Ba ngày, tổng cộng 72 tiếng đồng hồ.
Bận rộn hai đêm là qua thôi.
Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm chuyển phát nhanh, La Lăng Vũ đơ hết cả người.
Thực sự rất ư là khó xử.
Nói sao nhỉ, nó giống như có một đứa bé không biết con nhà ai nhào vào lòng anh kêu anh ba ơi, anh còn đang nghĩ, trời má, bị điên hay gì, ấy mà kết quả xét nghiệm đúng là con anh thật!
La Lăng Vũ hoảng hốt gọi điện cho cha mẹ mình: “Ba mẹ, chết rồi… Hình như con gây ra mạng người mất rồi.”
Anh vừa nói xong, hai ông bà già ở quê hết hồn hết vía tưởng con trai mình vừa gây ra án mạng kinh hoàng nào đó, xém quăng luôn điện thoại. Tiếp theo, hai người thấp thỏm hỏi han mới biết mạng người cũng có mạng người này, mạng người nọ, nhưng vẫn khiến họ quá sốc. Mẹ anh vừa tức vừa buồn cười, lên giọng chửi mắng La Lăng Vũ một trận, sau đó ra lệnh cho anh đưa con trai và vợ về nhà ra mắt, bảo rằng: “Chuyện vui như vậy mà giờ con mới báo! Con làm người cái kiểu gì vậy hả! Có còn xem ba mẹ ra gì không? Mau dắt người ta về đây cho mẹ!” Rồi xót xa nói: “Ôi trời ơi đứa cháu tội nghiệp, đầy tháng còn không được bà ôm, chẳng biết nó trông thế nào nữa.”
Đoạn thì dặn dò anh phải chăm sóc hai mẹ con cho kĩ vào, lỡ đâu mà có gì sứt mẻ thì chuẩn bị ăn đòn là vừa. La Lăng Vũ tíc tắc cảm thấy địa vị của mình trong nhà tụt dốc không phanh, xuống hàng dân đen.
Cắt đứt liên lạc với mẹ mình, La Lăng Vũ gọi cho Chung Hà Quân, cô vừa nhấc máy anh liền khổ não cười: “Hà Quân,” nói: “Hình như anh đã làm ra một chuyện rất là ngu.”
Chung Hà Quân đang họp ở ngoài, lúc kêu người ta đưa tài liệu cho mình, cô kẹp điện thoại trên vai nói chuyện với anh: “Sao á?”
La Lăng Vũ kể cô nghe chuyện Thẩm Thư Lân âm thầm sinh con cho anh.
Chung Hà Quân đổi tư thế, dùng tay cầm điện thoại: “Trước đó anh không hề biết gì hết?”
La Lăng Vũ: “Không hề biết gì luôn.”
Chung Hà Quân đạp mạnh lên tường làm cô đau ứa nước mắt, “Đàn ông ơi là đàn ông!”
Nhưng đã tới nước này rồi, nói gì cũng vô ích, “Bác trai, bác gái nói thế nào?” Cô hỏi.
La Lăng Vũ nói: “Ba mẹ kêu anh dẫn cậu ta về nhà, tổ chức bù hôn lễ và tiệc cưới.”
Trước kia, anh khinh thường nhất là việc ăn cơm trước kẻng, nào ngờ giờ đây mình cũng đi vào vết xe đổ này.
“Anh tính về mấy ngày?” Chung Hà Quân hỏi.
“Một tuần đủ không?”
“Một tuần à…” Chung Hà Quân suy tư: “Em sắp xếp cho anh thêm ba ngày phép nhé.”
“Ừ.”
“Em không tham dự lễ cưới đâu, có gì anh kêu Lưu Thành đi đi.” Chung Hà Quân quen anh bấy lâu, biết rõ anh muốn ly hôn đến cỡ nào, nhưng giờ mọi thứ đã thành công dã tràng, quả thật không thốt nổi một tiếng chúc mừng, “Em sẽ ở đây, thay anh chăm coi công ty.”
“…Cám ơn em.”
Bàn giao xong công việc, lịch trình với Chung Hà Quân, La Lăng Vũ tự mình đến nhà họ Thẩm dặm hỏi. Quản gia Châu vẫn y như trước đây, cung kính dẫn anh vào phòng khách là lánh mặt. Thẩm Thư Lân ngó thấy anh lập tức mừng rơn, tính nhào tới ôm lấy thì bị La Lăng Vũ lui một bước, im lặng tránh đi. Ánh mắt Thẩm Thư Lân buồn bã. La Lăng Vũ vờ như không thấy, nói lý do mình tới xong liền chào tạm biệt.
Thẩm Thư Lân ngập ngừng đi theo hai bước: “Anh… không muốn đi xem Tiểu Bảo à?”
La Lăng Vũ nói: “Về sau còn nhiều cơ hội, không cần gấp làm gì.”
Thẩm Thư Lân đành đưa anh ra cửa.
Một con mèo vằn hổ nhảy lướt qua chân anh.
La Lăng Vũ tưởng mình hoa mắt, nhìn thêm vài lần, hỏi Thẩm Thư Lân: “Các người có nuôi mèo?”
Thẩm Thư Lân bỡ ngỡ: “Đâu có đâu.”
Nếu cậu đã nói vậy, La Lăng Vũ cũng không hỏi thêm.
Đến ngày khởi hành, La Lăng Vũ đã đặt sẵn mấy tấm vé máy bay, khoang hạng nhất thì miễn bàn, đặt được hạng thương gia đã quý hóa lắm rồi. Đại diện duy nhất bên nhà ngoại của Thẩm Thư Lân là Thẩm Thư Kỳ chắc chắn phải có mặt, trợ lý Trần Nghi của hắn cũng đi chung. Thẩm Thư Kỳ vốn tính đi bằng chuyên cơ riêng nhà mình, ngặt nổi thị trấn quê La Lăng Vũ quá nhỏ, không có sân bay dành cho chuyên cơ, bay qua bên đó cũng không có chỗ đậu nên bỏ đi.
Lưu Thành vẫn ở lại công ty làm việc, tới ngày đãi tiệc mới bay sang. Cộng thêm một trợ lý vậy là có tổng cộng bốn người đồng hành với anh, La Tiểu Bảo thì thôi, nó còn chưa được tính là nửa con người nữa là.
Tại cổng check-in, Thẩm Thư Kỳ và Thẩm Thư Lân gấp xe em bé lại đưa cho nhân viên hàng không, để Trần Nghi bồng La Tiểu Bảo, cô vừa chơi với thằng bé vừa cùng La Lăng Vũ đi lên máy bay trước. La Lăng Vũ thấy bé con có vẻ rất thân với cô, cả hai nô đùa vui vẻ: “Thằng bé thích cô nhỉ.”
Trần Nghi ngoái lại nhìn anh với ánh mắt có chút thương cảm. Cô coi như cũng biết khá nhiều chuyện trong cuộc, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến tấm lòng trung thành của cô dành cho Thẩm Thư Kỳ. Nghĩ lại trước kia, nhà họ Thẩm giúp đỡ cô học đại học, rồi tới thạc sĩ, cho cô và anh trai cô một công việc ra hồn ra cáng, toàn những công ơn trời biển, còn mấy cái khác chỉ là phù du, không cần nhiều lời.
La Lăng Vũ ngó bộ dạng bồng em bé thắm thiết của cô, trong bụng nghĩ, nếu hồi đó hai người kia chọn Trần Nghi thì đã không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Trần Nghi có vẻ nhìn thấu được suy nghĩ trong anh, chắc vì đều là Beta, sau đó bước đến gần, nhỏ giọng cười, nói riêng với anh: “Tiếc là Thư Lân không ưng tôi.”
Ngay tại khoảnh khắc đó, La Lăng Vũ đã nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng quy về một mối, đọng lại bằng một câu: Mỗi người một ước muốn khác nhau.
Bởi vậy anh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Thẩm Thư Lân dọn hành lý xong xuôi, ngồi xuống bên cạnh anh và đón lấy La Tiểu Bảo từ trên tay Trần Nghi, thằng bé duỗi tay duỗi chân giữa không trung, trông khá là phấn khích. La Lăng Vũ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Lát nữa chắc nó sẽ không khóc đâu nhỉ?”
Thẩm Thư Lân sửng sốt: “…Chắc sẽ…không…đâu ha?” Hiển nhiên cậu cũng không chắc chắn.
Quả nhiên sau khi cất cánh chưa lâu, cả khoang hàng khách ai cũng được chiêm ngưỡng ma âm thông não.
La Tiểu Bảo khóc thét không ngớt, Thẩm Thư Lân không dỗ được, đây cũng là lúc thách thức sự kiên nhẫn và nhẫn nại của con người nhất. Cô người mẫu kế bên đã liếc mắt lườm bọn họ mấy lần, bất mãn hỏi: “Sao nó cứ khóc hoài vậy, ồn quá đi.”
La Lăng Vũ cười khổ, cô hai, tôi cũng đang thắc mắc đây nè.
La Lăng Vũ hỏi Thẩm Thư Lân: “Không có cách gì khác à?”
Thẩm Thư Lân vừa dỗ La Tiểu Bảo vừa cười với anh: “Hay là anh cũng khóc theo nó đi, hai người cùng khóc coi ai khóc lớn hơn, có khi sẽ có tác dụng đó.”
Tiếng khóc của La Tiểu Bảo vẫn tiếp tục vang vọng: “Oa oa oa ——”
La Lăng Vũ lúng túng, Trần Nghi nói tiếp: “Khóc là ngôn ngữ duy nhất mà em bé dùng để biểu đạt khi thấy không khỏe, anh không để nó khóc đồng nghĩa với việc không cho người khác nói chuyện đấy.”
Diễn giải vậy cũng được nữa à? Tóm lại, vì chưa bồi đắp được bao nhiều tình cảm cha con nên tiếng khóc của thằng nhỏ này khiến La Lăng Vũ hoảng sợ. May là lịch trình không dài, chỉ bay 2-3 tiếng, chịu đựng một tí là xong. La Tiểu Bảo khóc nửa tiếng, ngủ một tiếng, nó khóc khỏe như vậy làm La Lăng Vũ bận sứt đầu mẻ trán. Vất vả lắm mới tới lúc đáp xuống, anh cảm nhận được cơn phẫn nộ của nguyên khoang dành cho bọn anh sắp biến thành thực thể luôn rồi. La Lăng Vũ ngó gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đang say ngủ trong lòng Thẩm Thư Lân của La Tiểu Bảo, anh xác nhận một chuyện rằng: Anh không thích con nít! Không thích chút nào!
Đồng thời, sự kính nể của anh dành cho Thẩm Thư Lân cũng tăng cao hơn hẳn, đối diện với ô nhiễm tiếng ồn tầm cỡ vụ nổ hạt nhân vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, hiển nhiên là cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm. Đến cả Thẩm Thư Kỳ cùng Trần Nghi cũng có thể bình chân như vại, giúp được gì là giúp chứ không hề có chút khó chịu nào. So ra La Lăng Vũ khá là hoài nghi trình độ đạo đức của mình, anh tự thấy có phải mình khốn nạn lắm không, con trai mình khóc dữ vậy mà anh không chịu đựng được dù chỉ nửa giây đồng hồ.
Về sau, ai mà nói với anh con nít đáng yêu, thiên thần nhỏ gì đấy, anh nhất định sẽ mời họ tới chăm La Tiểu Bảo một ngày, không, nửa buổi đủ rồi.
Xuống máy bay, mọi người yên lặng ngồi trên chiếc xe anh thuê chạy về nhà họ La. Không yên lặng cũng không được, La Tiểu Bảo khó khăn lắm mới chịu ngủ, lỡ đâu đánh thức nó thì chết dở, tiếng khóc quá đáng sợ, La Lăng Vũ đầu hàng.
Nhà họ La nằm ở một nơi gần công viên thị trấn. Hoa cỏ, cây cối không hề có tính thẩm mỹ, chỉ mọc dại mọc đường nhưng trông rất xanh tươi, um tùm.
Chào hỏi cô Bảy, dì Tám xong, ai cũng khen vợ của anh rất đẹp, con trai ngoan ngoãn dễ thương. La Lăng Vũ nghe tai này lọt tai kia, qua loa trả lời rồi đi thẳng đến cửa nhà. Đâu biết vừa mở cửa, chào đón anh lại là nguyên cây chổi chà của mẹ mình!