Xuyên Việt ABO

Chương 56

Cỏ xanh báo hiệu mùa xuân đang đến.

Trang chính đề xuất một nhân vật đã lâu không xuất hiện, trang chủ của Tide chụp lại màn hình người đó đính lên đầu trang —— Cỏ Bạc Hà đã quay về. Bức tranh đầu tiên đánh dấu sự trở lại chính là bức tranh cậu vẽ con trai mình, vài nét vẽ đơn giản nhưng đủ để khắc họa sinh động một bé trai mũm mĩm cực kì đáng yêu, cộng đồng mạng gửi hàng loạt lời nhắn như: “Đừng cản tôi! Cưng quá đi mất!”

Do đó, người dùng vừa lên mạng, vào ứng dụng, lập tức bị bình luận “Dễ thương xỉu” đập vào mặt, các biểu tượng cảnh báo hình tam giác ồ ạt nhấp nháy, sau đó mới đến mục tin tức.

Không trở thành VIP, không xác minh danh tính, không để hình đại diện, không định vị vị trí, cũng không hề có ghi âm, Cỏ Bạc Hà nổi tiếng theo một cách rất riêng ở Tide, bình thường lúc cập nhật trạng thái cũng chỉ toàn cập nhật tranh vẽ, không hề có một dòng chữ nào đi kèm. Họa sĩ Cỏ Bạc Hà sở trường nhất là biến những tình huống trong cuộc sống mà người ta cho là đen đủi, hoặc thậm chí bất hạnh thành những khung tranh dí dỏm, dù nó nhàm chán cỡ nào qua tay cậu cũng trở nên thú vị. Ví dụ chương trước, mèo nhà cậu qua thời kỳ ở cữ, đến lúc mèo con cai sữa thì chảnh chọe dứt áo ra đi, chưa kể còn long trọng để lại năm con chuột chết béo ú xếp thành hàng ngang trước cửa nhà cậu, làm quản gia nhà cậu sợ đến mức suýt xỉu tại chỗ.

Cậu không vẽ mặt người thân, chỉ để nguyên một chữ Z to đùng tượng trứng, họ hỏi cậu làm sao đây.

Cỏ Bạc Hà đáp: Đem chôn đi.

Thành thử bọn họ chôn cất đàn chuột.

Ngay tại sau vườn.

Sau đó, quản gia hỏi tại sao phải chôn cất cho chúng nó.

Cỏ Bạc Hà trả lời: Bởi vì hình như loài mèo thường sẽ chôn những thứ nó chưa ăn xuống đất, lúc đói sẽ đào lên lại.

Cậu vừa nói hết câu, mọi người chạy đi nôn mửa.

Ngoại trừ cậu.

Cộng đồng mạng bình luận: “Vẻ mặt của anh cứ như ‘Tôi nói có gì sai à’ vậy á, ha ha ha ——”

Chương gần nhất cậu cập nhật là những chuyện xảy ra vào mỗi ngày trong tuần giữa cậu và bé con. Theo trình tự thời gian thì sáng sớm bé con sẽ khóc lóc đòi bú. Khi bé con bú đủ lăn ra ngủ, tới lượt cậu ăn. Mới ăn xong cậu tính đi ngủ thì bé con thức dậy đòi đi vệ sinh, vì thế cậu buộc phải đứng lên thay tả, thay xong bé con ngủ tiếp thì cậu lại muốn vẽ tranh. Vừa mở máy tính nửa tiếng, bé con lại bắt đầu khóc, lần này không biết vì sao, đành phải chạy tới dỗ. Quản gia muốn giúp một tay, ngặt nổi thằng bé khóc còn dữ hơn, cậu kêu quản gia đi ra để mình dỗ cho. Nửa tiếng sau, bé con ngủ rồi, nhưng chỉ cần cậu buông tay ra, bé con sẽ lại khóc rống lên. Cậu bất đắc dĩ ôm thằng bé, ôm một hồi ngủ mất lúc nào không hay. Tới trưa, bé con khóc vì đói. Buổi chiều giống như buổi sáng, lẫn trong đó là cảnh tượng cho bé con vào bồn, vừa giúp nó tắm cậu vừa đổ đầy mồ hôi. Đến tối mới đẳng cấp, màn đêm thanh vắng, gần như cách mỗi mười phút cậu thiếp đi là bé con lại khóc một lần, nhu cầu chủ yếu đều là đói bụng, buồn ngủ, buồn vệ sinh. Do đó, chớp mắt đã hết một đêm, lại đến 6 giờ sáng.

Còn về chương mới nhất, Cỏ Bạc Hà bảo mình đã tranh thủ vẽ lắt nhắt trong cả tuần qua nên mới chậm như vậy.

Mà tập tranh của cậu vừa đăng lên đã có mấy chục ngàn lượt chia sẻ, còn bị người đăng trộm lên mạng xã hội Phi Tấn, đa số đều là Omega đăng lại kèm theo câu: Để Alpha các người biết Omega đã vất vả thế nào nhé!

Còn Cỏ Bạc Hà vừa chăm con vừa chăm chỉ sáng tác trở thành tấm gương để giới vẽ noi theo, biểu tượng cho những ông bầu, bà bầu mạnh mẽ.

La Lăng Vũ vừa hùa vào ngưỡng mộ, vừa cảm thán nuôi con thật chẳng dễ dàng, song anh bỗng nhớ tới một chuyện, hình như anh chưa từng thấy cha của thằng bé. Anh nhắn tin riêng với Cỏ Bạc Hà: Cha của thằng bé đâu rồi, sao không san sẻ gánh nặng nuôi con với em mà để em phải vất vả như vậy?

Cỏ Bạc Hà: Anh ấy giận lẫy em rồi, không chịu gặp em nữa.

La Lăng Vũ trách mắng: Loại cha mẹ gì thế này! Em gọi nó ra đây để anh đập nó một trận!

Cỏ Bạc Hà: Thôi đừng, em sẽ xót đấy.

Câu đó có khiến người khác mủi lòng hay không, La Lăng Vũ không biết, nhưng anh thì có chút thương cảm Cỏ Bạc Hà.

Kiếp trước tích bao nhiêu đức mới cưới được một Omega hiền lương thục đức, người vợ khiến trời cao cảm động thế này nhỉ? Không như anh, nghĩ tới mình, nghĩ tới Thẩm Thư Lân cứng đầu cứng cổ nhất quyết không chịu ly hôn, La Lăng Vũ lại thấy đau đầu, chỉ muốn khóc rống lên mà thôi.

Anh vào trang chủ của cậu xem một hồi, thấy Cỏ Bạc Hà đã vẽ được tầm bốn mươi, năm mươi trang, quãng thời gian nuôi mèo cũng đủ để xuất bản một cuốn sách, anh chợt nghĩ mình có nên liên hệ với bên nhà xuất bản nào đó để xuất bản sách cho cậu hay không.

La Lăng Vũ bận đầu tắt mặt tối nên bàn giao chuyện này cho người khác xử lý, ngờ đâu mấy ngày sau, biên tập phụ trách nói lại với anh rằng họa sĩ không đồng ý. La Lăng Vũ không tin được bèn tự lên mạng nói chuyện với Cỏ Bạc Hà. Đầu tiên, anh chân thành thể hiện mình thích tác phẩm của cậu tới mức nào nên góp ý muốn đưa nó bán rộng rãi tại các nhà sách để mọi người biết đến, còn cam đoan với Cỏ Bạc Hà rằng quy trình xuất bản sẽ không làm lỡ thời gian của cậu, bản quyền, thẩm quyền ký tên đều thuộc về tác giả, Tide chỉ đóng vai trò làm cầu nối trung gian, toàn bộ phí bản quyền cũng như vậy, nhằm để tri ơn cậu đã ủng hộ mạng xã hội của anh vân vân…

Cỏ Bạc Hà im lặng.

La Lăng Vũ làm xong việc, chợt nhớ một chuyện nên bổ sung thêm câu: Nhưng bên này có một yêu cầu nhỏ là giữa khung truyện đề dòng chữ chỉ đăng trên Tide, để tiện cho việc tuyên truyền mạng xã hội của mình.

Cỏ Bạc Hà chia sẻ bản gốc cho anh.

Tức là cậu đã đồng ý. La Lăng Vũ gửi bản hợp đồng điện tử qua bên ấy.

Nhưng Cỏ Bạc Hà không chịu ký, không chịu đề tên, càng chớ nói đến về sau còn cần đến thẻ căn cước và số tài khoản ngân hàng, dù gì phía bên anh vẫn cần phải gửi tiền nhuận bút, phí bản quyền qua cho cậu. Cỏ Bạc Hà tiếp tục từ chối, bảo rằng: Anh giữ lấy mà dùng.

La Lăng Vũ dở khóc dở cười: Sao mà được?

Cỏ Bạc Hà: Tôi miễn phí trao quyền cho anh, tiền nhuận bút, phí bản quyền đều đưa anh hết, vậy nhé.

La Lăng Vũ tất nhiên không nhận, nhưng như vậy cũng không phải cách hay, Lưu Thành đột nhiên gợi ý cho anh là gửi hết toàn bộ doanh thu bán sách cho cơ quan từ thiện XX đặng giúp đỡ các trẻ em cô nhi.

Cuối cùng cậu cũng đồng ý. Hảo cảm của La Lăng Vũ dành cho cậu bất giác lại tăng thêm.

Chớp mắt đã đến cuối năm.

Tide dùng bữa tiệc tối với công ty Phi Tấn.

Nói là công ty tưởng nhiều lắm, thật ra cũng chỉ có Thẩm Thư Kỳ, trợ lý Trần Nghi, phó giám đốc Lưu Thành Lễ và thư ký. La Lăng Vũ cũng dẫn theo trợ lý để lỡ có uống rượu say có người đưa về nhà.

Đầu tiên, họ trao đổi về xu hướng phát triển của O2O* trong năm sau, sau đó hỏi thăm đến tình hình gần đây, La Lăng Vũ lấy mấy tập tranh vẽ mới xuất bản của họa sĩ sáng giá trong công ty mình, tặng cho Thẩm Thư Kỳ và Lưu Thành Lễ mỗi người một quyển. Lưu Thanh Lễ vừa xem vừa tấm tắc: “Ấy, tôi biết bạn này, Cỏ Bạc Hà nổi đình đám ở bên Tide đúng không?”

(*) Online to Offline

“Ha ha, đúng rồi.” La Lăng Vũ cười, “Họa sĩ truyện tranh tôi thích nhất đó.”

“Ối trời, con gái tôi cũng thích lắm!” Lưu Thành Lễ vỗ đùi, gói tập tranh lại: “Phải giữ cho kĩ.”

Cả hai nâng ly ăn mừng. Lưu Thành Lễ đột nhiên có việc cần về trước, chỉ còn Thẩm Thư Kỳ, anh và hai trợ lý ở lại đến phút cuối.

Thấy Thẩm Thư Kỳ vừa lật tập tranh, vừa nhìn mình với biểu cảm lạ lùng, La Lăng Vũ nhấp ngụm rượu vang, hỏi: “Chủ tịch Thẩm có gì cần chỉ giáo?”

Thẩm Thư Kỳ: “…Tôi không ngờ là anh… lại thích tranh của người này như vậy…”

La Lăng Vũ cười cợt, “Sao nữa, bộ tôi không được thích họa sĩ truyện tranh nào chắc?”

Thẩm Thư Kỳ nhận ra anh có chút bực dọc, có lẽ lại say rồi nên không muốn đôi co với anh, bỏ tập tranh vào trong túi, ngờ đâu bị La Lăng Vũ đè tay: “Không được để Thẩm Thư Lân thấy.”

Anh nhích lại gần, ánh mắt rất nghiêm túc: “Nghe chưa?”

Thẩm Thư Kỳ không biết mình nên phản ứng thế nào cho phải: “…”

“Tôi nói thật đấy,” La Lăng Vũ nhấn mạnh: “Không thì đừng trách tôi trở mặt à.”

Beta dí sát tới làm hơi thở cũng muốn phả hết lên mặt hắn. Thẩm Thư Kỳ kiềm nén khao khát muốn hôn lên môi anh: “…Nghe rồi.”

Thanh toán xong xuôi, bốn người xuống lầu, hai trợ lý đi lấy xe. Chỗ này toàn cửa hiệu cao cấp trang hoàng hoa lệ, ánh đèn lộng lẫy, cảnh vật thiết kế độc đáo, chiếu vào đêm đông bên ngoài tấm kiếng to đùng cứ như thể đang dạo bước trên bầu trời sao.

La Lăng Vũ đi chung với Thẩm Thư Kỳ, cả hai vừa đi vừa hàn huyên về vài bảng tin gần nhất, xem như là tản bộ sau khi ăn no. Khi sắp đến cổng chính, Thẩm Thư Kỳ dẫn anh bước vào một cửa hàng bán đồ nam, La Lăng Vũ nghe hắn bảo rằng chỗ này được thiết kế rất đẹp, bèn để ý cách bày biện và phối màu của cửa tiệm. Thẩm Thư Kỳ lấy một chiếc khăn quàng cổ trắng đen từ trên người ma-nơ-canh xuống quàng lên cổ La Lăng Vũ rồi đi một vòng, lùi ra sau ngắm một chốc, bảo là: “Này được nè.” Còn cầm thẻ đưa nhân viên để thanh toán.

“Ê khoan, khoan!” La Lăng Vũ trở tay không kịp, vội tháo khăn xuống trả về, “Chủ tịch Thẩm, cậu làm gì thế?”

Thẩm Thư Kỳ dửng dưng đáp: “Hai hôm nữa là tới Giáng Sinh. Anh tặng tôi một quyển sách thì tôi tặng lại anh cái này thôi.”

Dứt lời, hắn nhận lấy biên lai vừa in ra, ký tên.

La Lăng Vũ ngượng ngùng nói: “Cái đó sao bằng được cái này?!” Anh còn chưa định hình chuyện gì đang xảy ra, nhân viên đã gói chiếc khăn mới bỏ vào túi giấy. La Lăng Vũ nhất thời không biết phải làm sao, ngoảnh lại mới thấy ma-nơ-canh kế bên cũng quàng một chiếc khăn màu nâu xám, bèn trịnh trọng lấy xuống, quàng lên cổ Thẩm Thư Kỳ, “Chậc, vậy tôi cũng tặng lại chủ tịch… Đứng yên nào,” Anh quàng hai vòng, Thẩm Thư Kỳ thoáng cúi đầu, để mặc anh quàng cho mình.

La Lăng Vũ cũng học theo hắn, lùi ra sau hai bước để ngắm nghía. Thẩm Thư Kỳ vẫn đang bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt màu nâu sẫm đượm đà dưới ánh đèn trần, “Đẹp không?”

La Lăng Vũ nói không nên lời, chỉ thấy dáng người Alpha cao dõng, một bàn tay đút túi quần, khép lại trông như người mẫu bước ra từ áp phích quảng cáo. Khăn quàng cổ phối hợp với bộ đồ vest trên người hắn toát lên một phong cách Tây điển hình, bảnh bao sang trọng. Thôi, khỏi nhiều lời, ra tính tiền thôi.

Nào ngờ vừa cà thẻ là đi luôn cả chục ngàn, La Lăng Vũ thiếu điều rớt tim ra ngoài. Anh vừa tự nhủ thầm trong lòng: Giờ mày đã là thằng đàn ông lương tháng 500 ngàn rồi, bĩnh tĩnh! Vừa ra vẻ khẳng khái sải bước ra ngoài. Ai biết Thẩm Thư Kỳ từ phía sau đuổi tới, Alpha kéo tay La Lăng Vũ lại, nhịn cười cầm món quà anh để quên trên quầy thu ngân quàng lên cổ anh, chỉnh lại cổ áo: “Trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn.”

Lông thú kết hợp với vải lụa ấm áp xua tan ngọn gió lạnh thổi qua mặt.

La Lăng Vũ nhìn hắn cũng đang quàng chiếc khăn mình cho với bộ dạng đoan chính, hình như còn vương chút e thẹn, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác kỳ diệu. Anh hãy còn chưa hiểu được đó là cảm giác gì, đã trả lời, “…Cậu cũng thế.” Rồi cứ thế tạm biệt, xoay người lên xe.

Trợ lý lái xe là một cô trợ lý Beta, hỏi anh: “Về thẳng nhà luôn hả sếp?”

La Lăng Vũ gật đầu, hình như nhớ ra cái gì đó, lấy chiếc khăn quàng cổ xuống để lên cổ cô gái, “Tặng cho em.”

Trợ lý nhìn một cái: “Trời! Hermes kìa! Cám ơn sếp nha!”

La Lăng Vũ khoát tay ý bảo không cần cám ơn, anh dựa đầu lên ghế, nắm tay đặt lên trán để đỡ cơn say. Anh cảm thấy mình ngốc chết đi được, sao người ta nhận quà thì vui vẻ, mà tới lượt mình thì thấy rối rắm là sao?