“Chúng ta làm về ứng dụng khách hàng nên có mấy cái cần lưu ý,” cũng trong đêm đó, La Lăng Vũ cầm bút lông vừa viết vừa nói với các thành viên trong team mình: “Nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, nhẹ tức là tệp giải nén đừng quá lớn, tốt nhất đừng vượt quá 10MB. Dựa vào báo cáo thị trường của Tiểu Hồ, tiếp thị lan truyền trong quá trình quảng cáo là nguyên nhân dẫn đến thất bại của rất nhiều người. Vốn khách hàng rất có hứng thú với ứng dụng của chúng ta, nhưng vừa vào liên kết tải xuống thì thấy, má ơi 100MB, không đủ dung lượng!”
“Anh La,” một lập trình viên giơ tay: “Hay làm như trước kia chúng mình nói ấy, để hết vào ứng dụng đám mây, lúc tải xuống cũng cần thời gian, quan trọng là vấn đề dung lượng thôi.”
“Đúng vậy,” La Lăng Vũ gật đầu, “Tệp giải nén cần chọn một khung”, anh vẽ lên bảng trắng, “Tất cả dữ liệu lưu trữ trong ứng dụng đám mây tạo một file save bên trong, tức là mục history mà chúng ta thường nói, phần sau có một phím tắt “Loại bỏ”, để tạo nhu cầu cho khách hàng khi muốn xử lý dữ liệu thừa thải.” Thấy lập trình viên gật đầu, La Lăng Vũ nói: “Thực ra theo khái niệm còn rất mới mà chúng ta đặt ra thì giao diện phải thân thiện, gón gọi trong hai chữ: ‘Có ích’. Có ích đến mức nào thì… Ví dụ thế này, nó cần phải ‘nhanh’, trang chủ phải được mở ra trong giây đầu tiên, không được kéo tới giây thứ hai. Căn cứ báo cáo kết quả của trang kinh doanh điện tử AZ lớn nhất nước Mỹ hai năm trước, một trang web chậm mất 0.1 giây, bạn sẽ mất đi 1% lượng người dùng, tình trạng như thế kéo dài nguyên một năm, cậu thấy cậu chỉ chậm hơn người ta có một giây thôi mà cậu biết cậu đã tổn thất bao nhiêu doanh thu không?” Anh vẽ một con số to tướng lên bảng vẽ: “9 tỷ đấy!”
Mọi người có chút kinh ngạc, La Lăng Vũ xoay về phía họ, “Tất nhiên còn có vụ này,” Anh cười nói, “Chớ bảo trễ mất nửa tiếng đồng hồ, dù có cả buổi trời không lên được trang web, người dùng vẫn không bỏ cậu mà đi.”
“Là gì vậy?” Chung Hà Quân giơ tay hỏi.
La Lăng Vũ xoay người chậm rãi viết ra một con số lên bảng trắng: 12306*.
(*) Trang web đặt vé tàu, xe chính thức của nhà nước TQ
Các lập trình viên cười vang.
Tan họp, Chung Hà Quân ở lại cùng La Lăng Vũ dọn dẹp phòng. Cô quét rác vào đồ xúc, xong quay lại chống cằm lên cán chổi, hỏi La Lăng Vũ: “Sao, làm sếp mấy tháng thấy thế nào?”
La Lăng Vũ lau bảng, để lại chỗ cũ, xoay lại đáp: “Mệt sao không!” Vẻ mặt làm quá của anh khiến Chung Hà Quân cười to, “Sếp còn mệt nữa thì tụi lính quèn chúng em biết sống sao đây?”
La Lăng Vũ cũng cười, nhưng anh nói thật, khi làm lính cho người ta, cứ chăm chỉ làm việc chờ đến ngày sếp phát lương là được, giờ đến phiên anh làm sếp thì phải nghĩ làm sao để nuôi mấy chục miệng ăn, làm sao để đạt được lợi nhuận từ sản phẩm bán ra, còn phải theo dõi thị trường, xem xét kế hoạch, tham khảo trải nghiệm sử dụng của người dùng, đủ điều cần phải để tâm, hiển nhiên cảm giác thành công cũng tăng lên gấp bội, vừa lợi vừa hại. Tóm lại là hai dạng cảm nhận khác nhau.
Tuy ứng dụng của bọn họ còn chưa ra mắt, các nhân viên trong công ty dùng chung một tài khoản vẫn rất vui vẻ dù đó là tài khoản nội bộ dùng để kiểm tra trang web khi còn trong thời kì thử nghiệm. Giờ anh đọc bảng tin về Phi Tấn, bỏ qua những chuyện trước kia thì anh cực kỳ khâm phục Thẩm Thư Kỳ, sản nghiệp kết xù như vậy mà cũng quản trị đâu ra đó, bản lĩnh không mấy ai sánh được. Không nhất thiết mỗi một bước đi đều phải đúng đắn, nhưng nếu đi nhầm một bước sẽ tổn thất vài tỷ bạc, nên kinh doanh là cả một nghệ thuật, anh thực sự không thể bì nổi. Hiện tại công ty anh sống được một năm cũng xem như giỏi rồi. Anh còn cần phải học hỏi thêm về phương diện dự đoán tình hình tài chính ở tương lai.
“Còn em?” La Lăng Vũ hỏi cô: “Em thấy thế nào khi trở thành đối thủ của Phi Tấn?”
“Mình làm gì xứng là đối thủ của người ta,” Chung Hà Quân đỡ trán, ở đời có câu, muốn hiểu rõ một người thì phải trở thành đối thủ của người đó, để hiểu rõ một công ty cũng như vậy, “Anh có tin là ứng dụng mình vừa ra mắt thì trong vòng hai tháng, Phi Tấn có thể sao chép lại toàn bộ, thậm chí còn xuất sắc hơn không?”
“Anh tin chứ.” La Lăng Vũ nói, quy luật kinh doanh khốc liệt thế đấy, cá lớn nuốt cá bé, nếu không muốn bị kẻ khác nuốt chửng thì phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.
“Mà em nói này… Rốt cuộc anh và Thẩm Thư Lân…” Chung Hà Quân ngập ngừng, mấy tháng không liên lạc, có mù cũng biết hai người này đang chiến tranh lạnh, nhưng cô hỏi vậy tức là hỏi đến chuyện riêng của anh rồi. La Lăng Vũ nghĩ, trước kia không nói với cô vì sợ làm cô dao động, lần này phải cho cô một câu trả lời để trợ thủ đắc lực của mình chuẩn bị tâm lý.”Anh muốn ly hôn với cậu ta.”
Anh không nói quá nhiều, chỉ đưa ra những khó khăn của Beta trong cuộc hôn nhân BO, trọng điểm là làm sao để ly hôn. Chung Hà Quân nghe xong, vẻ mặt có chút kì lạ: “Anh Vũ, anh có hỏi qua luật sư chưa?”
La Lăng Vũ: “Trước đây bận quá, quên mất, sao thế?”
Chung Hà Quân: “Sao trăng nỗi gì, ra tòa đi!”
La Lăng Vũ ngẩn ra: “Ra tòa á?”
Chung Hà Quân bó tay: “Đây là kiến thức thường thức mà anh?” Cô giải thích tường tận với La Lăng Vũ, dù là trong hôn nhân BO, nếu song phương đã ly thân hơn nửa năm thì có thể đơn phương đâm đơn ly hôn lên tòa rồi, dù lần đầu phía bên kia không đồng ý thì lần thứ hai bên Tòa Án Nhân Dân cũng sẽ đồng thuận ly hôn.
La Lăng Vũ: “…”
Chung Hà Quân: “Tuy khá là mắc mệt, nhưng… anh tưởng Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền của Beta ngồi chơi xơi nước à?”
La Lăng Vũ: “…Cám ơn tổ chức đã không bỏ mặc anh.”
Chung Hà Quân bụm môi cười, “Nếu chuyện gì cũng phụ thuộc quyết định của Omega thì về sau ai còn dám cưới Omega nữa?”
Lá cây trên cành trước khi rụng sạch thì vài cơn mưa đã kéo tới, khí trời cũng hạ nhiệt.
Điều khiến Thẩm Thư Lân vui là, vào hôm trời đổ mưa đêm, con mèo nhảy vào cái chuồng cậu mua cho nó để trú, dù sau khi trời tạnh, góc tường khô ráo thì nó sẽ quay lại chỗ cũ.
Thẩm Thư Lân thấy nó xấu mù bèn đặt một biệt danh cho nó, gọi là Miêu Trùng Trùng. Thường này cậu luôn mồm kêu nó “Trùng Trùng, Trùng Trùng” nên tự thấy mình và con mèo đã trở nên thân thiết hơn nhiều, bất kể con mèo vẫn thơ ơ với cậu. Phản ứng khi mang thai bỗng mất tích như mấy con gấu ngủ đông, không còn ăn gì ói nấy nữa, gương mặt múp múp trở lại. Kèm theo đó là đi đứng bất tiện, bụng to lên phải vừa đi vừa đỡ lưng, mới đi một lát đã thở phì phò. Thẩm Thư Kỳ tuy chấp nhận để cậu nuôi mèo nhưng vẫn dặn người ta trông chừng, không cho cậu chạm vào nó, đặc biệt phải vệ sinh nhà cửa đàng hoàng. Do đó, Thẩm Thư Lân lúc vui vẻ sẽ múa bút, lúc buồn chán thì ngủ, đỡ hơn ba tháng đầu thai kỳ nhiều, còn vẽ được khá nhiều tranh để đăng lên mạng cho mọi người xem. Cậu nhận được rất nhiều bình luận khen ngợi và ủng hộ, Thẩm Thư Lân cắn bút, cúi đầu nghĩ, nếu La Lăng Vũ cũng thấy thì tốt biết bao, sau đó, cậu buông bút xuống, sờ lên phần bụng nhô ra của mình, lẩm bẩm: “Ba của con bao giờ thì chịu về đây?”
Không ai trả lời, nhưng bên trong bụng có gì đó loáng thoáng cử động.
Một cảm giác tinh tế, diệu kỳ nảy lên trong tim, như một chú cá nhả bọt khí, Thẩm Thư Lân bất chợt thấy da đầu tê rần.
Cậu lặng người một chốc, đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vòm trời xanh lam trong vắt, vầng mây như những đụn bông gòn lơ lưng, không biết điều gì làm cậu bỗng háo hức… Đã lâu rồi không có cảm giác háo hức thế này, nó là một kiểu tâm trạng khiến cậu muốn lập tức chia sẻ với người mình yêu, cậu bảo: “Lăng Vũ, đứa bé giống anh đó, chúng mình ——” Thẩm Thư Lân ngoảnh đầu, khựng lại, phía sau không một bóng người.
Cậu nhớ là gần nửa năm rồi Beta chưa từng trở về, anh giờ như cá gặp nước, hưng trí, tự tại vẫy đuôi du hí, bỏ lại kẻ đứng nơi xa xăm phía sau là cậu. Cổ họng phảng phất có người siết chặt, đừng nghĩ tới, hễ nghĩ tới là lồng ngực ấm ức, muộn phiền, bắt đầu muốn ói.
Cậu chịu đựng cơn trào ngược dạ dày bắt đầu tái phát, cầm chiếc ghế đẩu đặt bên cạnh cửa và tập tranh đi ra ngoài. Con mèo nghễnh cái bụng to hơn trước kia lên, dựa vào góc tường phơi nắng, thấy cậu tới, nó nghiêng người nằm sấp trên đất, co rúc lại.
Thẩm Thư Lân cũng quen. Nói thật thì còn mèo này xấu vậy cũng tốt, Thẩm Thư Kỳ kể hồi còn bé, cậu từng vô tiệm thú cưng thấy con mèo rất đáng yêu, rồi ôm lấy nó bóp lấy bóp để không ngớt khiến con mèo kêu thê thiết, từ đó thấy con nít là trốn, cậu còn làm phần xương ngực của nó bị thương bắt ba mẹ bồi thường kha khá tiền. Thẩm Thư Lân hoàn toàn không nhớ có vụ này, vẫn tiếp tục vẽ con mèo mang bầu xấu xí trước mặt, nghĩ thầm, nếu giờ mà có ai dám ôm lấy cậu bóp lấy bóp để phần bụng của cậu như vậy, cậu sẽ giết hắn ta ngay. Bỗng, trong bụng lại giật một cái, cứ như có một cánh tay nhỏ bé khều nhẹ lên trái tim cậu. Thẩm Thư Lân hơi hiểu vì sao con mèo này lại đề phòng như vậy, tự dưng thấy nó như người đồng cảnh ngộ với mình, lật qua một trang, “Trùng Trùng,” thoáng rướn về phía trước, cậu nhẹ giọng hỏi: “…Ba của chú mèo con đâu, sao cũng không ở bên mày, đi chỗ nào rồi?”
Con mèo nhướng mí mắt, không màng đến cậu.
“…Vậy à, vậy là mày cũng bị anh ta… bỏ rơi rồi ư?”
Đôi mắt cậu nhìn vào con mèo, lại giống như xuyên qua nó nhìn vào không trung, mông lung tự hỏi bằng một âm thanh mà người bên cạnh không cách nào nghe thấy. Thẩm Thư Lân cúi đầu, sờ lên trang giấy, nó bị thấm ướt.
Con mèo đang ngủ, còn cậu vẫn cứ vẽ vời, lần này trễ hơn ngày thường. Chiều muộn, trong bụi cây góc mặt trời nghiêng mình có tiếng sột soạt, con mèo nào giờ lười nhác bỗng lanh lợi đứng lên, dùng tư thế thuận tiện cho cơ thể cồng kềnh của nó, nghểnh đầu kêu “Meo~”.
Thẩm Thư Lân nhìn theo hướng nó nghểnh đầu mới chú ý rằng chỗ đó có gì đó. Cậu tưởng là con chuột, thấp thỏm đá ghế đi, lùi về phía sau hai bước, nào ngờ đâu là một con mun bộ lông đen tuyền.
Con mèo mun này vừa nhìn là biết mèo đực, thân hình nó hung hãn, tráng kiện, đôi mắt dưới ánh mặt trời vàng khè, miệng còn cắn một con chuột chết. Nó lạnh lùng nhìn loài người như Thẩm Thư Lân một cái, rồi nhanh chân nhảy tới chỗ con mèo cái, nhả con mồi trong miệng ra dùng móng đẩy qua cho con mèo kia. Mèo cái chưa vội ăn mà nó rướn tới, liếm mặt mèo mun cho đã mới vùi đầu ăn thịt chuột.
Con mèo này tới nhà cậu suốt mấy ngày trời nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Lân thấy nó ăn, ngoại trừ việc nhìn trân trân, trong lòng cậu cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cứ như cậu bị cái gì đó phản bội vậy, cậu biết nó rất nực cười nhưng không kiềm được suy nghĩ ấy. Con mèo mun nhảy xổ ra như một cái tát giáng vào mặt cậu, khiến cậu choáng váng. Thẩm Thư Lân không dọn dẹp dụng cụ đã vội vàng chạy về phòng, nhưng còn chưa kịp vào nhà thì trông thấy trên tủ giày có một bức thư từ Tòa Án Nhân Dân gửi tới.
Cậu có dự cảm cực kì không tốt, run tay xé mở bức thư, bên trong gồm lệnh triệu tập và đơn khởi kiện ly hôn.
Hai mắt Thẩm Thư Lân tối sầm, nhất thời trời sập đất nứt. Đơn khởi kiện đề rõ ràng ba chữ “La Lăng Vũ”, nó như một cái chùy đập mạnh lên đầu cậu ——
Lẫn trong đó là tiếng gọi cấp thiết của ai đó: “Cậu Tiểu Thẩm, cậu Tiểu Thẩm ——”
“Đừng lo, đừng lo, đang mang thai không thể khởi tố được đâu… Anh La không biết nên mới…”
Hai lỗ tai ù ù, ý thức mông lung, không còn phân biệt đâu là đâu.
Cậu đỡ tủ giày kế bên, siết chặt trang giấy, trái tim như bị ai đó xé tan hoang, niềm hy vọng cuối cùng vỡ vụn, cơn đau kịch liệt từ trên lan xuống dưới, nuốt chửng cơ thể cậu, khiến cậu muốn gào thét, muốn đâm đầu vào tường để quên đi tất cả những gì mình trông thấy.
“Lăng Vũ anh ấy…”
Từng chữ, từng chữ như từ miệng bật ra, là nỗi thống khổ, mỗi một con chữ như mới được vớt lên từ nồi chảo dầu sôi sùng sục, sau đó quẳng vào trong miệng làm phỏng lưỡi cậu. Cậu hé môi, chưa nói được câu nào nước mắt đã rơi… Có vài giây cậu không thể phát ra được bất kỳ thanh âm gì.
“Lăng Vũ anh ấy…” Cậu nhìn trước mặt là vẻ mặt hoảng hốt, khẩn trương của quản gia và người giúp việc, họ đỡ lấy cậu, hô to lên “Trời ơi”, “Mau gọi xe cấp cứu!”, giống như đang trông thấy việc gì đó vô cùng khủng khiếp.
Đơn khởi kiện từ trên tay buông lơi.
“Thực sự không cần mình nữa…”
Cậu thì thào.
Giữa hai chân có dịch thể ấm áp tuôn trào, nhuộm đỏ quần áo.