“Anh giỏi lắm La Lăng Vũ! Giờ lớn rồi thích làm gì làm phỏng!” Mẹ La chửi anh như tát nước, La Lăng Vũ hứng trọn nguyên cây chổi, nhánh chổi đâm lên người anh đau điếng.
“Cưới vợ sinh con chuyện lớn vậy mà không nói với ba mẹ, anh tưởng tụi này chết hết rồi đúng không! Không cần tụi này lo cho anh nữa đúng không?!”
Mẹ La tức giận quát mắng, cánh tay bà giơ lên, khi cây chổi sắp đập lên người La Lăng Vũ lần thứ hai, anh không né kịp, bỗng có một cánh tay ập tới cầm chặt cây chổi.
Thẩm Thư Kỳ nghiêm mặt nói.
“Thưa bác gái, có gì từ từ nói ạ.”
“Mày là thằng nào!” Mẹ La không thèm quan tâm, giật mạnh cây chổi ra, nhánh chổi để lại vài vết máu trong lòng bàn tay Alpha.”Bà dạy con bà, mắc mớ gì tới mày!” Một chốc lại tính đập lên vai La Lăng Vũ.
Thẩm Thư Lân đẩy La Tiểu Bảo lên tay Trần Nghi, bổ nhào tới ôm lấy La Lăng Vũ: “Là do con sai mẹ ơi!”
Thành thử cây chổi lần này đập lên người Thẩm Thư Lân, lưng cậu đau rít lên, song vẫn ôm ghì lấy La Lăng Vũ: “Mẹ ơi đừng đánh Lăng Vũ, là do lỗi của con, con không cho anh ấy nói với mẹ!”
Tiếng “Mẹ” của cậu khiến La Lăng Vũ nổi hết da gà, ngớ ra một hồi mới tỉnh táo lại, cũng là lúc anh phát hiện cậu đã bị mẹ mình đánh, ngó vẻ mặt Thẩm Thư Lân thì biết đòn đó đau cỡ nào. La Lăng Vũ đổ mồ hôi lạnh, hồi còn bé, anh bướng bỉnh bị mẹ đánh quen rồi nên ăn đòn mấy hồi không hề hấn, mẹ anh cũng chỉ nổi giận một lát rồi thôi. Nhưng giờ, anh bị Thẩm Thư Lân ôm chầm, được Thẩm Thư Kỳ che chắn, hoàn toàn không thoát ra ngoài được.
Mẹ La duỗi tay tính lách qua hai người này, cơ mà La Lăng Vũ bị cả hai bọc kín, không chút kẽ hở để bà chen vào, và tất nhiên những sợi thịt mắc trên chổi cũng chia đều lên đầu của hai anh em.
Mẹ La không thể đánh trúng mục tiêu, càng không thể ra tay quá nặng với hai người kia, đập thử hai bận thấy không ăn thua, thở hồng hộc vứt cây chổi ra sau cửa: “Thôi bỏ đi, vào nhà nào.”
Hàng xóm thấy ồn ào, ló đầu ra hóng hớt, hai anh em họ Thẩm cẩn trọng hộ tống La Lăng Vũ vào nhà làm La Lăng Vũ dở khóc dở cười.
Ông ba ruột thấy bà xã điên tiết liền trốn tịt vào phòng bếp lúc bấy giờ mới đeo tạp dề bước ra, cười lành với những người đang quạu: “Về rồi à, ngồi đi, ngồi đi, muốn uống gì thì uống nhé, đừng khách sáo.”
Mẹ La ngồi xuống sô pha, “La Lăng Vũ, anh nói thử xem sao anh già đầu rồi còn không làm ba mẹ bớt lo là sao?”
La Lăng Vũ im lặng không đáp. Thẩm Thư Lân ngó thấy mẹ La bớt nóng bèn đánh bạo bước tới xoa dịu. Omega bẩm sinh đã khiến người ta cảm thấy “Khao khát bảo bọc”, “Thiện lành thân thương”, “Ngoan ngoãn đáng yêu”…, bất kể vẻ ngoài vốn lạnh lùng đến đâu, chỉ cần họ đầm tính lại, trưng đôi mắt cún con ra, 9/10 AB đều đỡ không nổi. Đối mặt với mẹ La, Thẩm Thư Lân bắt đầu vận dụng khả năng dù mình làm sai nhưng vẫn đẩy hết tội lỗi lên đầu người khác trước mặt giáo viên chủ nhiệm thời còn cắp sách tới trường.
Quả nhiên, mẹ La ngó dáng vẻ của cậu liền xiêu lòng, bà vuốt tóc Thẩm Thư Lân, hỏi thăm gia đình nhà cậu, còn hỏi cậu thường hay làm gì, Khi nghe nói cha mẹ cậu đều đã mất, bà liền thấy đau lòng, nói rằng nếu cậu đã gả vào nhà bà thì sẽ là con trai bà, về sau lỡ La Lăng Vũ dám bội bạc với cậu thì phải nói với bà đầu tiên. Thẩm Thư Lân thì miệng ngọt như đường, chưa gì đã liên mồm gọi “Mẹ”, giờ nghe bả nói thế còn tự nhiên hơn, nói tiếp: “Mẹ trông còn trẻ quá, không giống mẹ của Lăng Vũ tí nào, giống chị của anh ấy hơn đấy ạ.” Làm bà cười ngoác mang tai, sung sướng vô cùng.
Thẩm Thư Kỳ thì đang thương lượng của hồi môn của Thẩm Thư Lân với ông La. Hắn liệt ra một danh sách rất dài, gồm nhà cửa, xe cộ, nào là biệt thự trên biển, Rolls-Royce, 8 dãy số tiền mặt…, Ông La xuất thân nông dân chân đất, là một giáo viên trường trung học loại 3 thì nào từng diện kiến qua những thứ này. Ông trợn tròn, tưởng đâu mình bị hoa mắt lọt đâu thêm mấy hàng đơn vị. Ông giật áo mẹ La.
Mẹ La quay lại nhìn Thẩm Thư Kỳ: “Anh đây là…?”
Thẩm Thư Kỳ lễ phép đáp: “Cháu họ Thẩm, tên Thư Kỳ, anh trai của Thư Lân.”
Mẹ La ngó hắn một chốc, ngộ ra: “Thì ra là cậu của Tiểu Bảo.”
Thẩm Thư Kỳ đưa danh sách cho ông bà: “Dì xem thử còn chỗ nào không thỏa đáng không.”
Mẹ La đón lấy, đọc kỹ, khó xử nói: “Thích thì thích đấy, nhưng anh sui à, chúng tôi không trả nổi sính lễ tương xứng cho bên đằng ấy đâu.”
Thẩm Thư Kỳ tất nhiên không ngờ bà sẽ đáp lại như thế, đứng ngẩn tò te, Trần Nghi đang bồng La Tiểu Bảo đứng kế bên chen ngang: “Dì ơi, hai người họ đã đăng ký kết hôn lâu rồi, mấy cái này chỉ là hình thức cho người ngoài xem thôi, bên dì không cần đưa sính lễ.”
Mẹ La: “Đâu có được, tục ngữ có câu ‘Chọn vợ không chọn gái ngẩng đầu, lấy chồng không lấy trai cúi mặt’, hai nhà chúng ta vốn đã môn không đăng, hộ không đối, giờ còn bắt đằng ấy cho không của hồi môn, còn bên này tham lam sính lễ, người ngoài sẽ dè bỉu tụi này không biết cưới vợ hay là bán rẻ con trai nữa đấy.”
Những lời nói đanh thép của mẹ La khiến cả ba người đồng loạt đứng hình, La Lăng Vũ thầm bắn tim cho mẹ mình, sau đó bước lên, gạch bỏ hết các thứ trong danh sách, chỉ để lại dòng tiền mặt và gạch đi ba con số 0, sau đó đặt một tấm chi phiếu vào trong tay Thẩm Thư Lân, nói với cậu: “Sính lễ đó, em giữ đi.”
Thẩm Thư Lân nhận không được, không nhận cũng chẳng xong, mẹ La kế bên lại hỏi: “Bao nhiêu thế?”
La Lăng Vũ nhẹ bẫng đáp: “Một năm tiền lương của con.” Anh lấy một tấm thẻ ra song bị mẹ La khước từ: “Anh không cần lo về tiền đãi tiệc, mẹ và ba tích cóp bao nhiêu năm nay cũng chỉ vì để anh có một đám cưới linh đình không kém gì ai…”
Rồi bà đứng lên, đi về phía phòng ngủ, để ông La ở lại tiếp khách: “Mọi người uống trà đi nhé, đừng khách sáo.”
La Lăng Vũ đi theo sau bà vào phòng, đóng cửa lại, thấy bà đang lần mò tìm cái gì đó, anh dựa tường nhìn một lát, bỗng nói: “Thực ra con không muốn kết hôn đâu mẹ.”
Mẹ La nghe anh nói vậy, xém trượt tay làm rơi hộp trang sức của mình. Phản ứng đầu tiên là bà muốn tìm cây chổi, ngặt nổi ở đây không có, đành phải đánh lên đầu La Lăng Vũ một cái: “Nói gì mà khốn nạn quá vậy!”
La Lăng Vũ ôm đầu, lùi ra sau, cười đáp: “Con nói thật đấy.”
Mẹ La tức tối khi thấy anh không nên người, chỉ ra ngoài cửa: “Anh nhìn mà xem, đó là vợ anh đó! Vợ anh tốt vậy rồi còn được voi đòi tiên là thế nào đây!”
La Lăng Vũ ngoảnh đầu, nhếch miệng cười nhạo.
“Gì đấy? Mẹ nói sai gì?” Mẹ La hỏi: “Thằng bé đó ra ngoài đàng đúm, ăn chơi trác táng hay sao? Hay là nó cắm sừng anh, bắt anh đổ vỏ? Mẹ hỏi anh nè, rốt cuộc La Tiểu Bảo có phải con ruột của anh không vậy?”
La Lăng Vũ lí nhỉ trả lời: “…Là con của con.”
Mẹ La gõ nhẹ lên đầu anh, “Con người ta xinh đẹp, trẻ trung nhường này mà đơn độc mang thai chín tháng mười ngày, anh không giúp người ta thì thôi, người ta dứt ruột đẻ con cho anh rồi anh còn chê người ta? Gia đình này giáo dục anh làm người kiểu vậy à?”
La Lăng Vũ im lặng nghe.
Mẹ La lại nói: “Hồi đó anh gửi hết toàn bộ số tiền tiết kiệm được cho mẹ và cha anh, thế rồi anh lấy đâu ra tiền lập nghiệp? Anh nói thử mẹ nghe xem? Tuy mẹ anh đây tuổi đã cao, nhưng mắt vẫn chưa mờ. Thời nay nhiều người hô hào đòi lập nghiệp, ai mà chẳng chết yểu từ trong trứng. Anh tưởng một kẻ quan hệ không có, gia thế không có như La Lăng Vũ anh thì dựa vào cái thá gì đòi nở mặt nở mày với đời? Bảo không có quý nhân giúp đỡ, mẹ tin mới lạ! Anh dám nói với mẹ rằng cậu của Tiểu Bảo chưa từng giúp đỡ anh xem?”
La Lăng Vũ vẫn im lặng.
Mẹ La ngó bộ dạng vẩu môi cam chịu của anh, càng tức thêm: “Thế anh nói mẹ nghe, mắc mớ gì người ta phải giúp anh? Lại bảo không phải vì nể mặt vợ anh đi? Tiền nhà người ta không phải từ trên trời rớt xuống, nếu anh đã nhận của người ta thì phải biết điều, đối xử tốt với vợ mình. Được người ta cưu mang cho đã giờ anh trở mặt thù hằn người ta? La Lăng Vũ, anh ăn cháo đá bát lắm anh biết không?”
La Lăng Vũ nhướng mắt lên nhìn bà, ánh mắt ấy khiến lòng bà chùng xuống, bèn cầm tay con trai mình, thở dài: “…Cứ đòi một túp lều tranh hai quả tim vàng, nào hay vợ chồng nghèo khó khăn trăm bề. Thư Lân vừa nhìn đã biết là người có gia giáo đàng hoàng, biết tri thức, hiểu lễ nghĩa nên mới bao dung được một kẻ như anh, nhẫn nhịn mặc anh thích gì làm nấy. Đổi lại là người khác, người ta sẽ lợi dụng gia thế của mình chèn ép anh, để anh mỗi phút mỗi giây đều thở không nổi thì lúc ấy anh lấy gì mà mơ tới cảnh tay trắng lập nghiệp, một bước lên mây? Tỉnh đi con trai, nếu muốn thì người ta dùng tiền đè chết anh như giết một con kiến hôi còn được nữa là. Vì nó thích anh, nên hai ông bà già nhà này mới được thơm lây, vậy mà anh còn làm kiêu, anh tưởng mình là ai, Forbes hay là Jonas?”
La Lăng Vũ rũ mắt, mẹ La tiếp tục nói: “Làm người đừng ngây thơ quá, người ta giàu như vậy, anh thấy người ta có cần thiết mượn đứa bé trong bụng để ép hôn anh không? Còn nếu người ta không có tiền, chỉ cần vác cái bụng to đến trước cửa nhà mình, mẹ dám chắn ba anh sẽ cầm roi mây quật chết anh đấy!”
Bà buông tay La Lăng Vũ, cầm hộp trang sức kế bên lên, mở ra, trong đó có một chiếc vòng ngọc cổ, đoạn bà nói với La Lăng Vũ: “Nhà mình không có đồ gì đáng giá, chỉ có chiếc vòng này do bà nội anh để lại cho mẹ, giờ mẹ sẽ trao nó cho vợ anh.”
La Lăng Vũ đè tay bà, cầm lấy chiếc vòng bỏ vào hộp, khép lại, mẹ La thấy vậy lại cáu giận: “Nói cả buổi mà anh vẫn lì như trâu vậy!”
La Lăng Vũ nghe vậy, ngoảnh lại mỉm cười với mẹ La, bà thấy thế bất giác mủi lòng.
“…Thằng bé hồi trước có lỗi gì với anh thì đó cũng là chuyện đã qua rồi. Sai với chả đúng thì cũng chỉ để người ngoài cuộc đánh giá thôi, chỉ có những tháng ngày ở hiện tại mới thuộc về anh, giữ sự lạc quan trong tim, và sống cho tốt cuộc đời của mình, đó mới là chuyện thực tế nhất.”
Vừa nói, bà lại lấy vòng tay ra, dúi vào trong tay La Lăng Vũ.
“Nói thêm ngàn lần, vạn lần nữa thì người vợ này của anh cũng tốt hơn Lộ Tình rất nhiều, ít nhất nó là một thằng đàn ông.”