Có ai đó từng nói, tiền bạc là cách tuyệt nhất để tăng sức hấp dẫn của cánh mày râu.
“Nhưng nó cũng không đồng nghĩa rằng toàn thân bạn phải dát đầy kim cương, vàng bạc, đi đâu cũng viết ba chữ ‘Bố có tiền’ lên mặt,” ông thầy dạy cưỡi ngựa của hắn ta khinh bỉ bác bỏ: “Đó là giàu mà kém sang.”
Người giàu chân chính sẽ biến tiền thành phẩm hạnh, để nó dung hòa vào bên trong con người mình, để được đón nhận nền giáo dục tốt nhất, có được cốt cách tuyệt nhất, bận lên người những bộ đồ phù hợp cá tính mình nhất, hưởng thụ cuộc sống sung sướng nhất, dù cho linh hồn mục ruỗng thì từ trong ra ngoài vẫn bộc lộ thần thái nhã nhặn, phóng khoáng cực kỳ.
Từ Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục, từ dưới đáy Địa Ngục bò lên trở lại, Thẩm Thư Kỳ rất lâu rồi không trải nghiệm cảm giác khủng hoảng khi đói, khi nghèo.
Tựa như con đường đời vốn phẳng lặng thênh thang, bỗng dưng lại xuất hiện hết rào chắn này tới rào chắn nọ, trước mắt chỉ còn một con đường hẻm nhỏ hẹp, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài trừ việc tiến lên.
Lúc bước vào Tông Sơn Cư, hắn trông thấy La Lăng Vũ đang khoác áo tắm bằng lụa đỏ sẫm, dựa vào cột hành lang nâng ly với mình. Chất rượu vang đỏ trong ly rượu sạch bóng sóng sánh dưới ánh sáng nhàn nhạt.
Gương mặt bảnh bao được ngọn đèn hắt lên dường như điểm tô thêm một chút quyến rũ.
Ba tuần hai mươi ngày, nhận được tin nhắn ngỏ ý muốn gặp riêng mình từ anh, ngay tại căn nhà cao cấp hắn mua cho anh, Thẩm Thư Kỳ đi về phía trước, trong lòng loáng thoáng thấy thương tiếc, nhưng đa phần là cảm giác nhẹ nhõm.
Alpha nắm bàn tay khung xương rõ ràng, đón lấy ly rượu trên tay anh hớp một ngụm, đôi môi đọng mùi trái cây dí sát bờ môi của Beta, bị anh ám muội né tránh. Thẩm Thư Kỳ mỉm cười vì sự cám dỗ như có như không, vì thấy anh nghiện mà còn ngại.
La Lăng Vũ đặt ly rượu sang bên, kéo tay hắn đi về phía phòng ngủ. Anh bước không nhanh, cũng không chậm. Ngay cả khi đã biết sắp xảy ra chuyện gì, trái tim của Alpha vẫn vô thức đập liên hồi.
Trần nhà trong phòng ngủ rất cao, cao đến nỗi Thẩm Thư Kỳ khỏi ngẩng đầu cũng biết chỗ này đã được sửa chữa. Thể theo báo cáo do thư ký trình lên, một tuần qua, anh gần như quăng tiền qua cửa sổ để đại tu căn nhà này. Thẩm Thư Kỳ không quan tâm, chút tiền đó không đáng là gì trong mắt hắn, nhưng hắn vẫn thấy có chút tiếc nuối khi La Lăng Vũ vẫn chưa chấp nhận ý kiến đầu tư của Từ Phương, cơ mà đối với La Lăng Vũ như vậy đã là tiến bộ lắm rồi. Hắn nhớ tới trước kia, Beta cứ nhất quyết muốn tự mình đặt vé máy bay, vì anh thấy tiền đậu máy bay riêng quá mắc. Nhớ tới khi Beta giở thực đơn còn phải cân đo, đong đếm giá cả. Nhớ tới khi Beta đi du lịch còn phải chọn khách sạn có chiết khấu, kiên quyết không đụng tới thẻ tín dụng mà mình cho anh. Không biết vì cái gì mà anh cảm thấy một La Lăng Vũ như thế vừa đáng thương, vừa đáng yêu, khư khư ôm lấy một nguyên tắc nào đó cho mình… Bây giờ, anh càng xài tiền của hắn, sẽ càng không thể rời khỏi hắn, vì không ai là không yêu cảm giác được tự do. Có lẽ sắp không còn nhìn thấy được La Lăng Vũ của trước kia nữa rồi, Thẩm Thư Kỳ hoài niệm nghĩ.
“Cậu nằm lên trên đi.”
La Lăng Vũ mở miệng ra nói câu đầu tiên trong đêm nay.
Thẩm Thư Kỳ đè cánh tay giúp mình cởi cúc áo của anh, nương lực tay của Beta, ngã người xuống chiếc giường lớn thiết kế mộc mạc, nửa người hắn lún vào lớp nhung mềm mại.
“Đừng quấy.” La Lăng Vũ đặt một ngón trỏ lên môi hắn, sau đó ung dung thả lỏng tứ chi Alpha, cởi bỏ từng lớp áo quần của hắn.
Thẩm Thư Kỳ không động đậy, đôi mắt dịu dàng nhìn La Lăng Vũ chủ động hầu hạ mình, quả thật là trải nghiệm đầu tiền trong đời. Chưa kể lúc anh cúi người, hai đầu ti trước ngực lúc ẩn lúc hiện bên trong bộ đồ rộng thùng thình khiến Alpha tự dưng thấy cả người nóng ran, song hắn có đủ nhẫn nại để chờ con mồi tự nguyện cúi mình.
Hắn bị lột quần, cởi áo khoác, chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót, áo sơ mi cởi rộng, vóc người tam giác ngược săn chắc, tráng kiện, trông vừa đẹp vừa khỏe khoắn, pheromone trắng trợn lan tỏa khắp chốn, phần thân cương cứng như một con thú dữ đang chầu chực vồ mồi.
La Lăng Vũ lùi lại nửa bước, đôi mắt lóe lên vẻ tán dương. Anh đặt tay lên hông, giật nhẹ. Ngay khi Thẩm Thư Kỳ tưởng tấm áo anh mặc lập tức tụt xuống đất thì bỗng nhiên tứ chi của hắn đã bị trói lại.
Động tĩnh quá bé, nhưng tốc độ thì quá nhanh.
Bần thần nhìn người đang đứng bên giường trông-có-vẻ-sắp-thoát-y một hồi, khi nhận thức được thì Alpha đã không còn động đậy được nữa.
Trên tấm nệm êm ái ẩn giấu còng sắt cứng rắn điều khiển từ xa.
La Lăng Vũ lẳng lặng nhìn hắn, trên tay cầm một xâu trang sức hình con cá mà ban nãy anh móc trên eo.
Thẩm Thư Kỳ thử rướn người về phía trước, lập tức nhận ra vô ích, phía bên trong cái gọng sắt có một khúc cộm lên, nằm đúng ngay khớp xương, miễn cưỡng dùng sức thì không hay.
“Chớ đùa, Lăng Vũ.”
Hắn đanh mặt nói với Beta.
La Lăng Vũ nhếch nhẹ môi, cất bước tiến tới.
“Cậu đoán thử xem chiếc giường này bao nhiêu tiền?”
Đi cùng câu hỏi của anh, nguyên chiếc giường to đùng yên ắng dựng thẳng lên. Lúc bấy giờ, Alpha trông như một gã tội phạm bị còng trên thánh giá, nguyên người nặng nề trầm xuống, phần cộm lên bên trong cái còng đâm vào khớp tay, đau thì không đau, nhưng không thể dùng sức được.
“Khung giường là 3 triệu, nguyên bộ trang bị tĩnh âm tự động khá là mắc, chưa kể tôi còn yêu cầu được điều khiển từ xa, còn phải tân trang vẻ ngoài,” La Lăng Vũ cầm cái remote hình con cá đặt trên cái tủ mà Alpha chỉ có thể nhìn nhưng không thể vớ tới. Ngón tay lành lạnh của anh sờ lên gò má của Alpha, “Tính tổng thể gần 100 triệu.” Trước đó anh chưa từng nghĩ với tiền lương chỉ có 10 nghìn như mình lại có thể chấp nhận bỏ cả trăm triệu bạc vì một chiếc giường, “Được trông thấy cậu như vậy…” La Lăng Vũ bỗng cười: “Tôi thấy đáng giá lắm.”
Thẩm Thư Kỳ biết mình đã lọt vào cái bẫy của anh, dằn xuống cơn giận trong lòng, bình tĩnh nhìn anh: “…Anh vui là được.”
La Lăng Vũ mỉm cười, Thẩm Thư Kỳ cảm thấy phần dưới thoáng xìu xuống của mình bị anh cầm lên, để anh đùa bỡn, nắn bóp một hồi thì lại có xu hướng ngẩng đầu.
Alpha ngửa đầu thở dốc, ít lâu sau xuất tinh trong bàn tay anh, La Lăng Vũ không có dấu hiệu ngừng lại, còn nhờ vào tinh dịch trong lòng bàn tay, luồn ngón tay vào khe giữa hai chân của hắn, lần mò. Thẩm Thư Kỳ bất thình lình cứng người, bắp đùi căng chặt.
Pheromone của Alpha lan tỏa báo động dữ tợn, dấu hiệu tạm thời phía sau gáy La Lăng Vũ gần như đã lành hẳn chợt nóng lên, xộc vào phần não sau. Beta khẽ nheo mắt, đè hắn lại, mặc kệ đòn cảnh cáo của đối phương. Chờ một lúc, ngón tay anh luồn vào nơi cấm địa chưa từng bị ai xâm nhập.
Cửa mình của Alpha rất khít, gò mông khép cứng như đá, nhưng lúc này, Beta không hề muốn thương hoa tiếc ngọc. Anh thọc thẳng một ngón tay vào trong, sau đó thành hai ngón rồi banh mạnh ra hai bên làm Thẩm Thư Kỳ đau điếng người, đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của La Lăng Vũ rất vững chãi, gương mặt không chút cảm xúc khiến trái tim Alpha chùng xuống, và hắn nhắm mắt lại.
Quá sơ sẩy.
Đêm nay không thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
Dù có tinh dịch bôi trơn, nhưng hoàn toàn chẳng ăn thua gì. Tới khi La Lăng Vũ vén áo khoác lên, đâm thẳng vào, cửa mình vốn chật khít bị quy đầu thô to khai quật, từng chút từng chút, nóng như lửa đốt. Thẩm Thư Kỳ xác nhận mình nghe thấy âm thanh như tiếng vải bị xé rách, đau đớn đi kèm nhục nhã xộc lên huyệt thái dương, không còn nghĩ thêm được gì nữa.
La Lăng Vũ cũng đau, nhưng anh chỉ chau mày, vẫn kéo căng hai gò mông của hắn ra. Dù cho bị hang động chật hẹp cản trở, dù biết đường ruột nứt toạc, đổ máu, anh vẫn không hề dừng tay. Đường ruột có máu bôi trơn, hung khí bằng thịt thong thả, ác độc đâm vào trong người Thẩm Thư Kỳ.
“Đau không?”
La Lăng Vũ ở bên trong người hắn, khẽ hỏi.
Xung động khi bật ra tiếng nói thông qua lồng ngực kề cận và hạ thể dính sát truyền đến đối phương.
Alpha mím chặt môi, không phát ra bất kì tiếng rên nào, khép kín mắt, đường gân hằn rõ ràng trên cần cổ, vầng trán úa mồ hôi lạnh, tất thảy đều cho thấy hắn đang chịu nổi đau tận cùng.
Đây không phải là tình dục, đây là trừng phạt, là lời tuyên bố đanh thép cùa người cầm quyền dành cho kẻ tù binh.
La Lăng Vũ thoáng rút ra, sau đó dập vào lút cán, xiên qua người hắn. Cơ quan bài tiết của Alpha không hề sẵn sàng cho việc này tiếp tục bị phần cứng xâm hại, phá nát, nó như một thanh đao sắc lẻm khuấy đảo sự yếu ớt bên trong.
Sắc mặt Thẩm Thư Kỳ trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, trôi qua yết hầu trồi sụt, chảy xuống cơ ngực phập phồng liên hồi. La Lăng Vũ nhìn chòng chọc, không để mình bỏ lỡ bất kì biểu tình nào trên mặt hắn.
“Nếu tôi bảo, tôi đồng ý ở bên cạnh các người,” Trông thấy hai mắt Thẩm Thư Kỳ mở bừng ra, La Lăng Vũ với vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt hờ hững, rướn về phía tai của Thẩm Thư Kỳ, nói, “Điều kiện là… để cho em trai của cậu chứng kiến tôi ngày ngày chịch cậu như vậy, thì cậu thấy sao?”
Đồng tử Thẩm Thư Kỳ co rụm lại, rõ ràng yêu cầu mà La Lăng Vũ đưa ra đã vượt qua khỏi giới hạn của hắn.
Hắn siết chặt nắm đấm, không trả lời.
“Đấy, thấy chưa” một mặt chống lại pheromone đàn áp của Alpha, La Lăng Vũ một mặt mỉm cười, cố tình phả hơi thở lên môi hắn, “Có những thứ chúng ta mãi mãi không muốn thay đổi.”
“Tỷ như các cậu.”
“Tỷ như tôi.”
“Dù cho sở hữu bộn tiền trong tay,” La Lăng Vũ chậm rãi đi ra, lại đi vào: “Tôi vẫn như trước kia, vẫn dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mỗi một người.”
“Dù cho có được khả năng giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác” Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt khép chặt của Alpha, lau đi mồ hôi trên trán hắn, giọng điệu bình lặng nói: “Tôi vẫn như trước đây, chấp nhận nói câu… tôi xin lỗi.”
Anh hôn lên đôi môi Thẩm Thư Kỳ, nhưng bây giờ, người nghiêng đầu tránh đi lại là hắn, do đó, nụ hôn của anh rơi xuống khóe môi. La Lăng Vũ mím nhẹ môi, ánh mắt đã ôn hòa hơn rồi. Anh không tiếp tục từ tốn dằn vặt hắn nữa, mà đổi thành tăng tốc độ một cách có kỹ thuật dập vào tuyến tiền liệt bên trong Alpha. Hắn ta không còn giữ được sự câm lặng lúc đầu, lâu lâu sẽ có tiếng rên rỉ bật khỏi cổ họng.
Nhưng hắn vẫn cứ thấy đau, hai hàng mày chau lại, thể lực ngày một kiệt quệ, ở nơi giao hợp, vết máu tươi và tinh dịch khô cằn đọng trên hai đùi của hắn, còn bị những lớp nhầy mới phủ lên. Lẫn trong tiếng va chạm nhớp nháp, bờ lưng của hắn run rẩy cong lên, hắn nghiến chặt răng nhẫn nhịn.
Không biết tra tấn bao lâu, khi La Lăng Vũ xuất tinh bên trong người hắn, Alpha thậm chí cảm thấy tinh dịch nóng hổi chạm lên những vết thương li ti trong vách ruột, khiến hắn đau run cả người, đỉnh đầu dựng thẳng.
Sau khi kết thúc, hắn như được vớt từ dưới nước lên, nệm giường thấm đẫm hình hài một con người, vết máu rải rác trông rất chi là thê thảm.
La Lăng Vũ rời khỏi người hắn, nhưng không buông hắn ra mà để mặc Alpha vẫn treo như thế. Anh bước tới, mở tủ lấy một chồng tài liệu. gồm chứng từ sang nhượng, chứng từ bất động sản, khế ước, chứng từ sở hữu vân vân ra, đặt ngay ngắn trước mặt Thẩm Thư Kỳ, sau khi anh ăn bận chỉnh tề thì xé một tờ chi phiếu, điền một con số vào.
Bằng tầm nhìn mơ hồ, Thẩm Thư Kỳ thấy anh giơ chi phiếu, cười với mình: “Đây là 200 triệu, chắc đủ để mua một đêm xuân với chủ tịch Phi Tấn.”
Sau đó anh buông chi phiếu xuống, “Căn nhà này cộng thêm cái giường hiện tại trị giá 400 triệu, tặng nốt cho cậu xem như phí bồi thường.”
“Còn cổ phần công ty ấy à, đợi trả xong số tiền vay mượn thì tôi sẽ dùng danh nghĩa của chủ tịch Thẩm quyên góp cho các cơ quan từ thiện để tích đức vậy nhé.”
Sau đó, anh bước tới, Thẩm Thư Kỳ còn tưởng anh định làm thêm lần nữa nên lập tức vô thức rúc sát vào tấm nệm, ấy mà anh chỉ cầm tay hắn, mượn ngón trỏ để mở khóa vân tay trên điện thoại của mình.
Thẩm Thư Kỳ ý thức được anh định chụp hình, đôi mắt trợn trừng muốn rớt ra ngoài.
“Đừng sợ,” La Lăng Vũ nói, gửi hình và nhập địa chỉ rồi gửi cho Omega, “Chỉ để kêu Thẩm Thư Lân tới đón cậu thôi.”
Thẩm Thư Kỳ nghe xong giãy càng dữ dội hơn, ngón tay cong lên, khép vào khép ra bên trong gọng kiềm, cắn răng, há mồm mấy hồi giống như muốn ngăn cản La Lăng Vũ.
Hai giây sau, tin nhắn gửi đi thành công vang lên. La Lăng Vũ buông di động xuống, “Tạm biệt.”
Anh nói với Alpha.
Sau đó, thẳng thừng xoay người ra đi.
“…La…Lăng Vũ…”
Tay anh đặt trên nắm cửa, đẩy ra, khi sắp bước qua cửa thì phía sau truyền đến giọng nói khản đặc, đứt quãng và khô khốc của Alpha: “…Xin lỗi anh…”
Bước chân Beta thoáng dừng lại, sau đó vẫn tiếp tục bước đi.