Đồng tử thanh niên bỗng nhiên co lại, không biết nghĩ đến chuyện gì, dường như có chút kinh nghi(1).
Ánh mắt đối phương biến đổi nhiều lần chỉ trong ngắn ngủi mấy nhịp, nhưng không qua được mắt Lôi Thiết, y cầm tay Tần Miễn, nhéo nhéo, dắt hắn đi về trước.
Tần Miễn tận mắt gặp một người có vẻ ngoài giống hệt mình, hơi kinh ngạc, xuất phát từ lễ phép, khẽ gật gật đầu với người nọ rồi cùng Lôi Thiết đi vào khách ***.
Đám Lôi Tần Thuận vội vàng đuổi theo.
Thanh niên nhìn theo bọn hắn biến mất ở cầu thang, mới xoay người rời đi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Theo tiểu nhị đến phòng trọ của mình, Tần Miễn bảo tiểu nhị bưng chút nước ấm lên.
Lôi Thiết thả Viên Viên Mãn Mãn xuống, chờ tiểu nhị rời đi, do dự một chút, vẫn nói: “Tức phụ, rất có khả năng người nọ quen biết ngươi.”
Tần Miễn sửng sốt “Sao lại nói vậy?”
“Lúc hắn thấy ngươi, có chút khiếp sợ, có chút hoài nghi, giống như là… rất bất ngờ đối với sự xuất hiện của ngươi.” Lôi Thiết cẩn thận chọn từ. Viên Viên và Mãn Mãn không biết họ đang thương lượng việc gì, tràn trề *** lực đuổi theo Nhất Điểm Bạch chạy tới chạy lui trong phòng trọ rộng rãi này “Viên Viên, Mãn Mãn, chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.” Tần Miễn nói chuyện với Lôi Thiết đồng thời không quên chú ý hai nhi tử “Chẳng lẽ… đúng là thân thích của ta?”
Lôi Thiết đến ôm hông hắn “Tức phụ, có muốn tìm người nhà của ngươi?”
Tần Miễn thuận thế ôm lấy cổ y, lắc đầu “Đâu phải huynh không biết ta đến từ đâu.” Hắn không biết vì sao lúc trước chủ cơ thể này đơn độc xuất hiện tại thôn Thanh Sơn, càng không rõ nếu thật sự tìm lại người nhà nguyên chủ, đối với chính hắn, đối với đối phương, có phải là chuyện tốt hay không. Cho nên hắn chưa từng nghĩ sẽ chủ động đi tìm họ, không bằng thuận theo tự nhiên.
Lôi Thiết ôm chặt người trong lòng, bàn tay to vuốt ve mặt đối phương, nhẹ nhàng hôn vụn nơi lỗ tai, chậm rãi nói: “Tức phụ, có lẽ là ta ích kỷ, ta cũng không muốn có những người khác làm phân tán lực chú ý của ngươi. Ta chỉ muốn có ngươi, ngươi cũng chỉ có thể có ta.”
Trong lòng Tần Miễn an tâm, hôn hôn cằm y, biết y chỉ là lỡ miệng nhưng vẫn muốn trêu chọc “Huynh giỏi a! Cả nhi tử huynh cũng không muốn?”
Trên mặt Lôi Thiết chợt hiện vẻ bối rối “Ý của ta là, trừ một nhà bốn người chúng ta, không cần những người khác.”
Tần Miễn buồn cười, vỗ vỗ lưng y, hai má cọ cọ cổ y “Được, mà vẫn chưa xác định người kia có quan hệ với ta hay không mà, chúng ta tự tìm phiền não làm chi? Nói không chừng chỉ là người giống người. Chúng ta là ra ngoài chơi, không cần vì người khác làm ảnh hưởng đến tâm mình.”
“Ừ.” Lôi Thiết ôm hắn hôn hôn một lúc lâu, thấy Viên Viên và Mãn Mãn tò mò chạy tới bên này, buông hắn ra.
“Phụ thân, người và lão cha đang làm gì vậy?” Mãn Mãn bên hỏi bên nháy mắt, bộ dạng *** ranh vô cùng.
Tần Miễn ra vẻ trấn định, xoa xoa đầu nhỏ của nhóc “Đâu có làm gì.”
“Ta nhìn thấy hai người ôm nhau. Có phải không ca ca?” Mãn Mãn quay đầu nhìn ca ca, bím tóc vung vẩy theo.
Viên Viên gật đầu.
Tần Miễn khoanh tay ôm ngực, ra vẻ nổi giận trừng mắt “Như thế nào? Chỉ cho phép lão cha ôm các ngươi, không cho phép hắn ôm ta?”
Lôi Thiết im lặng nhìn họ, trong mắt tràn ngập nhu hòa cùng thỏa mãn. Có ái nhân như thế, có nhi tử như này, y còn cầu gì nữa?
Mãn Mãn cười hì hì nắm tay Tần Miễn đong qua đưa lại “Cho lão cha ôm phụ thân mà. Lão cha, người tiếp tục ôm ôm phụ thân đi.”
Tần Miễn xấu hổ. Có xem như là tự đập đá lên chân mình?
Lôi Thiết bình tĩnh kéo tức phụ vào trong lòng.
Tần Miễn bất đắc dĩ nhìn trời.
“Khách quan, nước ấm của các vị đây ạ.”
Tần Miễn vội vàng đẩy Lôi Thiết ra, đuổi bắt Mãn Mãn đùa dai xong thì trốn sau ca ca.
“Phụ thân, buông ta ra!”
Tần Miễn nghẹn cười nhìn tiểu gia hỏa giống như ếch con dường nằm sấp giãy giụa trên cánh tay mình, thấy miệng nhỏ của nó dẩu lên, vỗ vỗ cái mông nhỏ rồi buông ra.
“Nhóc thối này.”
Đoàn người họ đến thành Kim Thủy vào buổi sáng, ở thành Kim Thủy một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng thì gấp rút lên đường tiếp.
Khiến người ngoài ý muốn là, người thanh niên gặp trước đó cũng rời đi sau họ hai phút, rồi luôn duy trì phía sau họ khoảng một dặm.
Tần Miễn không khỏi hoài nghi đối phương thật sự có quan hệ thân thích với hắn, nhưng hắn và Lôi Thiết quyết định án binh bất động. Chỉ cần đối phương không tìm bọn hắn gây phiền toái, bọn hắn cũng không có hứng thú chủ động nhấc quan hệ với đối phương.
Một đường bình an vô sự.
Buổi sáng ba ngày sau, đội xe đã có thể nhìn đến tường thành cao lớn kinh thành xa xa. Ai nấy đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên mặt bốn người Chương Bưu nở nụ cười thoải mái. Những thư sinh họ hộ tống có thể lấy được tư cách đi thi ở kinh thành tức đều là nhân tài, dọc đường đi áp lực của bọn họ cũng không nhỏ. Lỡ như không bảo vệ được mọi người, chẳng những hại những thư sinh này, chính lương tâm họ cũng sẽ bất an.
Cuối cùng, họ cũng đến kinh thành.
Hoắc Tư Duệ thả chậm tốc độ xe ngựa, đi song song với xe ngựa Tần Miễn.
Hắn ta lò đầu ra khỏi cửa xe “Đại ca, đại tẩu.”
“Gì vậy?” Tần Miễn vươn đầu ra, hỏi.
Hoắc Tư Duệ nói: “Đại tẩu, trước đó cha ta có viết thư cho hảo hữu ông ở kinh thành, nhờ ngài ấy tìm giúp chúng ta một chỗ trọ tốt. Chẳng qua ta phải đi bái phỏng một chút, hỏi thăm là khách *** nào. Ta cưỡi ngựa đi trước một bước.”
Tần Miễn gật đầu “Được, phiền toái ngươi. Lôi Tần Thuận, ngươi đi cùng Hoắc công tử đi.”
“Dạ, tiểu gia.”
Lôi Tần Trung nhảy lên xe ngựa, nhường ngựa lại cho Hoắc Tư Duệ.
Hoắc Tư Duệ và Lôi Tần Thuận cưỡi ngựa nhanh chóng chạy xa.
“Phụ thân, chúng ta đến rồi sao?” Viên Viên ghé vào cửa sổ, hỏi.
“Sắp rồi.” Tần Miễn chỉ vào tường thành xa xa “Nhi tử, có nhìn thấy không? Nơi chúng ta đến là chỗ kia. Đến nơi rồi bắt lão cha các ngươi mời ba chúng ta ăn ngon.”
Viên Viên lộ ra một nụ cười khả ái “Dạ.”
“Ta cũng muốn xem.” Mãn Mãn *** ngịch nhoài lên lưng ca ca.
Lôi Thiết kịp thời đỡ nhóc.
Hai tiểu tử thực hưng phấn, lại bắt đầu líu ríu.
Tần Miễn nhường chỗ lại cho chúng, để hai đứa ngồi song song trước cửa sổ ngắm nghía cảnh sắc bên ngoài.
Nhất Điểm Bạch ngồi lâu trên xe, có chút bất mãn, miễn cưỡng gục trên sàn xe. Tần Miễn xoa xoa đầu nó an ủi “Nhất Điểm Bạch, kiên nhẫn thêm một lát, sẽ đến ngay thôi.”
Nhất Điểm Bạch gật đầu, ngoan ngoãn nằm sấp lên.
“A Thiết, người nọ còn theo không?” Tần Miễn ngồi xuống cạnh Lôi Thiết.
Lôi Thiết thuận tay ôm, gật đầu.
Tần Miễn thấy hơi hứng thú, cười cười “Xem ra hắn có chút cố kỵ ta. Bất quá chỉ cần hắn không trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng không cần đi trêu chọc hắn.”
Thanh âm Lôi Thiết mang theo sự rét lạnh “Hắn ta không có ác ý thì thôi, nếu có, ta sẽ khiến hắn hối hận.”
Tần Miễn hôn hôn mặt y, bắt đầu thu dọn hành lý của một nhà bốn người bọn hắn, thừa dịp Viên Viên Mãn Mãn không chú ý, lấy một ít đồ đặt trong không gian ra.
Không tới nửa canh giờ, đoàn xe đi đến cửa thành. Nhìn gần, chiều cao tường thành hơn ba mươi thước, dùng đá tảng lớn màu xám trắng xây nên, cao lớn và uy nghiêm, dày chắc và đồ sộ. Trên tường thành, binh sĩ thủ thành vẻ mặt trang nghiêm tay cầm trường thương đứng thẳng như trúc. Bề rộng cổng thành chừng ba mươi thước, biển đá phía trên có khắc hai chữ ‘Kinh thành’ đậm màu rõ nét, thiết hoạ ngân câu(2), khí thế rầm rộ. Ở cổng thành, người đi đường và xe ngựa ra ra vào vào, náo nhiệt cực kỳ.
Để binh lính thủ cửa thành kiểm tra xong, đội xe theo dòng người vào thành, cả Tần Miễn cũng nhịn không được ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, âm thầm tán thưởng. Kinh thành không hổ là trọng địa một quốc gia, đường đi lót toàn đá phiến, sạch sẽ rộng thoáng, ít nhất có thể để bốn chiếc xe ngựa đi song song, mà đó là còn chưa tính mấy gánh hàng rong bày bán hai bên đường. Người đi đường và xe ngựa bất kể vào hay ra, đều phải đi phía bên tay phải, hiện rõ vẻ trật tự gọn gàng.
Cửa hiệu hai bên đường không phải nơi một huyện nhỏ có thể so sánh, hầu như đều hai tầng, dù là cửa hàng mặt tiền nhỏ nhất cũng sắp xếp rất chỉnh tề, ngay cả cờ hiệu tung bay trước cửa cũng lớn hơn nơi khác.
Trong số người đi đường lui lui tới tới, phần nhiều là công tử cẩm y hoa phục, bước chân thong thả, ngẩng đầu ưỡn ngực, giữa mi mục mang theo khí chất cao quý kiêu ngạo bẩm sinh. Thỉnh thoảng sẽ có một kiệu mềm *** xảo bốn người nâng hoặc một cỗ xe ngựa xa hoa không nhanh không chậm lướt qua.
Tần Miễn không khỏi cảm khái, may mà giờ hắn và Lôi Thiết cũng coi như kẻ có tiền, thu xếp bản thân chỉnh chu gọn ghẽ, nếu không thì đúng là ngượng ngùng đi lại ở chốn kinh thành.
Nghe được tiếng của Chương Bưu và Hoắc Tư Duệ, hắn thò đầu ra xem, quả nhiên Hoắc Tư Duệ đã trở lại, đi cùng hắn trừ Lôi Tần Thuận còn có một thiếu niên ăn mặc như tiểu tư, đoán chừng là người mà hảo hữu Hoắc viện trưởng phái đi.
Đội xe đi theo Hoắc Tư Duệ, dừng lại trước cửa khách *** Hồng Đồ.
Tiểu nhị đứng ở cửa *** phụ trách nghênh đón khách nhân, thấy có khách tới cửa, trên mặt lập tức đeo lên nụ cười niềm nỡ hoà nhã, nhẹ nhàng tiến đón, ánh mắt bất giác bị chiếc xe ngựa đặt biệt nhất thu hút.
Sau khi xe ngựa kia dừng lại, cửa xe vậy mà mở ra ở bên hông. Điếm tiểu nhị lắp bắp kinh hãi, nhảy ra khỏi xe đầu tiên chính là một con chó — không, một con sói, thân hình to lớn uy mãnh, hai mắt sắc bén, nhàn nhạt nhìn quét một vòng, rồi nhu thuận ngồi trên mặt đất, làm lơ với những người kinh, dáng vẻ nhấc mí mắt liếc nghiêng tràn đầy ngạo khí.
Lúc này, đáy xe bỗng vươn ra một cái thang ba bậc. Một nam nhân trẻ tuổi không nhanh không chậm từ trên xe ngựa đi xuống. Nam tử ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, mày kiếm mắt sáng, chỉ tiếc trên khuôn mặt lạnh lùng có một vết sẹo xấu xí, một thân trường bào màu đen bao lấy thân hình cao lớn cường tráng, càng tăng thêm khí tức lạnh nhạt trên người y, khiến người khác không dám tiếp cận.
Nam tử xoay người đối mặt với xe ngựa, trên khuôn mặt lạnh chợt hiện nét nhu hoà, vươn hai tay đón lấy một đứa bé từ trên xe.
Đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn, một đôi mắt to đen bóng tràn ngập linh động. Phục sức của nhóc thực độc đáo, đầu đội mũ đỏ, đỉnh chóp mũ có mấy chiếc lá xanh bằng vải dệt, thân trên mặt áo nhỏ màu đỏ, chỉ tay áo là màu lam nhạt Quần dài bên dưới cũng hai màu, từ hông đến mông nhỏ là màu đỏ, từ mông nhỏ trở xuống màu lam nhạt, áo đỏ quần đỏ liền nhau khiến bé nhìn qua giống như một củ cải đỏ thẫm to tròn trùng trục, đáng yêu không thể tả!
-Hết chương 148-
Chú giải:
(1) Kinh nghi: Kinh ngạc và nghi ngờ
(2) Thiết hoạ ngân câu: dùng để hình dung bút pháp mạnh mẽ mà nhu mỹ.
———–