Lúc trưa, chuyển phát nhanh đưa tới một bìa thư nặc danh chỉ định gửi cho người đại diện công ty. La Lăng Vũ ký nhận, Chung Hà Quân xoa trán, hỏi: “Gì đấy?”
La Lăng Vũ mở ra, bên trong có một tấm bưu thiếp vẽ tay và một bình thuốc nước ghi tiếng Đức. Chung Hà Quân quay mặt hướng dẫn sử dụng lại, quét điện thoại phiên dịch, đoán chừng nó là một bình dầu gió nên cô nhiễu một giọt vào tay, ngửi thử, hương dầu thông mũi mát lành xộc lên não, “Hàng hịn đó.” Cô nói với La Lăng Vũ, sau đó xem nội dung trên bưu thiếp.
Trên đó có ghi:
Tại Tide, tôi đã nghe được rất nhiều tiếng nói của bạn đọc, cứ như họ đang rủ rỉ bên tai tôi, vì thế, dưới sự ủng hộ của họ, tôi vẫn tiếp tục vẽ. Thực sự rất thích Tide, chân thành biết ơn mọi người đã mang nó đến với tôi.
Nó bầu bạn bên cạnh tôi như người thân yêu quý.
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ đăng bài trên Tide, và tôi tin rằng các bạn đọc của tôi cũng sẽ ở đây với tôi.
Cố lên,
Cỏ Bạc Hà.
Thời đại này, kẻ dệt hoa trên gấm nhiều vô kể, người đưa than sưởi ấm không được bao nhiêu. Tuy bức thư chuyển phát nhanh này chưa tới mức đưa than sưởi ấm, nhưng trong tình hình hiện tại, chắc chắn là chiếc áo bông ấm áp vào đêm đông. “Họa sĩ vẽ tập tranh nhật ký nuôi mèo ấy hả?” Chung Hà Quân nhất thời thấy cảm động, bảo: “Nếu không phải biết người ta đã lập gia đình, em sẽ tưởng người ta thích anh đó,” Cô nói xong, chợt ngộ ra cái gì đó, “Ê mà, có khi nào vợ của anh không?”
“…” La Lăng Vũ im lặng nhìn về phía cô.
Chung Hà Quân mỉm cười: “Gì vậy, em nhớ là Thẩm Thư Lân cũng biết vẽ tranh mà.”
“Cậu ta hả?” La Lăng Vũ cười lạnh, lật trang có hình con mèo đang hôn lên lá cây bạc hà lên, trịnh trọng nhét vào bìa thư: “Cậu ta không bỏ đá xuống giếng đã là phúc ba đời rồi.”
Giờ trưa, mọi người ăn thức ăn mua ngoài, La Lăng Vũ kể cho mọi người nghe chuyện Cỏ Bạc Hà tặng đồ cho công ty mình để củng cố tinh thần nhân viên, lập tức có một lập trình viên hô lên: “Cỏ Bạc Hà ơi! Mình muốn gả cho bạn!” Buổi chiều, tiếp tục có vài bức thư điện tử của cộng đồng mạng gửi tới, đa số là tỏ ý ủng hộ, còn có tin giám đốc đầu tư của phòng Quản Lý Đầu Tư Phi Tấn, Tăng Thanh, khi được phỏng vấn quan điểm cái nhìn về mạng xã hội người dùng kiểu mới gần đây, có nói là rất coi trọng sự phát triển trong tương lai của Tide, tức là mạng xã hội do La Lăng Vũ và đồng bọn khai thác.
Các thành viên ai nấy đều ngỡ ngàng, đồng loạt ngoảnh đầu hỏi Lưu Thành và La Lăng Vũ: “Vài ngày trước, có ai của Phòng Quản Lý Đầu Tư Phi Tấn tới đây đàm phán à?”
Lưu thành vội vàng giơ di động lên khẳng định sự trung thành của mình, “Sếp, tôi không hề nhận được tin gì cả, tôi thề!”
Chung Hà Quân im lặng xem tin tức, hồi lâu bỗng bật cười: “Vậy mà mọi người còn chưa nhìn ra hả, sếp cũ đang giúp chúng mình đó!”
Cô nhìn La Lăng Vũ thì thấy anh gật gù. Bọn họ đều hiểu Tăng Thanh, một khi nói lấp lửng như vậy, tất nhiên phải thực sự có ý định đầu tư, có khi còn có dây mơ rễ má với đầu tàu tối cao của tập đoàn không chừng.
Trong bối cảnh những công ty cạnh khác chầu chực như hổ rình mồi, có sự ủng hộ chân thành và thiết thực nào bằng vật chất kim tiền? Lời tuyên bố công khai của Phi Tấn không khác gì một cái tát vả thẳng mặt những đối thủ ác ý nổi lên gần đây, các nhà đầu tư phía sau có lẽ cũng phải dè chừng. Phải biết là trong số đó, có một công ty gần như sao chép toàn bộ hệ thống và tính năng của Tide, hầu như chỉ khác mỗi vẻ ngoài. Bên pháp lý đã bắt đầu khởi tố, nhưng cũng phải mất vài ngày, sợ là trước khi ra tòa, Tide đã khô máu rồi.
Lưu Thành nghiền ngẫm nói: “Nhưng Hà Quân nè, sao tôi thấy… có gì đó không đúng. Nếu Phi Tấn thực sự muốn đầu tư, lẽ ra nên âm thầm bàn bạc với tụi mình trước đã, sau đó mới công khai vì giờ là thời cơ tốt nhất để ép giá, vậy mà bên đó chưa chi đã tuyên bố thẳng, lỡ đâu có người đưa ra cái giá cao hơn, không phải công cốc à?”
Một lập trình viên tiếp lời: “Đúng đó chị Chung, với lại Phi Tấn tự mình ra mắt tính năng giống chúng ta có lợi hơn là đi đầu tư mà? Lúc này mình đang thất thế, nếu Phi Tấn thừa dịp cập nhật thì… còn tụi tôm tép KOKO thì sao? Như giờ… rõ là làm việc không công còn gì?”
Tuy nghe không lọt lỗ tai, nhưng nó là sự thật, những người khác cũng thấy có lý. Đương nhiên còn một thắc mắc, mấy doanh nghiệp lớn khác lúc nào cũng tranh thủ chèn ép, vùi dập, muốn nhổ cỏ tận gốc “phản đồ”. Sếp cũ như vậy có phải đang quá tốt hay chăng?
Chung Hà Quân liếc nhìn La Lăng Vũ, để hai tay ra sau đầu, mỉm cười: “Vậy là chị không biết rồi, mọi người hỏi sếp đi.”
Thế là những người khác đều đồng loạt nhìn về phía La Lăng Vũ, chỉ thấy anh cúi đầu chống cằm một lúc rồi đứng lên, khi mọi người tưởng anh sẽ trình bày quan điểm gì đó thì anh vỗ tay: “Thôi nào, tới giờ làm việc rồi, làm việc thôi.”
Còn cách một ngày mới tới giờ mở lại máy chủ.
24 tiếng, mỗi phút mỗi giây đều là chiến trường.
Khi La Lăng Vũ nhận được điện thoại của Tăng Thanh, ông ta đã đứng bên dưới tòa nhà. La Lăng Vũ xuống dưới đón ông lên. Bọn người Lưu Thành không hề biết chuyện, đang chụp tai nghe, quay đầu lập tức hoảng hồn chào hỏi. Tăng Thanh vẫn chưa ăn gì, La Lăng Vũ đưa cho ông một hộp cơm, hai người vừa ăn vừa trò chuyện ngoài ban công.
Tăng Thanh nói: “Không dám giấu gì cậu, đề nghị đầu tiên tôi đưa ra với chủ tịch Thẩm là mua đứt các cậu, tốt nhất là hốt luôn nguyên team về công ty.”
La Lăng Vũ mỉm cười: “Xem trọng chúng tôi đến vậy ư?”
Tằng thanh lắc đầu: “Thất sách thật sự, trước đó AK cũng đưa ra đề nghị giống tôi, nhưng chúng tôi cảm thấy làm vậy thì đụng hàng với Artzone, với lại có nhiều mảng chúng tôi không rành lắm…” Artzone là một sản phẩm nghe nhìn trực thuộc Phi Tấn, nhưng vì chiến lược phát triển yếu kém, lượng người dùng không bật lên được nên cứ sống dở chết dở. Ông nhìn La Lăng Vũ, nói: “Thị phần này chúng tôi chắc chắn sẽ nhúng chân vào, không chọn các cậu thì sẽ chọn KOKO.”
Sự thẳng thắn của đối phương chiếm được cảm tình của La Lăng Vũ, anh gật đầu: “Tôi hiểu mà.”
“Tiếc là chủ tịch Thẩm bác bỏ đề nghị của tôi, anh ấy kêu tôi đến hỏi xem có thể rót vốn đầu tư vào chỗ các cậu không.” Tăng Thanh buông đũa xuống, lấy một xấp công văn trong cặp ra, gồm một bảng báo giá và các điều khoản đi kèm cực kì hữu nghị, bao mua 70% cổ phần công ty Tide.
Rõ ràng muốn làm “Thông gia” với các anh đây mà.
“Năm sau… chắc cậu cũng đã nghe qua,” Tăng Thanh buộc hộp đồ ăn lại, “Các mạng xã hội lớn tính lập ra một hệ thống tích hợp nguồn lực.”
“Đúng.” La Lăng Vũ đáp, nó đồng nghĩa với việc các công ty nhỏ sẽ rất khó cạnh tranh trong môi trường mạng xã hội vào năm sau.
Tăng Thanh biết anh vẫn đang lưỡng lự, không dồn ép anh, trái lại còn hỏi các anh cần gì, lập một bản quy hoạch trao đổi điều kiện, “Bản kế hoạch tôi để trên bàn. Dù sao đi nữa, chúng tôi hy vọng có thể giúp đỡ được Tide.”
Thương trường sóng gió, đổi thay liên miên.
Kẻ địch hôm qua cũng có thể là bạn bè hôm nay, không có kẻ thù nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích là trường tồn.
Hôm sau, Tide yên ổn mở máy chủ, mọi người đoán không trật đi đâu được, số lượng khách hàng đang hoạt động chỉ còn một, hai ngàn người.
Chung Hà Quân trêu ghẹo: “Ôi giời, cày ải hai trăm mấy ngày, cuối cùng trở về điểm xuất phát.”
Mọi người cười vang, xua tan bầu không khí vốn đang căng thẳng.
La Lăng Vũ kêu mọi người vào họp.
“Phương án nhà đầu tư thiên thần?” Chung Hà Quân giơ tay, “Có phải còn quá sớm không?”
La Lăng Vũ gật đầu: “Đây cũng là chuyện anh đang băn khoăn.”
“Đâu còn sớm nữa!” Lưu Thành vội la lên: “Sếp La, cậu nghe tôi nói nè, ứng dụng của mình ra mắt được ba tháng, đến lúc nên tới giai đoạn huy động vốn đầu tiên rồi đó! Cậu nghĩ mà xem, tiếp theo cậu còn cần cập nhật phiên bản mới, khai thác, bảo trì tính năng, cái nào không cần đến tiền?”
Quản lý khác cũng đồng ý: “Đúng đó, có vốn mới làm nên chuyện.”
Đầu tư, các vòng huy động vốn, bất kì công ty mới thành lập nào muốn thành công đều phải trải qua giai đoạn này. Thẩm Thư Kỳ đã rộng lượng đến vậy, La Lăng Vũ không đón lấy coi làm sao được. Chưa kể, không phải Phi Tấn thì cũng là công ty khác, và chắc chắn một điều rằng chiến lược ủng hộ của Phi Tấn là tốt nhất. La Lăng Vũ giới thiệu một loạt tên tuổi, bối cảnh, và điều kiện đưa ra của các công ty có ý định đầu tư, “Mong mọi người hãy nghĩ cho kỹ, bỏ qua vẻ hào nhoáng ngoài kia, chúng mình đã chuẩn bị tinh thần cho những thử thách tiếp theo hay chưa?”
Và khi Tide cho ra bản cập nhật 2.2, tích hợp thêm các tính năng “Biến âm” “Bình luận tức thì”, mọi người đã sẵn sàng cho vòng huy động vốn thứ nhất. Từ lúc công bố thông tin Phi Tấn có ý định đầu tư, lượng người dùng tăng lên sáu con số. Khi nghe tin một trong các họa sĩ nổi tiếng nhất mạng xã hội của anh, Cỏ Bạc Hà, sắp lâm bồn nên tạm dừng sáng tác, La Lăng Vũ còn cố tình lên mạng, cập nhật một trạng thái như sau: Chúc đại thần Cỏ Bạc Hà vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông!
Trang chủ nhà anh vẫn thẳng thắn đâm thọc anh: Tương tác biết bao lâu mà còn không biết Cỏ Bạc Hà là nam, chán sếp La quá!
Được rồi, La Lăng Vũ thừa nhận thực sự mình không biết Cỏ Bạc Hà là nam, nhưng nếu đàn ông sinh con thì anh nên chúc thế nào, phải thỉnh giáo Chung Hà Quân đã: “Không lẽ chúc ‘Cha con bình an’?”
Chung Hà Quân dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn anh một hồi, “Anh đoán xem?”
La Lăng Vũ: “Ồ…” một cái, ngơ ngẩn rời đi nên không phát hiện khi anh xoay người, Chung Hà Quân âm thầm bụm miệng cười ngất ngưởng. Mấy ngày qua ở chung, bọn cô đã phát hiện một điều là về mặt nào đó, La Lăng Vũ không hề có kiến thức thường thức tí nào, nhiều lần nhìn mặt bắt hình dong chứ không thông qua pheromone để phân biệt giới tính người ta thì cũng thôi đi, đến cả việc Beta bẩm sinh đã có hai bộ phận sinh dục anh cũng không biết nốt, không hiểu nỗi một Beta như anh sao có thể bình yên mà sống đến ngày hôm nay được. Chỉ có thể nói, cuộc đời đúng là diệu kỳ.
Thi thoảng cô còn sinh ra ảo giác rằng “Anh đến từ vũ trụ khác”, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phòng marketing thích chọc ghẹo anh chăng?
Trời tối, La Lăng Vũ nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thư Kỳ vào nửa đêm khuya khoắt. Hai hôm nay anh đang đau đầu vì chuyện sửa đổi khu vực phiên bản, ngủ không được ngon, khi nghe điện thoại đổ chuông, lập tức bắt máy: “Alo? Chủ tịch Thẩm?” La Lăng Vũ bật người ngồi dậy, tưởng đâu hắn tính thay đổi điều kiện trong lĩnh vực đầu tư, nào ngờ Thẩm Thư Kỳ lại bảo là: “Con trai của anh chào đời rồi, anh đặt tên cho nó đi.”
Vừa nghe Thẩm Thư Kỳ nói vậy, La Lăng Vũ thiếu điều muốn xù lông, trước kia anh cũng mắc lừa hai anh em đó bằng trò này, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng quả không sai, “Chủ tịch Thẩm, trông tôi ngu lắm có đúng không?”
“Lăng Vũ, anh nghe tôi nói…” giọng nói của Thẩm Thư Kỳ cực kì uể oải.
Vì dạo này có ý định hợp tác với Phi Tấn, hai người cũng coi như gặp mặt được vài lần, quan hệ dịu đi không ít. Nhưng công việc là công việc, còn chuyện riêng là chuyện riêng, hễ nghĩ tới tên này lại muốn dùng cái bụng của Thẩm Thư Lân để giở trò, La Lăng Vũ liền nổi cơn tanh bành, nóng nảy cắt lời, cười lạnh: “Con trai nhà các người liên quan đéo gì tới tôi?!”
Anh lập tức cúp máy.
Nhưng điện thoại lại tiếp tục vang, dùng chăn che kín đầu cũng vô ích, màn hình cứ sáng lên liên tục, La Lăng Vũ đang cực kì phiền lòng, ngó thấy chai nước cấp ẩm dành cho đàn ông rẻ tiền đặt trên tủ đầu giường, chợt nảy sinh một ý hay: “Thế thì gọi nó là ‘Tiểu Bảo’ đi.”
Đầu dây bên kia nói một chữ “Ừ”, sau đó cúp máy, không còn gọi lại. Mải đến khi họ đàm phán xong việc đầu tư, Thẩm Thư Kỳ không nhắc chuyện lần đó thêm lần nào nữa, La Lăng Vũ ít lâu sau cũng quên luôn.