Trong bóng đêm, có ai đó quay tấm lưng trần đẹp đẽ về phía anh.
Làn da bóng loáng, mướt mồ hôi quện vào lòng bàn tay, khiến anh yêu thích khôn thôi.
Phía dưới là gò mông đẩy đà, săn chắc, nếu bấu năm ngón tay lại sẽ cảm giác được độ đàn hồi, co dãn, trong cương có nhu.
Anh nằm trên người của người ấy, nện mạnh hết đợt này tới đợt khác. Phần thịt bên trong hang động trơn trượt, nóng hổi vừa mềm vừa mịn, mỗi khi thít lại sẽ mút chặt quy đầu của anh, khiến đường gân trên trán anh đập bình bịch. Cơn cực khoái từ phía trước như dòng điện đẩy anh lên tít thiên đường, xong ngã xuống địa ngục.
Động tác kịch liệt của anh làm hơi thở của người ấy nghẹn trong cổ họng, nghe ra càng trầm, càng hấp dẫn. La Lăng Vũ vừa đưa đẩy, tận hưởng cảm giác khắng khít, vừa liếm láp vùng ót của người ấy, mơn trớn từ dưới bụng lên phía trên, chạm vào cổ họng, tới cằm, anh muốn xoay mặt người ấy lại cho anh nhìn một cái, muốn hôn môi của người ấy. Nhưng người này nhất quyết không chịu, nằng nặc vùi đầu vào gối, bất kể La Lăng Vũ có dỗ dành cỡ nào. Hạ thân của người ấy bị ép đung đưa theo nhịp đẩy của anh, hai người dính sát rạt vào nhau, tiếng nhớp nháp vang lên theo từng cú thúc.
“Thư Kỳ…”
Ngay khoảnh khắc bất đắc dĩ thốt ra tên người ấy, La Lăng Vũ giật mình tỉnh giấc.
Anh hoảng hồn ngồi dậy, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nói thật thì lúc trước anh cưỡng bức Thẩm Thư Kỳ cũng chỉ định ăn miếng trả miếng, cho hắn một vố nhớ đời, đâu ngờ sẽ để lại di chứng như thế này.
Nghĩ một chốc, La Lăng Vũ kéo quần trong của mình ra, đệt, quả nhiên mộng tinh.
Bỏ hết chăn ga, quần lót dơ bẩn vào trong máy giặt, bấm nút khởi động, La Lăng Vũ ngáp ngắn ngáp dài đi rửa mặt.
Bao lâu rồi chưa mộng tinh nhỉ? Khi đã bận thì rất ít khi nghĩ tới chuyện giường chiếu. Có lúc, sáng sớm thức dậy thấy thằng nhỏ của mình đang chào cờ, anh chỉ có thể dùng tay tút cho nó ngủ yên. Cơ mà trưởng thành thì mộng tinh là chuyện bình thường, chỉ cần đừng biến nó thành thật thì đố ai biết mình mơ thấy cái gì. Trong giấc mơ thì ai cũng là Yuu Asakura*.
(*) Diễn viên AV
“Alo, Thành Tử, dậy chưa vậy?” La Lăng Vũ nhận cuộc gọi từ Lưu Thành, “Tài liệu gửi cho Hà Quân hết rồi?…Được, biết rồi, lát gặp.”
Công ty nhận được quỹ đầu tư mạo hiểm, mấy ngày gần đây còn hợp tác với mấy trường trung học phổ thông nổi danh trong nước, bèn tổ chức một cuộc thi văn nghệ liên thông. Đồng thời, hiện giờ công ty anh thiếu hụt nhân sự cho nên gộp hoạt động tuyên truyền và tuyển dụng chung với nhau. Nơi dừng chân đầu tiên là lễ đường ở đại học XX. Nghe Lưu Thành nói có rất nhiều người tham dự, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
La Lăng Vũ cầm tờ thuyết trình, vừa nhai bánh rán trứng cuộn vừa đọc. Bảo anh không lo lắng thì chắc chắn là giả, hễ nghĩ tới việc phải đứng trước một đám học sinh kể về chuyện lập nghiệp, anh rợn cả gai óc, chưa kể còn có mấy vấn đề đặt ra nữa… Xỉu mất thôi. Chung Hà Quân vừa hay tin phải đứng trên bục phát biểu, tức thì đánh bài chuồn, giờ cô đang đi công tác ở thung lũng Silicon bên nước A, thứ Bảy mới về.
Đến lễ đường, người đông hơn đã tưởng, hiện xếp một hàng dài trước cửa. La Lăng Vũ lượn vào sau cánh gà, hỏi Lưu Thành: “Thành Tử, mình đâu có mời ca sĩ minh tinh nào tới góp vui đâu hình như?”
Lưu Thành đã quen với mấy hoạt động nhiều người như vậy, nên khi nghe anh hỏi, thiếu điều cười ngất: “Tôi có mời ca sĩ nào đâu, chỉ có mình sếp La thôi đấy.” Gã thấy vẻ mặt hết biết nói gì của La Lăng Vũ, nhắc nhở: “Đừng bảo sếp quên là tài khoản Tide chính thức của sếp có bao nhiêu người theo dõi nhé? Chúng mình chưa có dịch vụ tài khoản ảo đâu.”
La Lăng Vũ vỗ trán, thôi được rồi, ai bảo anh là người nổi tiếng trên mạng xã hội làm gì.
Nhưng cảm giác tương tác trên mạng hoàn toàn khác với đứng trước mặt mọi người thuyết trình. Tuy rằng trước kia có xem qua lễ đường, nhưng đa phần La Lăng Vũ thường coi mình như nhân viên hậu cần thế nên ngó nguyên đám người đông như kiến bên dưới, lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi. Lưu Thành thấy anh lo lắng, bảo: “Sếp cứ xem những người này là nhân viên tương lai của chúng ta, thuyết trình giống như đang tổ chức tiệc tất niên đi là được.”
“Sao mà được…” La Lăng Vũ bất chấp bước lên, câu đầu tiên của các bạn học sinh đã làm anh khó đỡ. Một cô bé hô to lên: “Sếp La bao nuôi em đi!”
La Lăng Vũ phì cười, bất giác như đang trở lại mạng xã hội. Phần thuyết trình sau đó cũng trở nên thuận lời hơn nhiều, suốt quá trình cũng ít khi cầm giấy lên xem. Trước hết, anh nói sơ qua con đường phát triển của Tide, cách thức hoạt động ở hiện tại, làm thế nào để gộp chung với hoạt động của trường. Lưu Thành ngồi kế bên anh thi thoảng sẽ bổ sung thêm vài câu. Bọn họ còn đề xuất một kỳ thực tập hè cho các em học sinh, giới thiệu môi trường công ty, chi tiết công việc và yêu câu vân vân. Ít lâu sau thì tới tiết mục vấn đáp. Đa số câu hỏi đều từng xuất hiện trên mạng, có vài câu hỏi không đâu ra đâu thì coi như đang hâm nóng bầu không khí, cũng có người yêu cầu La Lăng Vũ kể lại thời sinh viên của anh, hỏi anh rằng trong khoa có từng gặp qua Omega đang phát tình giữa chừng không, chất ức chế không có tác dụng, hoặc khi đang đo chym thì có đứa bầu ngực nhô ra gì đấy, làm La Lăng Vũ đau đầu vô cùng, thành thử anh chỉ biết ấp úng trả lời, cực kì mắc cười. Lưu Thành ngồi kế bên anh không chút nể nang, cười ngặt nghẻo, đến mức xém lăn nhào xuống ghế.
Bởi vì cuộc hôn nhân của anh và Thẩm Thư Lân không phải là chuyện bí mật gì trong ngành, nên có người hỏi anh chủ tịch Phi Tấn là người thế nào, hắn có đưa ra góp ý gì trong quá trình phát triển của Tide hay không, có phải đã giúp đỡ anh rất nhiều, giúp đỡ những gì. La Lăng Vũ trả lời được thì trả lời hết. Trong khi anh kiên nhẫn trả lời, anh không ý thức được rằng nụ cười trên mình ngày càng ít. Lưu Thành thấy anh không phải quá ổn, mấy lần xen vào đánh trống lảng để tiết mục này nhanh nhanh kết thúc. Khi bế mạc, có một bạn học sinh bước lên xin ký tên, sẵn hỏi cách gửi sơ yếu lý lịch. Trên đường về nhà, Lưu Thành có nói với anh rằng: “Còn ngồi ghế nhà trường thì ngây thơ đúng rồi, ra đời vấp ngã mấy hồi thì biết chứ gì.” La Lăng Vũ đáp: “Đúng rồi.” Trong lòng anh nghĩ tới ban nãy một bạn học sinh hỏi anh làm thế nào để nhận được sự ưu ái của chủ tịch Thẩm, tài chính khởi nghiệp từ đâu mà có, thế là anh kể lại sáu năm kinh nghiệm khi làm việc trong Phi Tấn cho bạn học sinh đó nghe. Song, thực ra khi đó anh muốn nói gì? Phải cố dằn khát vọng muốn bật ra lời châm chọc, chứ thực ra La Lăng Vũ quả thật muốn nói huỵch toẹt với bọn họ thế này: Đơn giản thôi mà, chỉ cần em ngoan ngoãn dạng rộng hai chân để người ta đ* là được. Dạng chân ra thì cái gì cũng có, quý nhân giúp đỡ, tài chính khởi nghiệp, tất tần tật. Toàn là tiền bán dâm mà được đấy.
—— Rồi sau đó, anh sẽ thưởng thức phản ứng của chúng nó.
Nhưng đó là chuyện cả đời này anh cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai.
“Alo, chào chủ tịch Thẩm, quấy rầy chủ tịch rồi” Gọi điện cho Thẩm Thư Kỳ, La Lăng Vũ đứng trước mặt Lưu Thành nói chuyện với hắn: “Cho hỏi gần đây Thư Lân rảnh không ạ? Có thể nhờ chủ tịch giúp tôi hẹn cậu ta ra ngoài được không? Tôi có chuyện muốn trao đổi cùng cậu ấy.”
Cũng sắp hai năm rồi. Sau khi cúp máy, La Lăng Vũ bình tĩnh nghĩ: Thẩm Thư Lân cũng đã chơi đủ rồi, nếu lần này có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, hoàn tất việc ly hôn thì còn gì bằng.
Ba ngày sau lại quán cà phê. Thứ Bảy vừa đón Chung Hà Quân về nên một đống công việc tạp nham có người xử lý, La Lăng Vũ rảnh rỗi hơn nhiều. Đến nơi đã hẹn, anh chọn một tách cà phê, vừa ngồi đợi vừa nhấm nháp, thảnh thơi tựa lưng lên ghế quan sát cảnh đường xá bên ngoài cửa sổ.
Nào hay Thẩm Thư Lân vừa xuất hiện lập tức cho anh một “bất ngờ”.
Omega vẫn giống như trong ký ức của anh, vẫn là khuôn mặt đoan trang tuấn tú, lúc cậu không cười, đôi mắt trong veo không chút bụi trần, khi cười lên sẽ xán lạn như đóa hoa mùa xuân. Mỗi một cử chỉ, mỗi một động tác của cậu, mỗi khi cậu trò chuyện với đồng nghiệp chiếc cằm sẽ nhướng nhẹ lên trên đều khiến La Lăng Vũ yêu thương khôn xiết. Đáng tiếc cậu lại là Thẩm Thư Lân.
Về sau La Lăng Vũ từng ngẫm lại rằng, nếu khi đó mình chỉ chơi qua đường với Thẩm Thư Lân, không thích cậu nhường ấy thì mình liệu có đồng ý với đề nghị của Thẩm Thư Kỳ hay không, dù gì họ cũng đưa ra điều kiện quá hời, thôi thì cứ xem như bạn giường vậy. Nghĩ một hồi, anh mỉm cười, nghĩ bụng là trên đời này nào có gã bạn giường tắc trách như anh cơ chứ, nhận đãi ngộ của người ta cho đã rồi không chịu ngoan ngoãn dạng chân gì hết.
Thẩm Thư Lân đẩy xe em bé đi tới, La Lăng Vũ giật nảy người, “Em có con luôn rồi hả?”
Thấy cậu gật đầu, phản ứng đầu tiên của La Lăng Vũ là mình bị cắm sừng đầy đầu, ủa nhầm, là Thẩm Thư Kỳ bị cắm sừng đầy đầu mới đúng. Mà cũng không phải, biết đâu chừng của hai anh em này thì sao, y học phát triển thế mà, “Mấy tuổi rồi?” Anh đưa tay chọc ghẹo cục bông ấy.
“Còn hai tháng nữa thì một tuổi.” Thẩm Thư Lân đáp, ngồi đối diện La Lăng Vũ.
“Lớn nhanh đấy chứ.”
La Lăng Vũ nói xong, huơ huơ ngón trỏ trước mặt bé con, bé con cũng vươn tay, ngọ nguậy, tính bắt lấy ngón tay của anh.
Thẩm Thư Lân mỉm cười.
La Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn cậu: “Còn em, em thường hay làm gì?”
“Vẫn như trước kia, vẽ tranh, à đúng rồi… chăm con nữa.”
Thời gian là liều thuốc tiên có thể khiến cả hai như bạn bè đã lâu không gặp, bình tĩnh ngồi xuống, chuyện trò cùng nhau. Thẩm Thư Lân dịu dàng khom người, nói với bé con trong xe đẩy: “Tiểu Bảo, gọi ba đi con.”
Và thế là La Lăng Vũ tức khắc trông thấy đứa bé còn chưa mọc răng mở to miệng, bàn tay tí hon nắm lấy ngón trỏ của anh, hô vang: “Papa!”
Làm anh sợ tới mức ngã ngồi xuống ghế, dựng hết tóc gáy.
“Của, của… của tôi hả?” La Lăng Vũ lắp bà lắp bắp, ngó Thẩm Thư Lân vẫn lẳng lặng nhìn mình, không trả lời, anh bỗng nhiên tỉnh táo, bình tĩnh trở lại, giọng điệu cũng không còn lấn cấn: “Sao còn chưa hết hy vọng vậy nhở?”
La Lăng Vũ nhìn chiếc xe em bé, chế giễu: “Hỏi thật nhé, các người tìm đâu ra thằng bé này vậy? Cũng được phết đấy.”
Thẩm Thư Lân im lặng lấy giấy tờ khai sinh ra, đưa cho anh. La Lăng Vũ giở trang đầu tiên, ba chữ “La Tiểu Bảo” chọc mù mắt anh.
“…”
Trong khi đó, bé con trong xe rướn người dậy mấy lần để với lấy tách cà phê trên bàn cơ mà lần nào cũng thất bại, ngã lăn quay, ấy mà nó vẫn vui vẻ làm đi làm lại.
“Thế này nhé,” giấy tờ khai sinh chỉ có mấy trang vì mới chào đời, La Lăng Vũ xem một hồi là xong, khép lại trả Thẩm Thư Lân, “Nếu cậu nằng nặc bảo đây là con tôi, thì vậy đi.”
Anh đan hai tay, chống trên bàn, tạo một tư thế đàm phán theo bản năng: “Chúng mình đi xét nghiệm DNA, nếu là của tôi, vậy cậu muốn thằng bé theo tôi, thì tôi sẽ nuôi nó. Nếu cậu đòi chi phí nuôi dưỡng, chúng ta có thể thanh toán trong một lần, cậu cứ nói chuyện với luật sư của tôi đi.”
La Lăng Vũ hòa nhã nói với Thẩm Thư Lân: “Chúng ta chia tay trong vui vẻ, cậu thấy được không?”
Đồng thời, anh thầm tặc lưỡi vì bản hợp đồng hôm nay mình mang theo vô hiệu mất rồi, một lát gọi lại cho luật sư vậy.
“…”
Người đàn ông đối diện trông tàn nhẫn biết bao.
Thẩm Thư Lân biết, đây chính là kết quả do một tay cậu tạo thành.
Nuôi con mới biết lòng mẹ cha, thằng bé khóc suốt một đêm, đêm này qua đêm nọ, nếu không phải con do mình dứt ruột đẻ ra thì làm gì kiên nhẫn cho nỗi. Đến khi ngó thấy La Tiểu Bảo từng ngày một lớn lên, mặt mũi ngày càng giống anh, mày rậm mắt to, cười lên mới tươi tắn làm sao, bao nhiêu mệt mỏi, phiền hà cũng đều như nước chảy bèo trôi.
Tình yêu là sự nhẫn nại vĩnh hằng.
Nhưng đến giờ, cậu không còn tư cách yêu cầu thêm bất cứ cái gì ở anh. “…Em chỉ muốn đến thăm anh, xem anh sống có tốt không thôi.”
La Lăng Vũ cười hạnh phúc: “Nhờ phúc đức của các cậu, tôi sống tốt vô cùng!”
Anh đang nói lời thật lòng.
Bờ môi Thẩm Thư Lân run lên, qua hồi lâu mới bình ổn: “…Em không định ép uổng anh gì cả, cũng không đòi hỏi anh sẽ nhận lại thằng bé, em sẽ tự tay nuôi nó, không phiền anh nhọc lòng đâu.”
Cậu đứng lên, nhìn La Lăng Vũ chằm chằm: “Em chỉ muốn cùng anh nói một điều cuối cùng, cám ơn anh đã để em có được nó, còn nữa,” Cậu thoáng nhếch miệng, hốc mắt rưng rưng, “Chúc mừng anh đã làm cha.”
Dứt lời, Thẩm Thư Lân đẩy xe, kiên quyết đi về phía cửa tiệm.
Cánh cửa kiếng mở ra, khi có người bước ra ngoài, nó sẽ vang lên tiếng động nhỏ.
Tách cà phê trước mặt đã nguội.
La Lăng Vũ chống khuỷu tay, nhìn lom lom ly cà phê lạnh ngắt, trong lòng bồn chồn không yên.
Anh cầm tờ bill trên bàn, ra quầy tính tiền mới biết Thẩm Thư Lân đã thanh toán hết rồi.
Anh đuổi theo ra ngoài, trông thấy Thẩm Thư Lân đang cúi đầu, đi trên lề đường, cách anh một đoạn rất xa, anh vội chạy đến, từ sau lưng kéo lấy tay Thẩm Thư Lân, xoay người cậu lại, phát hiện ra cậu đang khóc.
Trong lòng La Lăng Vũ nảy sinh cảm giác kì lạ: “Nó… Nó thực sự là con anh à?”
La Tiểu Bảo nằm trong xe vẫn chưa biết nói chuyện, thấy anh liền mở miệng bập bõm cái gì đấy.
Thẩm Thư Lân khóc lóc quát: “Đúng! Đúng vậy! Rốt cuộc anh còn muốn sao nữa! Em ly hôn với anh là được đúng không!” Cậu vặn cổ tay, muốn thoát khỏi La Lăng Vũ, “Đơn ly hôn đâu, anh đưa đây để em ký.”
La Lăng Vũ vô cùng rối rắm, anh tự dưng thấy hoa mắt, chóng mặt, váng đầu cứ như thể mình vừa xem một bộ phim sặc sỡ màu sắc, đồng thời cũng giống đang đứng trên sân khấu diễn một vở kịch hoang đường. Anh siết chặt tay cậu: “Em chớ khóc.” Anh bất giác giơ tay lên, vụng về lau nước mắt cho đối phương, “Chúng mình… đi trung tâm xét nghiệm DNA trước đi.”
Thẩm Thư Lân để lộ vẻ mặt khó mà tin được… Người này đến giờ vẫn còn nghi ngờ cậu, khiến cậu tan nát cõi lòng. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, lúc mở mắt ra, đã không còn cảm xúc gì nữa. “…Được.”
Kết qua xét nghiệm chí ít phải qua ba ngày mới có. Sau khi xét nghiệm xong, hai người cùng nhau ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng, La Tiểu Bảo nằm trong xe ngủ ngon lành, nắm tay đút trong vòm miệng nhiễu đầy nước miếng.
Thẩm Thư Lân nhìn về phía xa xăm, như đang tự hỏi, như đang hỏi anh: “Đã làm sai thì sẽ không còn cơ hội để gỡ lại, đúng không?”
La Lăng Vũ không trả lời.