Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 151: Dạo đêm ở hoàng cung

Tháng Tư xuân, cảnh sắc tươi đẹp. Hai bên bờ suối chảy róc rách, cỏ thơm um tùm, cành liễu lả lướt, những cánh bướm nhiều sắc màu, những chú ong mật cần cù mải vờn quanh mấy đoá hoa, hoàng oanh xinh đẹp đậu đầu cành nhẹ nhàng cất tiếng hót.

Xe ngựa dừng lại ở ven sông, Nhất Điểm Bạch nhảy xuống đầu tiên, lao tới bãi cỏ xanh mướt.

Bờ sông có khá nhiều du khách đi du xuân, tốp năm tốp ba tụ với nhau, hoặc tản bộ, hoặc ngồi trên cỏ lười biếng phơi nắng. Còn có một cô bé mười ba mười bốn tuổi hăng hái kéo diều chạy băng băng trên cỏ, phát ra tiếng cười thoải mái êm tai như tiếng chuông.

Ba người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận lục tục dọn đồ trên xe ngựa xuống, thảm lông, giá nướng, than, nguyên liệu nấu ăn, diều giấy,…

Mãn Mãn ngước cái đầu nhỏ nhìn người khác thả diều bay cao, vô cùng hâm mộ, bèn lắc lắc tay Tần Miễn “Phụ thân, ta muốn chơi diều.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn xoa xoa đầu nhỏ của nhóc “Được, không vội, nói lão cha mang diều của các ngươi ra đi.”

Cách đó không xa có một vị thiếu niên, một vị thiếu nữ ngồi cùng nhau, nghe vậy liền quay đầu, có hơi tò mò. Đứa bé nhỏ như thế làm sao di chuyển được con diều?

Lôi Thiết cầm bốn chiếc diều từ trên xe xuống, sau khi căng ra, là hai lớn hai nhỏ. Hai diều giấy nhỏ, một hình lão hổ, một hình sói đen.

Trong mắt thiếu niên chợt hiện vẻ kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy loại diều nào nhỏ như thế, rõ ràng là phụ thân của hai đứa nhỏ đặc biệt làm riêng cho chúng. Trên cỏ không có đá vụn, Tần Miễn không lo hai tiểu gia hỏa sẽ bị thương, mang bao tay cho hai đứa phòng ngừa bị dây diều cứa đứt tay, lại đưa hai con diều nhỏ cho chúng, nhưng không dạy chúng cách thả diều thế nào.

“Đi chơi đi.”

Viên Viên, Mãn Mãn không hề bất ngờ trước thái độ của phụ thân, không được chỉ thì tự mình nghĩ cách, thế là quay đầu quan sát những người khác phóng diều thế nào.

Tần Miễn ôm vai Lôi Thiết, đứng cách đó không xa.

Cử chỉ của bọn hắn càng vô tư, người bên ngoài lại càng không nghĩ nhiều.

Viên Viên kéo tay nhỏ của Mãn Mãn “Đệ đệ, nắm diều chạy.”

“Ừm.” Mãn Mãn hiểu ra, gật đầu, nhếch miệng cười với phụ thân và lão cha, cùng ca ca kéo diều chạy.

Đáng tiếc tiểu gia hỏa chạy chậm, dù xem hiểu diều phải thả thế nào thì lúc thao tác thực tế cũng rất khó. Hai tiểu gia hỏa chạy trên cỏ nửa ngày, diều cũng chưa bay lên được.

Thiếu niên, thiếu nữ nhịn không được nhỏ giọng cười lên, du khách xa xa cũng cười nhìn hai tiểu bất điểm.

Viên Viên, Mãn Mãn nhìn nhau, chạy về phía phụ thân và lão cha. Viên Viên không cẩn thận bị té ngã, rồi như không có việc gì, đứng lên phủi phủi cọng cỏ trên đùi, tiếp tục chạy.

“Phụ thân, lão cha, diều không bay được.”

Tần Miễn ngồi xổm xuống trước mặt Viên Viên, cười hỏi: “Viên Viên có biết vì sao không?”

Viên Viên nói: “Ta và đệ đệ quá nhỏ.”

Tay nhỏ của Mãn Mãn khoa tay múa chân trên đỉnh đầu mình, bổ sung: “Ta và ca ca lùn hơn những người khác nhiều thế này này, tay nhỏ chân ngắn chạy cũng chậm.”

Nụ cười của Tần Miễn càng thêm tươi rói. Có lẽ Mãn Mãn chưa biết nguyên nhân thực sự khiến diều không bay được, nhưng nó lại có thể phân tích điểm khác biệt giữa mình và những người thả diều khác. Đối với một đứa bé ba tuổi mà nói, đúng là hiếm thấy.

“Thông minh lắm.” Tần Miễn lần lượt hôn trán từng đứa “Phụ thân và lão cha mang bọn ngươi đi thả.”

Hắn để Viên Viên ngồi giạng chân trên vai mình, một tay thò ra sau đỡ lưng nhóc, phòng ngừa nhóc bị té ngã Mãn Mãn cưỡi ngồi trên vai Lôi Thiết.

“Viên Viên, chúng ta và đệ đệ thi đấu coi diều ai bay cao hơn. Phải giữ chặt diều nha”

Viên Viên Mãn Mãn vỗ tay nhỏ hoan hô “Được!”

“A Thiết, khi nào ta hô ‘Bắt đầu’ mới được phép chạy nghen.” Tần Miễn cười rất chi là giảo hoạt “Bắt đầu!”

Vừa dứt lời, hắn liền vắt chân chạy, hô to: “Viên Viên, mau thả dây, giơ cao chút.”


“Phụ thân ngốc ngốc.” Mãn Mãn cười hì hì, dù lão cha không mách nước, phụ thân hô to thế, nhóc cũng nghe được rồi làm theo mà. Tay nhỏ xả ra một ít dây diều, học theo người chơi khác kéo dây lên cao, theo bước chạy của Lôi Thiết, hổ nhỏ từ từ bay lên.

“Lão cha, tiểu lão hổ của ta bay lên rồi.”

Lôi Thiết trầm ổn nói: “Không vội, mỗi lần đếm đến ba thì thả dây diều một lần.”

“Dạ.”

Hai cha con bên này phối hợp rất ăn ý, hai phụ tử bên kia cũng không kém, sói đên nhỏ đang nhởn nhơ phóng lên không trung.

Nhất Điểm Bạch nhìn sói đen bề ngoài rất giống nó càng bay càng cao, kích động tru ‘UUU!!!’, doạ người chung quanh sợ tới mức run rẩy, quay đầu thấy nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ cũ mới thả lỏng.

Viên Viên vui vẻ hô: “Phụ thân, sói đen nhỏ bay cao quá!”

Tần Miễn cười khà khà, quay đầu nhìn hổ nhỏ của Mãn Mãn, xoay người chạy tiếp “Còn có thể bay cao hơn nữa. Nhi tử, tiếp tục thả dây.”

“Được — A!” Viên Viên kích động, không giữ chặt cuộn dây trong tay, sói đen cuốn cuộn dây bay lên cao. Viên Viên vươn tay bắt bắt, không bắt được, khẩn trương “Phụ thân, sói nhỏ chạy!”

“Viên Viên đừng nóng vội.” Tần Miễn ôm chặt Viên Viên, chân chấm đất nhảy lên một cành cây, mượn lực bay lên giữa không trung, vươn tay bắt lấy dây diều, thân ảnh màu trắng đạp hư không vài cước, bình ổn hạ xuống đất.

“Phụ thân giỏi quá!” Viên Viên ôm lấy đầu hắn, cúi đầu hôn mặt hắn một cái.

Lôi Thiết cõng Mãn Mãn đi tới.

Mãn Mãn đắc ý nói: “Ca ca, ta và lão cha thắng.”

Viên Viên gật đầu, bình tĩnh nói: “Lần sau ta và phụ thân sẽ thắng.”

Lôi Thiết thấy đầu Viên Viên đổ mồ hôi, từ trong lòng lấy ra khăn tay đưa cho hai huynh đệ.

Hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn lau mồ hôi.

“Còn muốn chơi nữa không?” Lôi Thiết hỏi.

Mãn Mãn hôn chụt lên mặt y “Lão cha và phụ thân nghỉ ngơi một lát rồi cho ta và ca ca chơi tiếp.”

“Được.”

Bốn phụ tử trở lại cạnh xe ngựa.

Ba người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận đang nướng thịt, hương thịt theo gió lan xa. Một đám người du xuân ngửi được mùi thơm, trong lòng cùng toát ra một suy nghĩ: Người nhà kia mới gọi là biết hưởng thụ.

Viên Viên Mãn Mãn cởi giày, lăn lộn trên thảm lông.

“Phụ thân, ta muốn ăn cánh gà.” Mãn Mãn nằm ườn ra thảm, hai tay nhỏ chống cằm, hai chân nhỏ đá vào nhau.

Tần Miễn nhìn thoáng qua vài cánh gà trên giá nướng “Vẫn chưa ăn được, còn phải nướng thêm một lát. Mãn Mãn cùng ca ca ăn thịt dê nướng xiên trước nhé?”

Mãn Mãn ngoan ngoãn gật đầu “Dạ.”

“Coi chừng nóng.” Lôi Thiết cho Viên Viên Mãn Mãn mỗi đứa cầm một xiên thịt dê, còn lại đều đặt vào đĩa đưa cho Tần Miễn.

Tần Miễn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hai người chia nhau ăn.


Xa xa, thiếu nữ thiếu niên tụ vào nhau cười cười thảo luận.

“Ca, họ là người kinh thành sao? Thứ hai đứa nhỏ đeo trên tay và trên chân. Ta chưa gặp bao giờ.”

“Đâu chỉ vậy, có chú ý bánh xe ngựa của họ không? Cũng chưa từng thấy”

“Nhưng hai tiểu tử kia dễ thương thật đó.”

Ở bờ sông chơi tới chiều, Viên Viên và Mãn Mãn đều mệt lả, cả nhà trở lại khách ***.

Đại đường tầng một của khách *** vẫn đông đúc học trò như mấy ngày trước, nhưng hiếm khi không có huyên náo, mà là mọi người chia ra hai bên. Cả đám Hoắc Tư Duệ đều có mặt. Tần Miễn xem chốc lát, nguyên lai là đang ngâm thơ đối câu, trao đổi học vấn.

Cả nhà im lặng lên lầu.

Tần Miễn nhớ mãi chuyện tham quan hoàng cung.

Buổi tối, sau khi Viên Viên Mãn Mãn ngủ say, Lôi Thiết đưa chúng cùng Nhất Điểm Bạch chuyển đến giường lớn trong không gian, dẫn theo Tần Miễn lẳng lặng ra khỏi khách ***, bay về hướng hoàng cung.

Rất nhanh sẽ được chiêm ngưỡng người thống trị tối cao của quốc gia này, Tần Miễn thực kích động.

Lúc này là khoảng cuối giờ Tuất, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng. Quần thể kiến trúc của hoàng cung không chênh lệch mấy so với tưởng tượng của Tần Miễn, hùng vĩ đồ sộ, trang trọng uy nghiêm. Hắn không hứng thú ngắm, chỉ hiếu kỳ với người trong cung.

“Hoàng thượng ở nơi nào vậy?” Hắn truyền âm nhập mật hỏi Lôi Thiết.

Lôi Thiết ôm hắn, lại mang hắn bay lên.

Hộ vệ hoàng cung qua qua lại lại tuần tra liên tiếp, lại không có một người chú ý thấy phía trên có hai bóng người lướt qua.

Tần Miễn, Lôi Thiết vô thanh vô tức đứng trên mái hiên một toà điện.

Lôi Thiết ôm Tần Miễn từ sau lưng “Đối diện.”

Ngẩng đầu nhìn sang, bên cửa sổ rộng mở đối diện là một bàn dài trải khăn màu vàng sáng, một vị nam tử trung niên đang ngồi sau bàn, đầu đội miện quan ánh kim, thân mặc trường bào vàng sáng, hiển nhiên chính là đương kim Hoàng thượng Hiếu Huệ đế, ngài hơi cúi đầu xem chiết tử trong tay. Hiếu Huệ đế tuổi chừng bốn mươi hai bốn mươi ba, ngũ quan đoan chính, khí vũ hiên ngang, uy nghiêm bậc đế vương hiển lộ trọn vẹn. Một vị nội thị im lặng đứng phía sau ngài, giống hệt như phim truyền hình, tay cầm phất trần(1), mi mục thanh tú, mặt trắng không râu, có lẽ thật sự là một vị thái giám. Phía sau long ỷ rộng lớn hoa lệ, hai cung nữ tú lệ tay cầm chướng phiến(2), một trái một phải đứng thẳng, cúi đầu giữ im lặng.

Chợt Hiếu Huệ đế ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh hữu thần, loé ra *** quang.

Tần Miễn hoảng sợ, nhất thời quên mất mình và Lôi Thiết đều đang ẩn thân, còn tưởng đối phương phát hiện ra bọn hắn.

Lôi Thiết ôm chặt hắn, khẽ vuốt lưng an ủi “Chớ sợ, có ta ở đây.”

Tần Miễn thả lỏng tựa vào y, xấu hổ bĩu môi, cảm thấy có chút bội phục Hiếu Huệ đế, trên người ngài quả thật có thứ gọi là ‘khí chất đế vương’.

Hắn hưng phấn nói: “Lại đến hậu cung xem cho biết đi.”

Lôi Thiết không động.

Tần Miễn cho rằng y không nghe thấy “A Thiết, chúng ta đi hậu cung ngắm nghía đi.”

Lôi Thiết buồn bực nói: “Không đi.”

“Cái gọi là ‘Hậu cung’ đương nhiên là xây phía sau cung điện hoàng đế…” Tần Miễn ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ vào một hướng “Hẳn là ở bên kia nhỉ?”

Lôi Thiết bỗng nhiên có phản ứng, chẳng lẽ tên này đang ghen? Hắn ngoảnh đầu nhìn Lôi Thiết. Lôi Thiết nghiêng đầu né tránh tầm mắt hắn, Tần Miễn lại thò đầu đến trước mặt y, cười mỉm chi nhìn y.

Lôi Thiết nghiêm mặt nói: “Hậu cung không có gì để xem.”

Tần Miễn ôm chặt bờ vai y, tựa vào ngực y, đánh ngáp một cái, nhắm mắt lại “Mệt rồi, trở về thôi.”

Trong mắt Lôi Thiết ngập tràn ôn nhu, mổ nhẹ trán hắn một cái, phi thân lên, giống như hùng ưng giương cánh, vô thanh vô tức chìm vào bóng đêm.

-Hết chương 151-

Chú giải:

(1) Phất trần:

:phất trần

(2) Chướng phiến

chướng phiến

———