Đến khi Thẩm Thư Lân tỉnh lại thì đã là ba ngày sau. Omega vừa mở mắt liền thấy Alpha đang tựa bên đầu giường chợp mắt, gương mặt cương nghị râu ria xồm xoàm, thoạt trông khá là mệt mỏi.
Vì ở bên nhau nhiều năm nên khi cậu vừa tỉnh dậy, Thẩm Thư Kỳ cảm giác được ngay, hắn ngoảnh đầu, nắm lấy tay cậu. Thẩm Thư Kỳ trước hết kể lại những tình huống hung hiểm hai ngày qua, vốn đã tính phá thai, nào ngờ máu ngừng chảy, tiếng tim thai đập trở lại như có kỳ tích xuất hiện vậy, thành thử bác sĩ căn dặn cậu chỉ được nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể chịu thêm đả thích, nói chung, mấy ngày này phải nằm viện theo dõi…
Hắn thoáng dừng lại, thấy nét mặt đối phương tĩnh lặng, bèn dùng tay sờ trán Thẩm Thư Lân, “Nghĩ gì đấy?”
“Em đang nghĩ…” Thẩm Thư Lân chớp mắt: “Con mèo thế nào rồi?”
Thẩm Thư Kỳ phì cười, vuốt tóc cậu: “Nó khỏe lắm.” Hắn kể cho Thẩm Thư Lân nghe chuyện quản gia hai ngày trước có đến thông báo với hắn về việc con mèo đã sinh con, “Chú Châu bảo là mèo lớn sinh ra mèo nhỏ, ba đứa đều mạnh khỏe nên em chớ lo.”
Thẩm Thư Lân “Ừ”, đặt tay lên vùng bụng nhô cao, đôi mắt rũ xuống như đã suy nghĩ gì đó rất lâu, khẽ bảo: “Anh hai… có phải con người em tệ lắm không?”
Thẩm Thư Kỳ rất hiểu cậu, khi thấy cậu như vậy cũng đoán được vài điều, “Em muốn gặp anh ta hả?”
“Anh ta” ở đây là ai, hai người đều tỏ tường.
Thẩm Thư Lân nhắm mắt, run giọng đáp: “Em rất nhớ anh ấy, nhưng cũng không biết phải đối diện với anh ấy thế nào…”
Như thể sau một giấc mộng dài, khi sực tỉnh lại, cậu mới giác ngộ được nhiều thứ đã làm trong quá khứ, đã nợ người ấy nhiều biết bao nhiêu, sai lầm chồng chất sai lầm.
“Vậy thì đừng gặp.”
Thẩm Thư Kỳ dém chăn cho cậu, dặn dò: “Cứ tịnh dưỡng đi.”
Thẩm Thư Lân bỗng đè tay hắn lại.
“Anh hai,” Omega dõi nhìn về phương xa với khóe mắt ửng đỏ: “Đứa bé này… Em muốn nuôi nâng nó, dưỡng dục nó.”
Bàn tay Thẩm Thư Lân siết chặt.
“Để nó có thể… khỏe mạnh trưởng thành.”
Thẩm Thư Kỳ nhìn cậu đăm đăm, nhận ra trong mắt cậu có gì đó đã thay đổi, nó sáng hơn, sâu hơn, sự cay nghiệt trước kia ẩn mình vào trong đáy vực, để lại nét ôn hòa đằm thắm.
“Dù cho tất cả mọi người không ai cần nó, cũng không sao…”
“Em cần nó là được.”
Thẩm Thư Lân ngoảnh lại, một giọt nước mắt rơi xuống.
Từ ấy, Thẩm Thư Kỳ biết rằng.
…Cậu muốn chuộc tội.
Tới mùa xuân, ứng dụng Tide của La Lăng Vũ và đồng bọn lại tăng thêm một loạt khách hàng, cũng là lúc phải đưa ra bản cập nhật thứ hai. Cô em phụ trách thiết kết giao diện ứng dụng để ý có một họa sĩ chuyên vẽ hoạt họa mới tới mạng xã hội của họ không lâu, người ấy vẽ một tập tranh nhật ký nuôi mèo, rất được ủng hộ. Chủ thớt trông có vẻ là một Omega đang mang thai, vào ngày đẹp trời đang đi dạo ngoài vườn thì bắt gặp một con mèo hoang cũng đang mang thai ở ké trong nhà, nên viết ra một câu chuyện đời thường giữa người và mèo.
Truyện được vẽ theo kiểu khung dài từ trên xuống dưới, nét vẽ đơn giản, mộc mạc, mang hơi hướm tranh thiếu nhi, nhưng hay ở chỗ gọn ghẽ, thoải mái, cốt truyện mới lạ, có nội hàm, vừa bình dị vừa dí dỏm. Gần như mỗi một bức tranh đều có được hơn một ngàn bình luận và yêu thích, kỷ lục vô tiền khoảng hậu trong một mạng xã hội mới thành lập.
Nếu không phải chưa từng nghe tới bút danh “Cỏ Bạc Hà”, nét vẽ vừa quen vừa lạ khiến cô chỉ liên tưởng được đến họa sĩ xuất thần nhập quỷ trong giới vẽ… Lý Song Song chắc sẽ đồ rằng sếp của mình vừa bỏ ra món tiền khổng lồ để mời đại thần bên Phi Tấn về đây làm trụ cột.
La Lăng Vũ là CEO của mạng xã hội này, cho nên phải để ý đến chuyện tiếng tăm, tất nhiên còn vì cậu ta vẽ đẹp nữa, do đó khi vừa nghe Lý Song Song kể, anh lập tức thấy hứng thú chạy đi theo dõi người ta, lúc tăng ca, có thời gian rảnh anh sẽ lên mạng chiêm ngưỡng những tác phẩm mà người ta đã và đang đăng trên ứng dụng của mình. Nhìn thì hơi quen, những tác giả có cùng phong cách lướt qua trong đầu, anh nhất thời không nhớ ra đã thấy ở đâu.
Do đó anh để lại một bình luận: Vẽ đẹp lắm! Tôi rất thích.
Chủ thớt lập tức trả lời: Được anh thích là sự ủng hộ lớn nhất với tôi.
Tuy trả lời khách sáo là vậy, nhưng cũng đã vào đêm, La Lăng Vũ thấy mình tăng ca trễ thì thôi đi, giờ đang là 12 rưỡi khuya, ấy mà họa sĩ đang mang thai này vẫn chưa ngủ, cho nên anh quan tâm hỏi han: Giờ này còn đang bận vẽ à, phải giữ sức khỏe đấy.
Chủ thớt qua một lúc thì trả lời: Tôi biết rồi, cám ơn anh, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.
La Lăng Vũ và vị họa sĩ giao tiếp qua lại mấy lần tự nhiên trở nên thân thiết. Tất nhiên trong mạng xã hội của anh nào chỉ có một họa sĩ được mến mộ thôi đâu, còn có một ca sĩ và một diễn viên đang nổi như cồn cũng góp vui nữa, bọn họ cập nhật trạng thái liên tục không ngừng, thu hút khá nhiều người hâm mộ. La Lăng Vũ cũng có qua lại với những người ấy. Trang cá nhân của anh cũng giống anh ở ngày thường, có gì thì cập nhật, không có gì thì vùi đầu làm việc, không hề vẽ vời sống ảo, thế mà cũng có nhiều người theo dõi. Team marketing vốn tính góp ý để trang cá nhân của sếp trở nên chính thống, bí ẩn, sang chảnh hơn một chút, nhưng team sáng tạo thì cho là cứ để vậy là tốt nhất, rất thích hợp với slogan của công ty: Hãy là một tôi chân thật nhất. Đội ngũ truyền thông thấy cũng đúng, thế nên tiếp tục để trang chủ của ứng dụng đi theo hướng nghiêm túc, rảnh rỗi còn có thể đâm thọc sếp mình, còn gì sướng bằng.
Có câu “Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở; Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”, anh thân thiết với người nổi tiếng cỡ nào cũng chẳng được thơm lây, nhưng mỗi khi trang chủ chia sẻ trạng thái chửi đổng của anh về tường tấu hài, thậm chí có nhiều bạn từ mạng xã hội khác nhảy qua hóng hớt, còn tự nhận mình chỉ là người qua đường, xưng hô anh là “Bá đạo tổng tài dưới đáy vực”, khiến La Lăng Vũ dở khóc dở cười.
Vì vậy, team đề xuất kế hoạch vạch ra nhiều cốt truyện lý tưởng như yêu nhau lắm, cắn nhau đau, oan gia ngõ hẹp… Song đều bị La Lăng Vũ bác bỏ, anh thấy mọi người trong team anh đang đi nhầm hướng, sản phẩm của họ được làm ra để phục vụ cho thị hiếu khách hàng. Bản cập nhật thứ hai có nhiều chỗ vẫn còn lỗi vặt vãnh, có thể ảnh hưởng tới trải nghiệm người dùng, nhưng vì đã đến lúc đưa ra bản cập nhật theo thỏa thuận với đối tác, bản cập nhật thứ hai của Tide vẫn ra mắt đúng thời điểm. Anh thấp thỏm ngồi chồm hổm trong công ty suốt một đêm. Ngày đầu tiên không có gì xảy ra. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mượn tiếng thơm từ tiết mục văn nghệ bên phía đối tác, có rất nhiều ca sĩ tham gia, mạng xã hội của anh nổi lên như cồn. Ngày thứ tư, cư dân mạng chỉ trích xuất hiện nhiều hình ảnh trên máy quảng cáo, khiến thông tin lộ ra ngoài, điểm đánh giá trên app store chỉ trong vài tiếng đã tụt dốc không phanh. La Lăng Vũ lập tức kêu gọi họp khẩn. Mọi người trong phòng họp đứng ngồi không yên, chờ sếp nổi cơn thịnh nộ. Cơ mà La Lăng Vũ không trách cứ gì hết, chỉ làm một danh sách phản hồi tất cả vấn đề từ khách hàng rồi giao nhiệm vụ cho từng người, bắt buộc phải hoàn thành trong thời gian yêu cầu. Sau đó, lần đầu tiên anh cùng team marketing xuất hiện tại buổi phỏng vấn, hứa hẹn sẽ giải quyết vấn đề.
Phía bên kỹ thuật phải thức suốt ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư mới tạm vá được chỗ hỏng. Ngờ đâu mới cập nhật được hai tiếng đồng hồ đã xảy ra lỗi thoát đột ngột, lần này thì ai cũng khỏi ngủ. Bên phía phân tích dữ liệu mới đầu còn báo cáo mỗi tiếng mất đi bao nhiêu lượt truy cập, bao nhiêu lượt xem, bao nhiêu khách hàng đã chọn xóa ứng dụng, về sau không hề đề cập nữa, bởi vì La Lăng Vũ đã đưa ra thông báo bảo trì, tuyên bố ngày X năm Y bắt đầu tạm dừng hoạt động ba ngày, sau đó, khi bấm vào ứng dụng sẽ xuất hiện giao diện đếm ngược.
Đêm khuya, mọi người vùi đầu làm việc trong văn phòng, không ai nói chuyện với ai. Còn trong phòng họp, La Lăng Vũ đang thương lượng cách giải quyết với các bên quản lý, sẵn sàng cho những khả năng phát sinh sắp tới. Tình hình xảy ra ngày hôm sau dường như còn ác liệt những gì họ tưởng tượng. Rất nhiều ứng dụng mới cùng loại với họ mọc ra như nấm sau mưa. Có người quảng bá rầm rộ trên mạng xã hội Phi Tấn là KOKO xài tốt hơn, không ít người dùng nhảy thẳng qua bên kia, trong đó bao gồm cả một ca sĩ mới trước kia tương tác khá nhiều với La Lăng Vũ, dù người ấy lấy cớ qua đó chơi thử cho biết. Tới chiều, đối tác bên tiết mục văn nghệ tìm đến, đầu tiên họ tỏ vẻ cảm thông, lấy làm tiếc với những gì các anh đang hứng chịu, sau đó thì nói, thôi kì này coi như bỏ, kì sau lại hợp tác vậy. Đúng buổi tối ngày hôm ấy, mọi người trong team La Lăng Vũ biết được tin tiết mục đó ký độc quyền với KOKO.
Với trạng huống đã nghèo còn mắc cái eo như vậy, bên phía đội ngũ truyền thông nào giờ náo nhiệt cũng trở nên trầm lắng. Nhóm lập trình viên đã làm việc tiên tục gần 38 tiếng, bị La Lăng Vũ ép phải đi ngủ. Sau khi đặt chuông báo thức vào 6 giờ sáng, anh tắt hết đèn trong phòng, hạ nhiệt độ máy lạnh xuống mức thấp nhất, mỗi người đặp một cái chăn, ấy mà có người 3 giờ đã thức dậy, sau 4 giờ thì tất cả mọi người đều mở máy tính làm việc. Chung Hà Quân làm báo biểu thống kê tổn thất, Lưu Thành gọi điện thương lượng với bên quảng cáo. La Lăng Vũ quét dọn văn phòng sạch sẽ, xuống dưới mua bữa sáng cho mọi người, xách lên lầu, lặng lẽ để lên bàn từng người một.
Lý Song Song đang làm việc với bên lập trình, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô rê chuột suýt làm đổ ly sữa đậu nành đặt bên cạnh, bất giác mắng: “Ai để vậy nè!” Cô vừa quay đầu, trông thấy La Lăng Vũ liền câm như hến. La Lăng Vũ xin lỗi vì đã quấy rầy cô rồi để bữa sáng ra xa một chút. Lý Song Song im lặng thử nghiệm hoạt động của giao diện, cầm ly đậu nành lên uống một hồi, bỗng rơi nước mắt. Chàng lập trình viên kế bên thấy vậy hoảng hồn, hỏi cô bị sao, Lý Song Song không đáp, lau nước mắt tiếp tục làm việc.