Thời tiết trở lạnh, trong vườn trời vào thu, khắp mặt đất trải đầy lá vàng.
Đợi tới khi tình hình của Thẩm Thư Lân ổn định hơn chút, Thẩm Thư Kỳ đi công tác. Thực ra hắn ta tính dời lịch, ngặt nỗi dạo này tâm trạng của Thẩm Thư Lân vẫn luôn không tốt, bắt đầu thấy phiền khi hắn lo cái này, lo cái nọ. Thấy tinh thần mình không còn xấu như trước, cậu bỗng đòi viết nhật ký mang thai linh tinh, nhìn vào tấm hình của La Lăng Vũ rồi vẽ chân dung của đứa bé chưa ra đời. Với lại, trong nhà cũng có bác sĩ, anh trai cậu ở đây cũng chẳng giúp ích gì, chi bằng bỏ mặc cậu tự mình ói mấy hồi cho xong.
Cậu để người giúp việc dìu cậu ra ngoài, thực ra thì mới có bốn tháng thì bụng làm sao nhô rõ ra được, song Thẩm Thư Lân dù biết đấy chỉ là tâm lý chung, vẫn vô thức bước chậm lại. Giày đế bằng giẫm lên chiếc lá rụng vang lên tiếng sột soạt, rêu xanh nổi bồng bền trên mặt hồ, lặng yên như một bức tranh sơn dầu, thi thoảng có chú cá vẫy đuôi tạo cơn sóng gợn.
“Xùy! Đi đi!” Bên dưới mái hiên khuất góc có tiếng ai đó bất mãn, phá hỏng bầu không khí nên thơ.
Thẩm Thư Lân từ tốn bước qua, thấy cô giúp việc nhà mình đang đuổi một con mèo hoang, nhíu mày hỏi: “Ồn ào gì đấy? Chuyện chi?”
Cô giúp việc cười xòa đáp: “Hai hôm trước, lúc mở cổng vườn chắc sơ xuất, không biết con mèo từ đâu chạy đến…” Ngó bộ dáng nhe răng múa vuốt của con mèo hoang, cô vội đỡ Thẩm Thư Lân đi lùi hai bước: “Coi chừng đấy cậu Tiểu Thẩm, con mèo này mang mầm bệnh, lỡ đâu mà lây cho cậu thì chết dở.”
Vừa nghe bảo con mèo mang mầm bệnh, Thẩm Thư Lân lập tức lùi một khoảng, cô giúp việc cầm cây chổi quét sân để kế bên, hăng say đuổi theo con mèo. Con mèo bước lùi hai bước, bước chân không mấy linh hoạt, thấy cây chổi sắp đập lên người nó, Thẩm Thư Lân kêu: “Đợi đã.” Cậu giơ tay kéo nhẹ cô giúp việc, cô dừng tay lại, thắc mắc nhìn về phía cậu.
Thẩm Thư Lân hất cằm, nói với cô: “Cô đi xem thử coi bụng nó bị sao ấy?”
Cô giúp việc bước lên, ngồi xổm xuống nhìn thử. Con mèo đó rất là cảnh giác, bị ép vào đường cùng, hai tròng mắt trợn trừng, nhe răng phát ra tiếng “grừ grừ” uy hiếp.
“Phần bụng hơn phình… Chắc không phải ăn trúng đồ dơ nên mắc bệnh khuẩn đâu nhỉ?” Cô giúp việc lẩm bẩm, quay trở lại. Người giúp việc đang đỡ Thẩm Thư Lân mở miệng: “Cậu Tiểu Thẩm… Theo tôi thì con mèo này đang có bầu đấy ạ.”
“Có bầu?” Thẩm Thư Lân nhìn về phía hắn với một chút hứng thú: “Sao anh biết?”
“Thấy giống vậy,” hắn ta đáp: “Trước kia, nhà tôi từng nuôi mèo” Hắn nói xong, buông tay Thẩm Thư Lân, đi quanh con mèo quan sát kỹ một hồi, quay trở lại: “Chắc là thế đấy.”
Con mèo cẩn trọng lùi hết bước này tới bước khác, nó đi dọc theo chân tường, bây giờ đã đứng cách bọn họ hơn mười mét, bóng dáng lẻ loi vẫn một mực gầm gừ rất là xa cách. Thẩm Thư Lân nhìn nó chăm chú, đứng một hồi, không biết nghĩ đến cái gì mà sờ bụng của mình: “Vậy cứ để nó ở đó đi.” Cậu dứt lời, quay người đi về phía cửa, còn nói với cô giúp việc ban nãy tính đuổi con mèo: “Cô đó, đi mua cái chuồng mèo về đi, lớn chút.”
Người giúp việc nghe vậy giật mình: “Ý của cậu Tiểu Thẩm tức là… muốn nuôi nó à?”
Thẩm Thư Lân bực bội vặt lại: “Sao? Ý kiến ý cò gì?”
Cô nào dám ý kiến, lập tức nghe lời làm việc. Gã giúp việc biết điều hơn, thấy vậy nịnh nọt bảo: “Lòng tốt của cậu chủ sẽ được đền đáp.”
“Lòng tốt được đền đáp?” Thẩm Thư Lân chế nhạo một câu rồi đi vào phòng, nào giờ cậu không tin vào mấy chuyện ấy.
Chưa tới tối, nguyên nhà họ Thẩm đều biết cậu tính nuôi mèo. Ai không dám nói chứ quản gia Châu thì không. Quả thật nể cậu luôn: “Cậu chủ của tôi ơi!” Ông thực sự muốn bê nguyên bộ bách khoa toàn thư về kiến thức sinh sản xuống cho cậu xem: “Mèo hoang mang nhiều mầm bệnh lắm đó! Chớ nói cái khác, lỡ đâu nhiễm phải ký sinh trùng Toxoplasma thì sao ——” Sau đó, ông cầm ống nghe lên gọi điện cho Thẩm Thư Kỳ, khi bấm nút gọi thì đầu dây bên kia đang tắt máy. Thẩm Thư Lân thong dong ăn canh, kèm theo câu: “Anh hai đang họp.”
Quản gia Châu bị cậu chọc cho tức chết: “Trí thông minh của cậu dùng vào việc khác có được không hả?”
“Không được.” Thẩm Thư Lân nhanh miệng đáp, đặt chén canh xuống, vẫn là giọng điệu nũng nịu như thuở nào “Cháu nói chú Châu nghe nè, chú chớ lo quá, chuồng mèo nằm bên ngoài, cháu không sờ vào người nó là được chứ gì?”
Quản gia Châu nói cậu không nghe, trước giờ cậu luôn vậy, nghĩ cái gì là làm cái đó, trước khi cậu mang thai không ngăn được cậu, sau khi cậu mang thai, càng đừng hòng ngăn được cậu. Ông sai người liên lạc với bác sỹ thú y, nào ngờ con mèo đó rất đề phòng, hễ có người tới lập tức nhảy vào bụi cây, không cho ai đụng vào, nếu đụng vào thì đảm bảo ăn vuốt. Cũng may con mèo không đi chỗ khác, chỉ nằm dưới bệ cửa sổ và cửa tránh gió hình tam giác lõm trong vách tường, còn chuồng mèo hình bán nguyệt vừa rộng vừa to mà Thẩm Thư Lân mua cho nó, nó chẳng buồn màng đến.
Người giúp việc nói: “Trời lạnh, chắc con mèo này muốn tìm một nơi ấm áp, không có nắng để sinh con…”
Thẩm Thư Lân mới ọc hết cơm trưa ra ngoài, cổ họng bỏng rát nên không có tinh thần trả lời cô ta. Cậu bày một chiếc ghế gập ngồi xuống, giở tập vẽ của mình ra, nhìn con mèo phác họa vài nét xong lại bôi đi.
Con mèo nằm trườn ở cái ổ của mình ngáp ngắn ngáp dài, cái đuôi quẩy qua quẩy lại, chỉ cần mọi người giữ khoảng cách với nó, hai mắt nó sẽ nheo lại như đang ngủ, hai ngày qua không cử động gì mấy. Bọn họ có để đồ hộp dành cho mèo, thức ăn khô và nước cho nó, không biết nó có ăn không, vẫn cứ để như vậy.
Nó là dạng mèo sọc vằn, nhìn là biết không phải giống loài quý hiếm gì, chỉ thiếu điều không hằn hai chữ “Mèo Phổ Thông” lên mặt thôi. Bên phải khuôn miệng trắng nhất trên mình nó có một nốt ruồi màu vàng, không biết sinh ra đã vậy hay là vết dơ. Tóm lại trong mắt Thẩm Thư Lân, nó xấu như quỷ.
Cậu xé nháp bản vẽ, thấy mình vẽ kiểu tả thực không giống ai, thôi đành quay lại phong cách nhất quán trước kia, giản lược được chi tiết nào thì giản lược chi tiết nấy, chí ít mặt con mèo có thể vẽ hình vòng tròn. Sau đó cậu rút bút chì màu ra, vẽ thêm một chấm vàng bên má trái của nó, thế thì miệng nó có hai nốt ruồi đối xứng nhau khiến gương mặt tròn như trái banh của nó trông rất đáng yêu.
Cậu vẽ xong thấy dạ dày cũng đỡ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Cầm bút chì màu đi về phía trước hai bước, cậu đưa trang vừa vẽ cho con mèo coi, “Ê,”, cậu hỏi nó: “Mày coi, có giống mày không?”
Hồi còn bé, cậu rất muốn nuôi mèo, nuôi chó nhưng gia đình không cho, về sau xảy ra chuyện đó, Thẩm Thư Kỳ càng không cho, nên cậu không hề có kinh nghiệm giao tiếp với thú cưng. Cậu thấy con meo đó nhướng nhẹ mắt lên nhìn cậu một cái rồi nhắm lại, vẻ mặt cực kì khinh bỉ.
Thẩm Thư Lân không nhụt chí, cậu lật tập ra bôi đi nốt ruồi bên trái, đưa cho nó xem lại, hỏi: “Giờ thì sao?”
Con mèo chỉ lo giật lỗ tai chứ không hề đếm xỉa đến cậu.
Thẩm Thư Lân đơn phương trò chuyện với con mèo nguyên cả buổi chiều, tối đó Thẩm Thư Kỳ trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là kêu người đem mèo và chuồng mèo đi vứt hết, Thẩm Thư Lân khóc ngay tại chỗ: “Anh hai! Anh không thương em!”
Cậu bảo: “Em đang mang thai, nó cũng đang mang thai, anh tính tống cả em đi luôn đúng không?”
Thấy mẹ bầu vô lý như vậy, hai bán cầu não của Thẩm Thư Kỳ phình to, trong đầu vẫn còn nghĩ về những số liệu tương quan và khuynh hướng mạng xã hội kiểu mới mà hắn vẫn đang bàn dở với phó tổng giám đốc. Thẩm Thư Lân nhào vào lồng ngực của hắn, “Anh đừng bỏ nó được không?” Cậu thút thít nài nỉ: “Anh thấy đó, nó chỉ là một con mèo, cũng đáng thương giống như em vậy…”
Cái gì mà giống với chả như?! Thẩm Thư Kỳ xoa trán, “Đừng khóc, nuôi thì nuôi.” Tự dưng hắn giác ngộ rằng có phải hồi xưa mình đã chiều cậu quá mức hay không…