc này sống ở thời hiện đại, trang bị thêm một cặp mắt kính, nói không chừng chính là một ngôi sao nhí rồi.
Viên Viên tuy khá im lặng, nhưng cảm giác tồn tại tuyệt không kém đệ đệ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm lộ ra nét ổn trọng điềm tĩnh như một người lớn nhỏ tuổi, làm người khen ngợi.
Hoắc Tư Duệ mang theo vị tiểu tư kia đi tới “Đại ca, Miễn ca, ta đưa mọi người lên phòng.”
Tần Miễn tiện tay thưởng cho tiểu nhị một nắm đồng tiền.
Điếm tiểu nhị vội vàng cảm tạ “Các vị công tử có cần gì thì cứ gọi tiểu nhân ạ.”
Bằng hữu của Hoắc viện trưởng đặt cho họ toàn phòng chữ Thiên lầu hai, phòng chữ Thiên đều là dạng phòng xép(1), có thể thỏa mãn yêu cầu của một vài khách nhân dẫn theo tuỳ tùng, để nhóm chủ tử có việc gì phân phó hạ nhân cũng tiện. Trừ một phòng to nhất, bốn phòng khác nhỏ hơn một chút.
Hoắc Tư Duệ nhường gian phòng ánh sáng sung túc nhất cho cả nhà Tần Miễn, rồi chuẩn bị đi sắp xếp những người khác.
Tần Miễn gọi hắn lại “Tư Duệ, hảo hữu của Hoắc thúc đã giúp chúng ta một đại ân, ngươi thấy chúng ta đến nhà đối phương bái phỏng, giáp mặt cảm tạ có tiện không?”
Hoắc Tư Duệ nghĩ nghĩ “Nghe cha ta nói Viên bá bá rất chú trọng lễ nghi, nếu đại ca, đại tẩu tiện thì dùng cơm trưa xong, chúng ta cùng đi. Ta nói tiểu tư kia về báo lại một tiếng.”
“Nên làm thế.” Tần Miễn hỏi tiền thuê phòng là bao nhiêu, rồi giao tiền cho Hoắc Tư Duệ, nhờ hắn chuyển hộ.
Sau khi Hoắc Tư Duệ rời đi, Tần Miễn bảo tiểu nhị bưng nước ấm lên, một nhà bốn người thư thả tắm nước ấm, rót vào thùng tắm một bầu nước linh tuyền, vừa có thể loại bỏ mệt mỏi vừa có thể bồi dưỡng cơ thể.
Việc Viên Viên, Mãn Mãn thích làm nhất là tắm rửa, ở trong thùng tắm chơi đến khi nước sắp lạnh, Tần Miễn và Lôi Thiết mới ôm chúng ra, lau khô người rồi thay lý y sạch sẽ, bên ngoài vẫn là bộ đồ củ cải đỏ mới thay hồi sáng.
Mặt hai tiểu đậu đinh đều đỏ rực như táo, Tần Miễn nhịn không được hôn mỗi đứa một cái.
Viên Viên và Mãn Mãn thấy ngưa ngứa, cười rộ lên, trốn vào lòng lão cha.
“Không được chạy, thỏ nhỏ muốn ăn củ cải đỏ” Tần Miễn hú một tiếng nhào qua, lại không phát hiện mặt mình bị nước nóng xông đỏ trong mắt Lôi Thiết cũng ngon miệng tương tự.
“Lão cha cứu mạng.” Viên Viên Mãn Mãn cười khanh khách, vắt chân trốn ra sau Lôi Thiết.
“Không cần sợ, lão cha sẽ ăn luôn tiểu bạch thỏ.” Lôi Thiết bắt lấy cánh tay Tần Miễn, giam người vào lòng, quay lưng với hai đứa con, hôn môi hắn.
“Ồ, lão cha ăn tiểu bạch thỏ rồi.” Mãn Mãn hoan hô.
Tần Miễn bị Lôi Thiết hôn say sưa, tránh thoát không được, chỉ có thể dùng hai mắt hung hăng trừng đối phương, tên này thật là, không phải đã nói cần hạn chế làm hành động thân mật trước mặt bọn nhỏ sao?
Viên Viên ngửa đầu nhìn một lúc lâu, rồi “Oa Oa” khóc lên.
Tần Miễn vội vàng đẩy Lôi Thiết ra, ngồi xổm xuống trước mặt đứa con, sốt ruột ôm nhóc lên “Nhi tử, sao vậy?”
Lôi Thiết đứng tại chỗ, có chút lúng túng.
“Lão cha…” Viên Viên hít hít mũi, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Lôi Thiết “Đừng ăn phụ thân.”
“Ha ừm…” Tần Miễn cảm thấy lúc đứa con đang thương tâm mà cười thì rất không nên, nhưng hắn thiệt nhịn không nổi “Viên Viên… Ngoan… Ha ha… Lão cha không có… Ha ha…”
“Oa –” Bị phụ thân cười, Viên Viên khóc càng thêm thương tâm.
Mãn Mãn khó hiểu nhìn lão cha, lại ngó ngó phụ thân, lại thấy ca ca khóc thương tâm quá chừng, còn tưởng xảy ra chuyện xấu gì mà nó không biết, cũng há miệng khóc to.
Tần Miễn nhất thời cứng đờ.
Lôi Thiết đi tới, ôm một lúc hai đứa con vào lòng, vỗ lưng trấn an “Đừng khóc.”
Lúc này Tần Miễn không cười nổi nữa, nhanh chóng giải thích với hai tiểu tử “Lão cha không có ăn phụ thân, vừa rồi là chơi trò chơi mà. Viên Viên, Mãn Mãn không nhớ sao?”
Viên Viên cũng nhớ ra, ngậm miệng, không phát ra tiếng khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn còn lăn xuống, cúi đầu, bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ. Mãn Mãn trước sau đều theo chân ca ca, ngừng khóc, ôm ca ca an ủi.
Tần Miễn thầm thả lỏng một hơi, bàn tay dùng lực vỗ lên lưng Lôi Thiết. Đều tại tên này!
“Lỗi ta.” Lôi Thiết thành thật nhận lỗi, hôn trán hắn một ngụm, lại hôn hôn trán Viên Viên và Mãn Mãn.
Viên Viên cúi đầu, kéo Mãn Mãn bước đi nhanh.
Tần Miễn vừa muốn cười thì tức tốc nhịn xuống, nhìn bóng dáng hai tiểu gia hoả, bất đắc dĩ lắc đầu “Tiểu hài tử mà lòng tự tôn cao gớm. Huynh đi rửa mặt cho bọn nhỏ đi.”
Lôi Thiết ngoan ngoãn đi làm.
Tần Miễn lặng lẽ đưa Nhất Điểm Bạch vào trong không gian cho nó tắm táp. Chờ hắn từ không gian đi ra, Lôi Thiết, Viên Viên và Mãn Mãn đã cởi giày lên giường chơi trò ghép hình. Trẻ nhỏ tính hay quên, đã quên bẵng chuyện lúng túng trước đó, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đeo nụ cười.
“Các nhi tử, có đói bụng không? Chúng ta xuống dưới ăn cơm.”
Dùng bữa trưa tại khách *** xong, Hoắc Tư Duệ và Lôi Hướng Trí đi mua quà biếu.
Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn hai hài tử tản bộ gần khách *** rồi trở lại phòng, chọn lựa trong đống vật phẩm nửa ngày, quyết định tặng cho vị hảo hữu kia của Hoắc viện trưởng một vò rượu nho và một lọ chao.
Sau khi Hoắc Tư Duệ, Lôi Hướng Trí quay về, Tần Miễn, Lôi Thiết, Viên Viên, Mãn Mãn, Hoắc Tư Duệ, Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Triệu Thiên cùng vài người đi bái phỏng nhà hảo hữu Hoắc viện trưởng. Nhất Điểm Bạch không quen sinh hoạt trong đám đông, Tần Miễn không yên tâm để nó ở lại khách *** nên dẫn nó theo luôn.
Hảo hữu của Hoắc viện trưởng họ Viên, tục danh An Thế. Viên phủ nằm tại con đường phía sau con đường của khách *** Hồng Đồ. Kỳ thi mùa xuân là thời kỳ mẫn cảm, học trò đến bái phỏng quan viên rất dễ dàng gợi ra nghi ngờ vô căn cứ, nhưng Viên An Thế chỉ là một vị quan ngũ phẩm, không có tư cách vào triều, cũng không đủ tư cách tiếp xúc những cơ mật liên quan đến kỳ thi, nên không có băn khoăn này.
Vì Hoắc Tư Duệ đã nhờ vị tiểu tư kia về Viên phủ bẩm báo trước, nên đến Viên phủ, vừa báo danh tánh, gác cổng liền mời họ vào.
Đình trước của Viên phủ là một hoa viên nhỏ, trồng vài cây hoa và đủ loại bồn hoa, ở giữa là lối đi bằng đá xanh thông với tiền trạch.
Đi đến nửa đường, gặp được một lão phụ nhân phục sức bất phàm đang tản bộ trong viện, phía sau có hai tiểu nha hoàn theo hầu.
Tiểu tư kia khom mình hành lễ “Bái kiến lão phu nhân.”
Đám người Tần Miễn đều chắp tay làm lễ “Bái kiến Viên lão phu nhân.”
Lão thái thái mi mục hiền lành, cười ha hả nói: “Các ngươi đến bái phỏng con ta nhỉ? Không cần đa lễ.”
Ánh mắt bà dừng ở Viên Viên Mãn Mãn, trên mặt lập tức lộ ra sự yêu thích, hơi hơi cúi lưng, tiếng nói càng hiền hòa thêm vài phần “Ai da, đây là hai bảo bối nhà ai a? Thật đáng yêu.”
Viên Viên, Mãn Mãn nắm tay nhau tiến lên.
“Nãi nãi khoẻ, con là Viên Viên.”
“Nãi nãi khoẻ, con là Mãn Mãn.”
“Là Viên Viên và Mãn Mãn à. Ai da, thực khả ái chết người!” Lão thái thái trước mắt hòa ái, nhịn không được vươn tay muốn ôm, nhưng chợt nhớ ra việc gì, lại lui ra sau vài bước, cười áy náy với Tần Miễn, Lôi Thiết “Xem ta già hồ đồ chưa này. Lão thân nhiễm phong hàn, không nên truyền nhiễm cho hai tiểu bảo bối. Không làm chậm trễ chính sự của các ngươi đi, đi đi.”
Lão thái thái lại cười cười với Viên Viên Mãn Mãn, nhìn ra được bà quả thật thích chúng, rồi mới dẫn theo hai nha hoàn đi về một hướng khác.
-Hết chương 149-
Chú giải:
(1) Phòng xép: dạng phòng có buồng trong nhỏ.
———-