Đêm khuya, phòng khám của bác sĩ gia đình nhà họ Thẩm, Trình Vinh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tấm rèm phía sau khung cửa kính che khuất tình hình bên trong, Thẩm Thư Kỳ nằm úp sấp trên giường bệnh, phần thân dưới được tấm chăn khử trùng màu trắng đắp kín. Bác sĩ gia đình Trình Vinh đeo khẩu trang, cầm ống nội soi trực tràng nhẹ nhàng, kỹ lưỡng kiểm tra phía dưới lớp chăn cho hắn. Trong suốt quá trình, Alpha lạnh mặt nhìn bức tường, không hề nói một lời, nhưng vầng trán rịn đầy mồ hôi đã bán đứng hắn.
Ống nội soi từ từ di chuyển, chiếu rọi hết tình trạng bên trong của Alpha lên màn hình bên cạnh bằng các gam màu sặc sỡ.
Qua tầm năm, sáu phút, bác sĩ Trình rút tay ra, gở ống nội soi xuống bỏ vào máy rửa dụng cụ, sau đó y cởi bao tay, bước tới thao tác màn hình máy tính, ít phút sau, máy in kế bên chạy ra một tờ kết quả bằng số liệu.
“Bác sĩ,” Thẩm Thư Lân đứng bên giường nãy giờ, đi đến, bình tĩnh hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Trình Vinh giở tờ kết quả ra xem, “Xuất huyết hậu môn, niêm mạc trực tràng chịu tổn thương, cũng may chưa đâm vào khoang bên trong dẫn tới rách cơ hoành, một khi mà tinh dịch, dịch ruột đổ hết vào khoang bụng gây nhiễm trùng nội tạng thì mệt đó,” Ai nấy đều biết khoang sinh sản của Alpha chỉ để trưng cho đẹp, chẳng khác gì ruột thừa. Y liếng thoắng gõ đơn thuốc, xé ra đưa cho Thẩm Thư Lân, “Nguyên một tuần sau đề nghị chỉ nên ăn thực phẩm lỏng, khi đại tiện nhớ đừng cố quá, vết thương có thể sẽ lại tái phát, nếu thấy sưng hoài không hết, còn chảy mủ, phát sốt gì ấy thì nhắn ngay cho tôi để lập tức chở vào bệnh viện lớn làm phẫu thuật.”
Thẩm Thư Lân sợ tái mặt, nhưng vẫn cắn môi giữ bình tĩnh: “Cho hỏi là còn cái gì… cần để ý không?”
Trình Vinh làm việc cho nhà họ Thẩm đã nhiều năm, cũng biết chút ít về tình cảm giữa hai anh: “Chớ lo qua, dù gì khả năng miễn dịch của Alpha cũng khỏe hơn người thường nhiều.”
Trình Vinh dứt lời thì gọi y tá đến dặn dò lấy thuốc tiêm cho hắn, tiêm xong một mũi, uống thuốc rồi, vẻ mặt của Thẩm Thư Kỳ đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn chỉ có thể nằm úp sấp, “Cám ơn.”
Chưa từng nghĩ sẽ nghe được câu này từ miệng của hắn, Trình Vinh một thoáng bần thần, “…Đừng khách sáo, việc tôi nên làm thôi mà.”
Thẩm Thư Lân đưa bác sĩ gia đình của mình ra cửa.
Bác sĩ vừa đi, Thẩm Thư Lân đóng cửa, xoay người nhào tới mép giường. Cậu quỳ gối dưới đất, vì sợ đụng chạm khiến vết thương của hắn nứt ra nên đành phải nép vào mép giường, nắm tay hắn để sát lên mặt, “Anh hai, anh hai…” Ngón tay lạnh lẽo vậy mà lòng bàn tay ấm áp nhường ấy, làm Omega thì thào gọi hai tiếng, không cầm được rơi nước mắt: “Sao… sao anh ta… có thể đối xử với anh như vậy…”
Ánh mắt Thẩm Thư Kỳ dõi theo cậu, khẽ quắp ngón tay lau đi nước mắt của cậu, “Trước kia anh đối xử với anh ấy thế nào, giờ anh ấy đối xử với anh lại thế ấy. Báo ứng nhãn tiền thôi, có gì đâu để em khóc như thế.” Dù môi hắn trắng bệch, song giọng điệu vẫn từ tốn dịu dàng, vững vàng như ban thuở.
Thẩm Thư Lân nghe thế, nước mắt rơi còn nhiều hơn, giọt nước mắt chảy qua kẽ tay, “Anh hai,” Cậu nghẹn ngào, dí sát hơn vào lòng bàn tay của anh trai, hai bàn tay khép chặt, “…Chúng ta đừng thích anh ta nữa có được không?”
Nước mắt ẩm ướt từ vân tay nhiễu xuống, Thẩm Thư Kỳ nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất.”
Thẩm Thư Lân hiểu ý hắn, vô thức rút một tay về đỡ lấy vùng bụng hãy còn bằng phẳng của mình, sàn nhà bằng gỗ được đánh bóng loáng lành lạnh lan lên đầu gối. Thẩm Thư Kỳ thấy cậu không động đậy, bèn gập tay dợm bò dậy. Thẩm Thư Lân nào dám để hắn làm thế, vội bảo “Anh hai nằm yên đi.”
Omega cởi vớ nằm lên giường, cách một tấm chăn ôm lấy Alpha. Từ nhỏ họ đã ngủ cùng nhau, cho tới khi kỳ phát tình ập đến.
“Thật đấy anh ạ…” Tựa đầu vào hõm vai của Alpha, Omega rủ rỉ: “Em bỏ đứa bé đi nhé?”
Hơn một tháng rồi, qua thêm một tháng nữa, phần bụng sẽ hơi nhô lên, bắt đầu có tim thai, rồi có cả thai máy… Khi chưa mang thai, cậu rất háo hức trông chờ được thấy phản ứng của anh, nhưng khi thực sự mang thai, cậu chợt muốn tránh né. Chứng kiến La Lăng Vũ hiện giờ tàn nhẫn như vậy, hễ tưởng tượng chuyện Beta cũng sẽ thờ ơ nói với mình rằng: “Ồ, thế rồi sao, tôi đưa tiền cho cậu này, cậu đi phá nó đi.” Khi đó, quả thật cậu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Pheromone của AO thoang thoảng quấn quanh, Thẩm Thư Kỳ khẽ nghiêng đầu, vuốt tóc cậu, nhẹ giọng bảo: “Nói vớ vẩn gì đấy.”
“Thật đấy, em làm được mà,” Thẩm Thư Lân trả lời với ánh mắt rất chân thành, “Em không còn muốn có đứa bé này nữa rồi.”
Khóe mắt cậu ửng đỏ, gò má vương vết nước mắt, vẻ mặt dần lạnh đi, “Anh ta dám đối xử với anh như vậy…”
“Tiểu Lân.”
Thẩm Thư Kỳ bất đắc dĩ cắt lời, búng vào trán cậu, nhưng vì búng không mạnh nên bị Thẩm Thư Lân chộp lấy ngón tay.
“Anh hai,” Omega ngẩng đầu: “Anh đừng nên quá tốt với anh ta,” Trong mắt cậu ánh vẻ gian ác, “Nếu chúng ta áp dụng kế hoạch A, anh ta đã vỡ nợ lâu rồi! Hoặc là kế hoạch C, trực tiếp ra tay với hai ông bà già nhà anh ta, em không tin thằng con trai của ổng bả không vừa quỳ vừa lết xác về đây!”
“Giờ anh ta bỏ đi rồi, nếu còn định sống bằng cái nghề này thì anh cứ chặn hết đường kiếm cơm của anh ta, đừng bao giờ nương tay…”
Dù cậu nói dõng dạc vậy đấy, nhưng không ai trên đời hiểu Alpha của cậu bằng cậu được, trăm mưu nghìn kế thì cũng không bằng hai chữ “Không đành”.
“Thôi được rồi, Tiểu Lân,” Thẩm Thư Kỳ ngăn cản cậu: “Dừng tại đây đi.”
Thẩm Thư Lân im miệng, khóe mắt đong đầy nước.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, Alpha dần cảm thấy buồn ngủ, “…Bị đè một lần thôi mà, có chết ai đâu. Mà dù có bị đâm lủng ruột cũng vừa cho anh lắm.”
“Cơ mà trong quãng thời gian này, e rằng sẽ cực cho em.”
Alpha nói xong, đặt tay lên eo của cậu, đầu ngón tay cử động ve vuốt.
Omega lắc đầu, cậu muốn bảo, có cực gì đâu, nhưng cứ như có gì đó chặn trong họng, không cách nào thốt ra thành lời.
Thẩm Thư Kỳ hôn lên nước mắt của cậu, “Đừng khóc.”
Thẩm Thư Lân nghẹn ngào hỏi: “Anh hai… anh còn đau không?”
Thẩm Thư Kỳ: “Không đau.”
Thẩm Thư Lân khóc: “Anh lại lừa em nữa rồi.”
Thẩm Thư Kỳ thoáng bặm môi, gương mặt trước giờ luôn lạnh lẽo, cương trực dường như dịu dàng hơn nhiều, hắn thực sự có chút buồn ngủ.
Cụng trán với Thẩm Thư Lân một chốc, hắn mở mắt, vỗ lưng cậu, “Đi lấy chăn đi.”
Thẩm Thư Lân lắc đầu, dúi đầu vào hõm vai rộng rãi của hắn.
Thẩm Thư Kỳ sờ gáy cậu, không cho cậu lảng đi: “Em có hai lựa chọn, một là đi lấy chăn, hai là thay đồ ngủ.”
Thẩm Thư Lân ngồi xuống, ngẫm một hồi thì xuống giường, lấy một bộ đồ bệnh nhân trong tủ ra bận vào, sau đó tắt đèn, chui vào trong chăn Thẩm Thư Kỳ. Ngón tay lành lạnh của cậu luồn vào trong vạt áo bệnh nhân của Alpha, đầu tiên là mò lên trên, rồi men theo cột sống nóng hổi luồn xuống dưới, Alpha cầm cổ tay cậu, “Nghịch này.”
Thẩm Thư Lân sẵn tiện đan tay mình vào tay hắn, nghiêng đầu hỏi: “Anh hai, tại sao cứ nhất quyết phải là Lăng Vũ?”
Câu hỏi này, hơn nửa năm trước Omega đã từng hỏi bản thân, nay cậu lại hỏi Alpha.
“…Dạng người như La Lăng Vũ chỉ khi hữu duyên ta mới gặp được.” Thẩm Thư Kỳ dùng chóp mũi của mình chạm vào của cậu, nhìn sâu vào đôi mắt đối phương, “Nếu có ngày nào đó anh không còn nữa, căn nhà bị tịch thu, tái cơ cấu lại ban giám đốc, chú Châu của em về hưu, người giúp việc từ chức, bác sĩ cũng rời bỏ em… Tới lúc nên đi, thì không một ai sẽ ở lại.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, bình đạm, tưởng chừng như một luồng hơi thở ấm áp trong đêm.
“Chỉ có La Lăng Vũ sẽ cưu mang em.”
Thấy Thẩm Thư Lân thoáng đăm chiêu, Thẩm Thư Kỳ khẽ thơm lên làn môi mịn màng của cậu.
“Hiểu chưa?”
Thẩm Thư Lân khóc như mưa.
Không còn ai trên đời thương cậu được như hắn nữa.
Khi cậu trở nên lo âu thấp thỏm, chần chừ do dự, đánh mất chính mình… Dẫn đến để như bây giờ bị người ta bắt thóp, công kích vào điểm yếu chí mạng của mình, Alpha của cậu, anh trai của cậu… Hắn đau, cậu còn đau hơn, siết chặt bàn tay trong tay, trái tim của cậu hiện giờ còn đau hơn gấp nghìn lần lúc hứng chịu chiến tranh lạnh, đau quá, như có ai đó đâm vào trái tim mình vậy.
Chưa từng có ai dám đối xử với Alpha của cậu như vậy!
“Anh hai…” Omega vẫn tiếp tục đổ nước mắt, trong lòng chứa đầy day dứt và áy náy, nước mắt thấm vào vạt áo phía trước của đối phương, vì sự tùy hứng, đơn phương mê muội đầu óc của mình mà trái tim cậu giờ đây ngập tràn hối hận và hận thù: “Là do em sai, em không tốt, xin lỗi anh…”
“Anh hai, xin lỗi anh…”
“Anh hai…”
Tiếng khóc nấc run rẩy không ngừng.
Là cậu đã làm hại Alpha của mình.
“Sẽ không có ngày ấy đâu,” ôm ghì lấy đối phương, Thẩm Thư Lân nói, “Nếu ngày nào đó anh không còn nữa, em sẽ chết chung với anh.”
Biết cậu lại nghĩ bậy, Thẩm Thư Kỳ dở khóc dở cười miết mũi cậu, trêu chọc: “Vậy La La của em phải làm sao giờ? Hỉ?”
“Tụi mình để lại đứa con cho anh ta, nhà họ Thẩm cũng cho anh ta luôn.”
Thẩm Thư Lân ngửa đầu, vừa khờ dại vừa tự giễu bảo:
“Anh ta ghét em như thế, thấy em chết chắc sẽ đốt pháo ăn mừng.”
Thẩm Thư Kỳ nhất thời không biết đáp lại thế nào, rất lâu sau mới thở một hơi dài: “Ngốc quá.”Có 1 điều La Lăng Vũ nói đúng, là bạn ấy chắc mắt mù mới thích đc Thẩm Thư Lân, dịch cái chương này mà muốn tăng xông máu, kẻ thủ ác còn cosplay đc vai nạn nhân như thế đúng là tài tình ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮