Dù sao La Lăng Vũ vẫn chừa đường lui cho mình.
Anh vay ngân hàng 20 triệu, nếu đổi lại trước đây, anh mơ cũng không dám mơ tới việc này chứ đừng nói tới bắt tay vào làm, cũng vì sống chung với hai anh em họ Thẩm lâu quá nên da mặt cũng dày thêm mấy centimet, chưa kể anh còn cầm qua 2 tỷ thì con số 20 triệu có là sá gì? Cổ phần thế chấp trong ngân hàng không bán được cũng không cho sang nhượng, thôi để đó từ từ trả. Nói thẳng là ôm cục nợ trời giáng vào lòng thì tụi làm ở ngân hàng còn quan tâm tính mạng của người vay hơn cả chính chủ nữa mà.
Thì cứ coi như lấy trước tiền bán thân đi. La Lăng Vũ nằm trên chiếc giường lò xo vừa cứng vừa bé trong căn nhà trọ xập xệ, cúc áo sơ mi cở phanh với tư thế rất xuề xòa như để tay đỡ ót, miệng ngậm ống hút suy nghĩ bâng quơ. Một cánh tay khác của anh giở quyển hộ chiếu, loáng thoáng cảm thấy lần này Thẩm Thư Kỳ chắc không dám giở trò với anh nữa đâu. Không biết nói thế nào cho rõ, anh đành quắp tay lật hai trang hộ chiếu, đến trang thị thực thì liếc sơ một cái rồi khép lại. Vứt hộ chiếu sang bên, anh cầm di động, lướt qua mà hình khóa, lục ra một tấm hình Thẩm Thư Kỳ trần truồng bị treo trên giường, hai chân dạng rộng, ai nhìn cũng biết hắn ta vừa gặp phải chuyện gì. La Lăng Vũ zoom to hình, kéo tới chỗ mặt của Alpha, ánh mắt hắn khi ấy bị cái bóng che khuất nên không thấy rõ ràng, nhưng anh chắc chắn một điều rằng trong đôi mắt ấy không chứa căm hờn.
Ngón tay anh thoáng chững lại, sau đó lướt qua bên trái chọn mục xóa ảnh, dứt khoát xóa đi tấm hình này. Có một vài chuyện, đã làm qua tức là đã qua rồi.
Phải buông bỏ.
La Lăng Vũ duỗi chân ngồi dậy, vớ chai cocacola đặt trên tủ đầu giường dùng ống hút hút mấy miệng để bổ sung lượng đường. Sau đó, anh mở túi công văn, lấy một xấp tài liệu ra, một bản nháp đề nghị kinh doanh. Dự án từ năm ngoái, trước khi xin nghỉ anh vẫn do dự có nên làm không, lần này xem như có hệ thống đàng hoàng rồi. La Lăng Vũ vốn là tính nhảy việc qua công ty khác làm, bàn bạc với HR xong xuôi hết cả, ấy mà tự dưng ý tưởng lập nghiệp bỗng lóe lên trong đầu, cũng không hẳn là bất khả thi lắm.
Anh tìm tới Chung Hà Quân để thương lượng, tính kéo cô về chung với mình, Chung Hà Quân nghe thế giật mình, “Không lẽ chủ tịch Thẩm tính mở chi nhánh mới hả?”
La Lăng Vũ nói: “Không liên quan gì cậu ta.” Đưa giấy đề nghị kinh doanh cho cô xem, “Em đọc thử, coi mình có làm được không.” Trong khi đợi Chung Hà Quân ngờ vực xem xét bản đề xuất, anh tựa người về phía sau, khoanh hờ hai tay: “…Lúc nào cũng làm công cho người ta, em có muốn thử làm sếp không?”
Chung Hà Quân cười: “Tất nhiên muốn rồi, mà đầu tiên tiền đâu?” Cơ mà cô cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục đọc kỹ từng dòng, nụ cười trên mặt dần lịm lại, “Anh Vũ,” cô để giấy xuống, trịnh trọng nói với La Lăng Vũ: “Thị trường này hiện giờ vẫn còn để trống, tốt nhất chúng ta nên nhanh chân.”
Nghe cô nói thế, La Lăng Vũ chắc mẩm nửa phần thành công rồi.
“Mà không có chút cổ phần nào của Phi Tấn trong đây hết hả?” Chung Hà Quân hỏi: “Chủ tịch Thẩm đâu? Vợ anh đâu?”
“Không có.” La Lăng Vũ nói: “Tạm thời anh cũng không tính lôi kéo nhà đầu tư thiên thần, đợi làm xong bản Demo, chúng mình coi tình hình rồi giao cổ phần cho bên kỹ thuật.”
“OK, bên pháp lý và kế toán em cũng có người quen, anh cho em mức đãi ngộ thế nào?” Chung Hà Quân hỏi rất dứt khoát và ngắn gọn.
La Lăng Vũ cũng thẳng thắn đáp: “Trước mắt chỉ có 2 triệu, khi khai thác dự án, chúng mình tìm nhà lập trình báo giá, theo kế hoạch, anh sẽ không trả lương cho mình để về sau còn phải duy trì, tuyên truyền doanh nghiệp,” Anh chỉ vào mục thuyết minh: “Xem nào, được làm sếp, lôi kéo pháp lý, kế toán, thiết kế, em thấy… con số này thế nào?”
Anh đưa ra một con số.
Chung Hà Quân gật đầu, cô biết một công ty mới thành lập mà đưa được mức giá này đã là có lòng lắm rồi. Đây cũng là một trong lý do cô thích La Lăng Vũ, thiết thực, chí ít không ăn mày tình thương với cô.
Người ta có câu, khởi động một dự án trước tiên cần có pháp lý. Chung Hà Quân làm ở phòng Nhân Sự trong công ty Phi Tấn, từ chức chuyên viên lên đến quản lý, giờ là thời cơ tốt nhất, La Lăng Vũ cũng không ngờ mình có thể lôi kéo được cô. Vừa khéo, một anh bạn làm phòng Marketing tại khu Đông Đại cũ của anh là Lưu Thành cũng tính nhảy việc, La Lăng Vũ vừa liên hệ thì lập tức nhận được lời đồng ý. Thành thử ra, công ty vận hành, vốn liếng, kế hoạch cũng đã chuẩn bị đâu vào đó. Chưa kể, sau khi dự án trước chấm dứt, La Lăng Vũ cũng kết giao được với vài designer, nên anh kêu gọi họ bỏ sếp nhảy qua chỗ mình một cách công khai, không áy náy tí tẹo nào. Cũng không thiếu vốn, anh đếm số lượng người rồi tìm một nơi giao thông thuận tiện để thuê một gian phòng tầm 100 mét vuông, nhanh tay hoàn tất việc thành lập công ty.
Trước đó, bởi vì điều kiện hạn chế, rất nhiều ý tưởng lóe lên rồi cũng chóng vánh vụt tắt, bây giờ dù vẫn ăn mì tôm với mọi người, nhưng trong lúc tán gẫu bỗng sẽ phát hiện ra có rất nhiều cơ hội trên thương trường. Mọi người chung tay góp ý, năng nổ nhiệt tình. Cứ như thể những sợi tơ hồng che khuất tầm hình đã bị lấy đi, cả thế giới trước mặt bỗng chốc bạt ngàn hơn nhiều.
Song, đối lập với La Lăng Vũ đang đầy ắp tham vọng, sẵn sàng dựng xây sự nghiệp, thì Thẩm Thư Lân đã bị phản ứng khi mang thai hành cho chết đi sống lại, nôn ói không ngớt.
“Ọe ——” Omega cầm bồn sứ, nôn hết toàn bộ chén canh ức vịt hầm với đông trùng hạ thảo ra ngoài, dạ dày chua xót, với lại phần ngực nghẹt thở tới mức muốn xỉu, cậu ói hơn mười phút, vòm miệng đắng nghét, còn nếm được mùi dịch mật nữa chứ, sau đó, cậu đỡ ngực đứng dậy: “Chú Châu…” Cậu uể oải gọi, cả người rướn lên bỗng tiếp tục ói nữa, khi đứng dậy, đầu choáng mắt hoa, cứ như đã trôi qua mấy đời, “Không được… thực sự không chịu nổi…”
Thẩm Thư Lân để bồn sứ qua chỗ khác, không buồn nhìn, “Không phải đã bảo qua ba tháng… là xong à… Ọe!” Còn chưa nói xong, cậu lại ọc ra hai ngụm dịch đắng, “…” Sau đó cậu ngã người lên sô pha, mệt rã rời: “Vì sao… cháu đã bốn tháng rồi…”
Nghiệt trái trong bụng này quả thật giống sinh ra để khắc cậu vậy.
“Từ từ, từ từ sẽ qua,” quản gia Châu thấy vậy cũng xót xa, Thẩm Thư Lân gần như là do ông chăm nom từ nhỏ đến lớn, có bao giờ cậu chịu nỗi đau nhường này đâu chứ, ông bèn đỡ tay Omega, bưng một ly nước, “Có muốn uống miếng nước cho đỡ không?”
Thẩm Thư Lân lắc đầu, với cậu giờ nghỉ được lúc nào hay lúc ấy. Cậu hít thật sâu, cảm nhận luồng không khí trong lành khó được. Trước kia, khi chưa mang thai, cậu không ngờ mang thai rồi sẽ trở nên như vậy. Vì cớ gì cậu thấy các Omega khác sinh con sao mà dễ dàng đến thế, tới phiên mình… Đen đủi đến thế là cùng. Cậu bâng quơ nghĩ, chả trách người xưa hình dung việc sinh con đi dạo một vòng Quỷ Môn quan… Không xong! Muốn ói nữa rồi!
Người giúp việc thấy vẻ mặt của cậu không ổn, vội vàng đưa cái bồn sứ mới lên.
Thẩm Thư Lân cầm bồn sứ bắt đầu ói tiếp.
Quản gia Châu vỗ nhẹ lưng cậu hòng để cậu cảm thấy đỡ hơn, cơ mà chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Thư Lân đã không ăn được một bữa đàng hoàng nào suốt 3-4 ngày liền, cả người sụt cân nghiêm trọng.
Vì cậu bất thình lình mang thai khiến mọi người không ai trở tay kịp, toàn thể nhà họ Thẩm phải bổ túc một khóa kiến thức mang thai, nên kiêng cử cái gì, nên tránh cái gì, quản gia Châu thấy mình sắp trở thành chuyên viên tư vấn sinh sản nửa mùa luôn rồi. Vì đang mang thai nên dù Thẩm Thư Lân có ói tới cỡ nào, bác sĩ gia đình cũng không dám kê đơn gì cho cậu uống, chỉ khuyên cậu ăn nhiều vào, ăn nhiều vào. Mà dù cho có là thực phẩm tươi xanh nhất, đầu bếp tay nghề thưởng đẳng nhưng một hột cơm còn ăn không xong, thì nói gì đến thịt, cá, rau, quả, thậm chí ngửi mùi trái cây còn muốn ói nữa rồi chữa kiểu nào?
Hai tháng nay quá mức giày vò, gần như tuần này cũng phải chích mấy bình dịch glucose mới chống đỡ nổi.
“Hôm nay thế nào?”
Họp xong vội vàng về nhà, Thẩm Thư Kỳ vừa buông cặp công văn thì hỏi ngay, quản gia Châu vẫn lắc đầu.
Thẩm Thư Lân thì thào lên tiếng: “Anh hai, em muốn ra ngoài một chút.”
Thẩm Thư Kỳ đón lấy cánh tay giơ tới của cậu, khi chạm vào cổ tay cậu, vốn trước khi đầy đà mịn màng này chỉ còn da bọc xương, hắn kiềm nén nỗi kinh hãi trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Em đi được không đấy? Có muốn ăn gì trước không?”
Thẩm Thư Lân lập tức che lại miệng hắn, đừng có nói xui —— bây giờ cậu không nghe được luôn cả chữ “Ăn” cơ! Nghe thấy là muốn ói rồi!