Cậu nghe thấy tiếng xe cứu thương inh ỏi lao vút đi.
Cậu nghe thấy tiếng bánh xe rần rần ma xát mặt đất.
Cậu nghe thấy tiếng Thẩm Thư Kỳ luôn mồm gọi tên mình, lần đầu cậu thấy hắn khẩn trương như vậy.
Tầm nhìn dường như đang hỗn loạn lắc lư, những bóng người xanh, trắng đan xen, vừa mơ hồ vừa lạ lẫm. Miệng của bọn họ mở ra hợp lại, nói những từ ngữ lộn xộn về y học chuyên khoa mà cậu không hiểu được. Cơn đau nặng nề ở vùng bụng dưới muốn xé đôi cả người Thẩm Thư Lân, cứ như định lôi một cái gì đó ra khỏi cơ thể cậu. Bọn họ đẩy đưa người cậu. Tia sáng chói mắt. Trong hoàn cảnh mọi thứ nhập nhòe, đau đến mức đánh mất nhận thức, không thể nghĩ ngợi được gì, Thẩm Thư Lân bỗng có linh cảm cực kì không ổn, cậu nắm được tay Thẩm Thư Kỳ trong biển người lập lòe: “Anh hai…”
Vẫn là bàn tay thân thuộc, sự lạnh lẽo thân thuộc.
Tiếng nói của cậu bé như muỗi kêu, hãy còn chưa nắm chặt bàn tay của hắn, tầm nhìn của cậu đã rơi màn đêm thăm thẳm.
Không biết đang ở đâu.
Cũng không biết nên đi hướng nào.
Thẩm Thư Lân chạy một hồi lâu mới nhận ra mình đang làm gì.
Cảm giác nóng bỏng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than bọc khắp phần dưới khiến cậu mới chạy vài bước đã thở hì hục, đổ đầy mồ hôi.
Nhưng cậu không thể dừng chân, bởi vì cậu trông thấy dưới mặt đất cách cậu không xa, có một vầng sáng đang bò về phía trước, trông như một đứa trẻ đang di chuyển. Nó đang quay lưng với cậu, đi về nơi cội nguồn ánh sáng.
Không biết vì sao, Thẩm Thư Lân lập tức biết ngay đó là cái gì.
Cái lạnh rợn khắp sống lưng.
—— Đừng đi mà!
Cậu gào thét trong lòng.
—— Mau đứng lại đi!
—— Đừng đi về phía đó!
Cái nóng quấn quanh cổ họng cậu.
Thẩm Thư Lân không phát ra được bất kì âm thanh nào, cậu thở hồng hộc, liều mạng nhấc chân đi về phía trước, lần mò theo màn đêm yên tĩnh đang bao trùm để đuổi theo vầng sáng nọ. Chân của cậu ngày càng nặng nề, chỉ có thể bất lực chứng kiến khoảng cách giữa mình và vầng sáng ngày càng xa xôi.
—— Đừng mà!
Sự sợ hãi như cái lỗ đen nuốt chửng sức lực của cậu.
—— Đừng như vậy!
—— Trở lại đây mau!
Thấy vầng sáng kia sắp đi tới nơi mà cậu không thể chạm đến và biến mất, tiếng nói của Thẩm Thư Kỳ lọt vào tai cậu.”Chuẩn bị phá thai đúng không? Được, để tôi ký tên.” Giọng điệu bình tĩnh trước giờ của Alpha bỗng trở nên tàn nhẫn biết bao.
—— Đừng!
Tíc tắc, trái tim của Thẩm Thư Lân chợt lạnh khôn cùng.
“Cầu xin các anh…”
“Cầu xin các anh… đừng bỏ rơi con của tôi…”
Cậu cô đơn, yếu ớt van nài, cố gượng mình chạy về phía trước, khoảng cách với vầng sáng ngày càng xa, lúc ẩn lúc hiện. Mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện, cảm giác kì dị lại tràn vào trái tim, ớn lạnh và tuyệt vọng từ trong lan ra ngoài, đóng băng linh hồn cậu.
——“Chúc mừng các anh, có lẽ là một bé trai.”
Vài tháng trước, giọng nói sang sảng của bác sĩ vang lên bên tai.
——“Tôi họ La, tên Lăng Vũ.”
Hai năm trước, nụ cười tươi rói của anh hiện hữu trước mặt.
“Đừng tổn thương con của tôi, đừng tổn thương nó…” Màn đêm từng tầng chất chồng, không ai có thể nghe thấy lời kêu gọi của cậu, cho dù cậu có gào lớn tiếng đến đâu đi chăng nữa.
—— Ai đó tới cứu cậu với!
—— Làm ơn!
Bốn bề hiu quạnh, cô đơn mình cậu.
——“Tôi là con người mà! Thẩm Thư Lân!”
Là tiếng gào khóc của La Lăng Vũ.
Nổ oành bên trong não, Thẩm Thư Lân khóc như mưa. Vầng sáng kia đã đi xa lắm rồi.
Đúng rồi! Nó cũng là con người mà!
—— Không phải là món đồ dùng để trao đổi, cũng không tồn tại vì mục đích nào cả, càng không phải thứ nói bỏ là có thể bỏ được… Anh hai! Thằng bé là con người mà!
Bất kể nó có là Alpha, Beta, hay Omega đi nữa…
“Nó vẫn là con của em…”
Em vừa mới cảm nhận được nó.
Nó vừa mới đạp lên bụng em.
Nó vừa mới biết em là mẹ của nó…
Nó vừa mới nhận thức được thế giới này…
Nỡ lòng nào buông tay được?
Nước mắt tuôn ra như suối, Thẩm Thư Lân hiểu được rằng: Vào lúc này, sẽ không có ai giúp cậu hết, không ai có thể giúp được cậu cả, La Lăng Vũ không, bác sĩ không, ngay cả anh trai yêu thương cậu nhất cũng sẽ không đứng về phía cậu.
Người duy nhất có thể bảo vệ đứa bé này chính là cậu.
Chỉ có cậu.
Ngoại trừ cậu.
Bởi vì cậu là… mẹ của nó.
Đêm dài đăng đẳng, dường như trải dài bất tận.
Không biết đã chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy bao xa. Cậu đuổi theo vầng sáng ấy, không còn ngừng chân nữa.
Sự sống là cái?
Còn yêu là cái gì?
Khoảng cách ngày một gần.
Trong tầm nhìn nhập nhòe, Thẩm Thư Lân kiệt quệ giang hai tay ôm lấy vầng sáng đó.
Van xin con đừng đi, van xin con hãy ở lại.
—— Van xin con hãy tiếp tục sống!
Cuối cùng, cậu dùng hết sức đẩy vầng sáng vào trong lồng ngực mình.
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi…”
Không biết đang giải thích với ai, Thẩm Thư Lân nỉ non, nước mắt rơi đầy mặt.
Khoảnh khắc giơ tay lên, linh hồn nặng nề khiến cậu không đứng lên nổi.
Bụng dưới đau tới mức như muốn nứt làm đôi, nhưng Thẩm Thư Lân vẫn không buông tay. Cậu cố sống cố chết đưa vầng sáng nhỏ bằng nắm đấm về lại trong người cậu.
Sinh mạng… Trước giờ không phải là thứ để ta có thể khinh nhờn.
Thẩm Thư Lân đặt trán lên nền đất khóc nức nở.
Phận đời truân chuyên, sự sống không dễ có được, dù đánh đổi hết mọi thứ trên tay, cái không nắm bắt được vẫn là hai chữ “sinh” và “tử”, nghe thì nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại nặng trĩu ngàn cân.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay giòn giõ vang xung quanh La Lăng Vũ.
Khi anh đứng trước bàn họp tuyên bố ứng dụng của mình trong một tuần vừa qua đã đạt 50 nghìn lượt khách hàng, mọi người đứng dậy vỗ tay. Có người hồ hởi thét vang, có người ôm ghì lấy nhau, quầng mắt ai cũng đen như gấu trúc, vẻ mệt mỏi lộ rõ trên từng gương mặt, nhưng mọi người đều cười rất tươi, hò hét để ăn mừng thành công nhỏ bé nhưng gian nan này.
Dù gì sự nỗ lực của họ cũng đã được đền đáp xứng đáng.
Chung Hà Quân bước như bay tới ôm lấy La Lăng Vũ, nói: “Chúng ta thành công rồi!” Giọng của cô có chút nghẹn ngào.
“Đúng đấy.” La Lăng Vũ cũng ôm cô ấy, ngó toàn thể nhân viên trong phòng họp với đôi mắt sáng ngời: “Nhưng đây mới chỉ là khởi điểm.”
“Ừ.” Bỏ cái ôm tình bạn ra, tâm trạng của Chung Hà Quân cũng bình ổn trở lại, bùi ngùi cảm khái: “Hồi trước ở Phi Tấn, lượng người dùng đạt ngưỡng 500 nghìn, 2 triệu dễ như trở bàn tay… Không thể tưởng nổi cũng có ngày em vì 50 nghìn người dùng đã mừng cỡ này.”
“Bởi vì đó là con nhà người ta.” La Lăng Vũ chọc ghẹo, Chung Hà Quân nghe thế bật cười, “Anh nói đúng đó, ha ha ha… con nhà người ta… Ha ha ha…”
Điện thoại sáng lên, có thư bên Tòa Án Nhân Dân gửi đến. La Lăng Vũ nhắn với Chung Hà Quân một tiếng, xuống lầu nhận thư. Có kết quả thẩm tra nhanh thế này thường chẳng tốt lành gì, La Lăng Vũ cũng không mấy kì vọng, nhưng khi trở về văn phòng, mở thư ra xem, anh vẫn có chút bàng hoàng khi đọc nội dung trong thư. Nó ghi rằng: Không thể đề xuất ly hôn khi Omega đang mang thai, kết quả khởi tố vô hiệu lực.
La Lăng Vũ đúng là phục hai anh em họ Thẩm sát đất, lại là cái trò này, “Không thấy chán à!” Anh lên tiếng nhạo báng, cầm bức thư scans một bản gửi luật sư, sau đó ném vào xấp tài liệu, coi như giấy nháp.
“Sao rồi?” Chung Hà Quân gõ cửa đi vào, hỏi anh.
“Bị Tòa Án trả về rồi.” La Lăng Vũ trả lời ngắn gọn, Chung Hà Quân đồng tình vỗ vai anh, “Chúc may mắn lần sau!”
Bọn họ lên lầu, đẩy cửa ban công, cùng nhau đi vào, bên ngoài có rất nhiều người đang cầm chai bia và miếng pizza gà phô mai cùng vành miệng đầy mỡ.
Mọi người thấy La Lăng Vũ, lập tức lại hoan hô, giơ cao chai bia và miếng pizza lên, có người còn nhắm ngay sếp mình mà bật nắp bia làm bọt bia bắn hết ra ngoài.”Ê này!” La Lăng Vũ cười trách cứ, nhảy lên đặng tránh đi, nhưng vẫn thấm ướt bả vai. “Ha ha ha ——” Chung Hà Quân nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, cười to, cầm hai chai bia lên, quăng một chai cho La Lăng Vũ. Anh vừa đón được chai bia thì nhanh tay bật nắp, sẵn sàng trả đũa mấy người tát bia vào người anh.
“A a a!”, “Tha cho em sếp ơi!” Các thành viên trong team chạy trối chết.
Dù không phải buổi party linh đình vì chỉ chiếm có một góc ban công, đồ ăn và bia cũng mua tại siêu thị gần đó, hiển nhiên không thể nào sánh bằng những buổi tiệc liên hoan toàn sơn hào hải vị tổ chức thường xuyên hồi còn ở Phi Tấn.
Nhưng ai nấy đều cười rất vui vẻ, như thể đang thưởng thức một bữa tiệc xa hoa. Lưu Thành quàng cổ anh, “Hello La tổng! Lần này anh phải gọi chú là tổng giám đốc thật rồi nhé!”
La Lăng Vũ vai kề vai cụng bia với gã, phản bác lại: “Ha ha, vậy tôi gọi cậu là gì đây ta? Lưu tổng hen?”
Lưu Thành nghe anh gọi vậy nổi hết da gà da vịt: “Thôi! Em sai rồi thưa sếp!”
Với một công ty còn chưa đến hai mươi nhân viên như vậy mà cứ tổng này tổng nọ, cười chết mất. “Cứ đi từng bước một!” Lưu Thành quàng cổ La Lăng Vũ, nâng chai bia lên nói với mọi người: “Cụng ly chứ nhở?”
Mọi người nhìn ông chủ quần áo xuề xòa của mình, đồng loạt nâng ly, hô vang: “Cụng ly!”