La Lăng Vũ bước nhẹ, bước nặng trên nền đất, một chút cồn xộc lên não gây ngà ngà say, nhưng không hề chi. Ngọn gió lạnh cuối hạ phất qua vầng trán lấm tấm mồ hôi khiến cái nóng dấy lên bởi hành động ban nãy của Thẩm Thư Kỳ vơi đi. Cám ơn bác tài chở anh về nhà họ Thẩm xong, La Lăng Vũ cầm chặt túi hồ sơ, đi thẳng về phía biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ kính, trang nhã với ý đồ cực kì rõ ràng: Tốt nhất ly hôn ngay trong hôm nay.
Khi anh bước vào, sảnh chính vắng tanh không bóng người.
La Lăng Vũ biết thực tế không phải vậy. Trong căn nhà chiếm hơn một nghìn mét vuông này, các nhóm người hầu kẻ hạ đang bận làm việc tại nhà kho dưới hầm, gian bếp gì đấy, sẵn sàng chờ lệnh của chủ nhân thông qua điện thoại nội bộ bất kì lúc nào.
Gió thổi rèm lưới, nhìn xuyên qua cánh cửa ban công ta sẽ trông thấy dòng nước dưới cây cầu nhỏ lấp lóe ánh sáng mặt trời, rọi xuống những con sóng gợn trên các hòn đá cuội dưới đáy hồ. Trước vườn có hồ phun nước, sau vườn có ao, bể bơi, còn xây một sân tennis, rừng rậm, bụi hoa xen kẽ bên trong trông như một vườn hoa, điểm xuyết thêm những căn nhà một tầng màu trắng cho người hầu nằm thưa thớt, hoàn toàn không hề kì lạ.
Tầng hầm cất rượu, rạp phim tư nhân, phòng spa, phòng gym, phòng giải trí, lầu một, băng qua sảnh chính, phòng ăn, hành lang dài, tiếp đó sẽ là phòng triển lãm. Rẻ hướng khác thì có ba, bốn phòng khách, tới phòng quản gia, phòng tài xế. Thậm chí gara tầng trên hai tầng, tầng dưới một tầng, có lắp đặt thang máy, đậu chín chiếc xe cũng không thành vấn đề. Bước lên trên là phòng ngủ chính, phụ, phòng để quần áo, phòng sách, phòng sinh hoạt vân vân, còn có đài thiên văn để ngắm cảnh ở tầng lửng, vòm nhà cao chót vót lát kính vạn hoa khiêm nhường nhưng không kém phần hoa lệ làm nổi bật vẻ giàu sang hiện có.
Ánh mắt của La Lăng Vũ bị một quyển tập da màu đen khá dày trên sô pha thu hút, nhìn nó hơi giống quyển sổ ghi chép mỗi khi họp của anh. Thi thoảng nó bị cơn gió phất qua, giở lên vài trang rồi khép lại. Không hiểu sao lại để ở đây, anh bước tới nhặt nó lên.
Vừa mở ra anh biết ngay mình nhận nhầm rồi, đây là một tập tranh. Trang thứ nhất là vài biểu cảm tùy ý phác họa bằng bút vẽ, nhìn như một đứa bé mập mạp trong bộ đồ con ếch liền thân đang ngoác mồm cười ngây ngô, La Lăng Vũ thấy quen quen, nghĩ bụng, không thể nào.
Lật trang sau, góc trái phía trên ghi ngày, phần giấy trống chia thành mấy cái ô, có khung hội thoại, người và cảnh vật, nhưng nét vẽ đơn giản hơn, thiên về loại hình chibi, khá giống dạng nhật ký bằng tranh. La Lăng Vũ biết mình nên bỏ qua, nhưng anh vẫn cứ xem tiếp.
Phần đầu tiên đại khái là có một chàng trai mọc tai thỏ mặt mũi hiện rõ “tao đang quạu” đi trên đường, bị một lũ mặt mũi giản lược bằng chữ B làm phiền, khi chú thỏ sắp sửa nổi điên, một người xa lạ mặc đồ con ếch nhảy vào kéo cậu đi —— sau đó cả hai đứng giữa đường, chú thỏ mong mỏi chắp tay hỏi tên, chú ếch ấy mà chỉ cười ngu, trả lời: Khăn quàng đỏ. Bấy giờ, trong não chú thỏ tuôn ra một tá khung hình bọt khí: Bộ giỡn mặt à! Còn bị con ếch đẩy vào xe taxi, chú thỏ đen đủi tuôn ra một tràn khung thoại: Làm méo gì vậy không biết! Ê! Bố muốn hỏi tên để chuyển tiền cơ mà!
La Lăng Vũ bình tĩnh lật sang trang thứ hai, trông nó càng đơn giản, trừ ngày tháng ra chỉ viết vài chữ: Thử vài kỹ năng quyến rũ của riêng O. Khắp trang giấy chứa đầy các kiểu tư thế, dạng chân nghểnh đầu rất là phô trương, phía dưới có vẽ bóng lưng một con khủng long mập ú với ba chấm tròn trong khung đối thoại.
La Lăng Vũ sầm mặt lật sang trang thứ ba. Ô đầu tiên: Hai thằng bé mập thù lù mắt hí mặc đồ con ếch và con thỏ đang hôn nhau. Ô thứ hai: Ếch dùng một tay đẩy thỏ ra.Ô thứ ba: Thỏ giận dỗi vứt di động, khung thoại bên cạnh như muốn muốn bùng cháy với đủ kiểu chữ đen thô kệch kích cỡ khác nhau: Làm méo gì thế này! Hun cho đã trở mặt à! Đáng ghét! Đồ kém sang!
La Lăng Vũ bất chợt bật cười, lập tức lại ngẩng đầu nhìn quanh, thấy không có ai. Anh cầm nắm tay cúi đầu chặn miệng, vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục xem.
Trang thứ tư trống rỗng, La Lăng Vũ sờ tay lên thì thấy vẫn còn để lại nét chì chưa gôm sạch.
Trang thứ năm không có hình vẽ, chỉ viết vài chữ: Tiểu La La là tên ngốc, đại ngốc! Ha ha ha!
La Lăng Vũ lật mạnh qua trang khác. Trang thứ sáu cũng trống không.
Trang thứ bảy, ô đầu tiên vẽ chi tiết món cà chua xào trứng, ô thứ hai vẽ hình lưng con thỏ béo múp và cái bàn, mấy chỗ trống khác vẽ đầy khung thoại, toàn là những lời phê bình: Tên này hoàn toàn không biết xào rau trời ạ… Dở hơn anh hai nhiều… Cho cả đống muối… Xào trứng kiểu gì mà lẫn cả vỏ… Cái mợ gì đây…
Ô thứ ba vẽ chính diện chàng trai tai thỏ cùng vẻ mặt chán nản cùng cực, miệng mũi méo xẹo nhìn bàn đồ ăn trước mắt, background là một thằng bé mập ú bận đồ con ếch hí hửng bưng cái đĩa chạy tới chạy lui. Khung thoại bên cạnh có viết: Thôi, hôm nay anh ta cũng bị mình đả kích nhiều rồi…
La Lăng Vũ cố lắm cũng không nhớ ra vụ này, sau đó còn bất mãn nghĩ, không thích còn ăn làm méo gì không biết! Bất giác anh cũng học theo giọng điệu của cậu.
Hai trang tiếp theo vẫn là những chuyện thường ngày vặt vãnh của hai người, tờ tiếp sau đó, con thỏ béo ngồi trên bậc thang bứt bông hoa, một cánh một ô, mỗi ô có một khung thoại: Chia? Không chia? Chia? Không chia… Ô cuối cùng ghi: Từ bé tới giờ cái gì tốt anh hai đều chia cho mình trước… Chuyện đã hứa rồi không thể nuốt lời được, cứ thế đi, không nên lật lọng.
La Lăng Vũ lật một lúc mấy trang tiếp theo nhưng không thấy gì cả, anh nghĩ chắc là hết rồi nên tính đứng lên —— Nói thật lòng thì, Thẩm Thư Lân vẽ khá đẹp, dẫn chuyện thú vị, sắp xếp cảnh vật khá tốt, nhân vật thiết kế sinh động… La Lăng Vũ tự dưng nhớ tới trước kia cậu từng đề nghị muốn giúp mình vẽ storyboard để chạy quảng cáo, có lẽ cũng nên ngẫm một chút. Anh vội vàng kéo lại suy nghĩ đã đi quá xa của mình, tiện tay giở đại hơn mười trang thì bỗng thấy có thêm hình vẽ, lại ngồi xuống.
Trang thứ ba mươi có vẽ một con thỏ dữ như ma vương chỉ có nửa người đang cầm một cái bát, nó nhìn chòng chọc vào con ếch tội nghiệp đang run lẩy bẩy bên trong, cười nhe răng —— Khung thoại kế bên viết: Anh nói muốn chia tay? Nằm gọn trong bát tôi rồi còn mua chia tay! Không có cửa đâu!
Thực ra bức tranh này trông khá là hài hước, nhưng La Lăng Vũ cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Tiếp theo sau là những ngày chung sống của con thỏ, con ếch, và anh trai khủng long, từ sáng sớm đến đêm hôm, vụn vặt bình yên. La Lăng Vũ không tài nào nhớ được những chuyện này, anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng trong mắt cậu, Thẩm Thư Kỳ là một con khủng long, dù chỉ mặc một bộ đồ sau lưng mọc một hàng gai, còn mặt thì vẫn là gương mặt lạnh băng của Alpha… Có lẽ vì phong cách vẽ theo hướng dễ thương nên cả ba đều được vẽ thành những chú nhóc tay chân ngắn củn.
Tầm trang bốn mươi, nhân vật thay đổi. Ô đầu tiên là một chàng thanh niên mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường băng bó nửa thân trên, lạ là không cho gã ta trùm mũ lên đầu. Con thỏ béo ú đứng bên cạnh giường, nói: Tiểu Trần, coi nè! Tôi biểu diễn màn gọt táo cho anh xem! Ô thứ hai: Trái táo bay ra ngoài. Ô thứ ba: dao và trái táo đều văng hết lên giường. Ô thứ tư: Bệnh nhân ái ngại bảo: Để tôi làm đi cậu chủ.
Trang thứ bốn mươi mốt, con thỏ béo ú ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, nói với khủng long: Anh hai, có phải em vô dụng lắm không, gọt táo thôi cũng không làm được… Nên anh ấy mới không cần em?
Khủng long: Không đâu.
Con thỏ béo ôm lấy khủng long: Anh hai đừng đi nhé.
Khủng long lặng lẽ giơ một bộ móng vuốt lên đặt lên đầu cậu: Không đi đâu cả.
Con thỏ béo: Thích anh hai nhất trên đời ~
La Lăng Vũ thấy mình hình như để lỡ cái gì đó, bèn lật lại mấy trang trước, giữa một đống trang giấy trắng anh tìm thấy một trang có đề chữ: Tại sao lại muốn khẩu nghiệp? Tại sao cứ phải khẩu nghiệp?!
Anh lật lại trang sau, theo trình tự thì mấy trang này là quá trình xử lý, bồi thường tai nạn, tranh vẽ sinh động, tràn đầy thói… táo tợn của người vẽ.
Sau đó còn có cảnh hai người lên taobao đối chiếu với diễn đàn, hưng trí thảo luận xem miếng silicon nào tốt, đồ bầu nào đẹp, La Lăng Vũ xem mà nổi cả gân xanh, muốn đập bọn chúng thêm một trận nữa.
Chưa kể gì mà “Tự dưng thấy mình có khiếu làm diễn viên”, “Mình nên được nhận tượng vàng Oscar”, “Muốn cười mà không dám cười, khổ quá”, “Tiêu rồi! Tiểu La La tưởng thật luôn kìa!” Khi La Lăng Vũ thấy con ếch quỳ một chân xuống đất còn sau lưng con thỏ nổ đầy khung thoại, anh xác định rằng mình quả là thằng ngu!
Lập tức đóng sầm quyển vở lại, La Lăng Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở ra.
Có mà thèm coi mấy cái đời sống ấm cúng, cả nhà đùm bọc gì đấy, skip, skip, skip hết! La Lăng Vũ âm thầm gào bới, lúc bố đây đánh nhau với anh trai của chú trông như thế này á? Thế này luôn á!? Sao lại vẽ thành hai đứa ôm nhau nằm trên mặt đất lăn tới lăn lui vậy nè!
Lòng dạ Omega quá là vô lý!
Anh vừa nghĩ vậy thì báo ứng liền ập tới, qua mấy trang sau, phong cách vẽ đổi thành tả thực, tên này dám vẽ cả tư thế trên giường của bọn họ luôn mới tài. Kế bên còn vẽ hình chàng thỏ biến thân thành lão thỏ già quái đản trông đến là biến thái, còn chảy cả máu mũi: Cảm giác được chịch Tiểu La La… Đúng là… Sướng vãi ra…
La Lăng Vũ ngó xung quanh không có ai, nhanh tay xé đi cái trang này. Anh biết đây là chuyện thất đức, cực kì vô nhân đạo, ấy mà khi anh coi trang giấy đó là Thẩm Thư Lân và xé thành từng mảnh, vứt vào thùng rác, tự nhiên tâm trạng tốt lạ.
Những trang còn lại cũng không nhiều, nhưng mỗi trang đều có hình vẽ, gồm cả quãng thời gian chiến tranh lạnh giữa bọn họ. Phong cách vẽ đã trở về như cũ, như đang kể chuyện châm biếm. Ví dụ như: “Anh ấy không đoái hoài gì tới mình… Ngày hôm sau cũng không đoái hoài tới mình… Chiến tranh lạnh… Mệt tâm quá… Chịu hết nổi rồi…” Mỗi một ô đều đi kèm với vẻ mặt não nề của chú thỏ béo.
Trang trước còn ghi: “Anh ấy chỉ chơi với anh hai… Họ không chịu chơi với mình… Không vui….” Một trái tim tan vỡ.
Trang sau lại trở thành: Tức chết mị rồi!!!
Trang sau nữa, chàng trai mặc bộ đồ thỏ béo quật roi, đạp chân lên người của ếch La, cười gian ác: Thấy anh hai nói không sai, không cương được cũng không sao… Dù sao trước khi anh cương lên thì tôi và anh hai chơi song long cũng được mà~ phải không nè, Tiểu-La-La ~
Con ếch trong tranh kêu cứu mạng với, không dám nữa đâu mà!
Còn trong hiện thực thì La Lăng Vũ im lặng xé luôn cả trang này.
Trang tiếp theo lại là cảnh con thỏ béo đang bứt bông, nhưng khác ở mặt chữ: Ly hôn? Không ly hôn? Ly hôn? Không ly hôn? Lặp đi lặp lại dễ cả ngàn lần.
La Lăng Vũ lật đến trang cuối cùng, mỗi ô một thứ tự, vẽ lại cuộc đối thoại của một ông chú trung niên gần ngũ tuần và một chàng thanh niên. Bởi vì Thẩm Thư Lân nắm chuẩn điểm đặc trưng của nhân vật nên La Lăng Vũ tức thì nhận ra đó là quản gia Châu.
Thẩm: Chú Châu, vì sao La Lăng Vũ không còn thích cháu nữa vậy?
Châu: Có lẽ vì sợ tương lai bỗng một ngày nào đó cháu không còn thích cậu ta nữa, lúc đó cậu ta phải làm sao?
Thẩm: Nhưng cháu sẽ vẫn luôn thích anh ấy, như thích anh hai vậy mà.
Châu: Chú biết, nhưng cháu cũng phải nói cho cậu ta biết.
Thẩm: Cháu nên làm thế nào để anh ấy biết được? Cháu không còn hiểu được anh ấy đang nghĩ gì nữa rồi. Hễ anh ấy giận lên là cháu lại hoang mang…
Châu: Vì cậu ấy không hiểu cháu.
Thẩm: Nhưng mà muốn hiểu thấu một người khó thế ư? Vậy vì sao chú và anh hai lại hiểu cháu như vậy?
Châu: Bởi vì chú là quản gia của cháu. Bởi vị cậu chủ là anh trai của cháu. Bởi vì mỗi người chúng ta đều sống trong rừng trúc.
Trang này tới đây là hết.
La Lăng Vũ giở tới mặt sau quyến vở, phát hiện trên bìa có vẽ một nhân vật, thanh niên mặc đồ thỏ béo ngã trên mặt đất cùng vẻ mặt chán chường tột độ, khóe miệng rướm máu. Khung trống bên cạnh ghi: Xin lỗi La La… Em sai ở đâu anh có thể nói cho em biết được không? Chúng mình có thể cùng nhau sửa sai mà… Đừng ly hôn được không anh?
La Lăng Vũ khép quyển vở lại, ngồi trên sô pha thở dài.
Anh biết, Thẩm Thư Lân cố ý muốn cho anh xem cái này.
Thẩm Thư Lân nói cậu ấy không hiểu anh, nhưng anh cũng nào có thực sự hiểu Thẩm Thư Lân.
Hoặc giả nói, trên đời này có người có thể thấu hiểu một người thật ư?
Beta để quyển vở ngay ngắn trên bàn trà, cái trang bị xé cũng được anh nhíu mày kẹp vào trong. Anh cầm túi công văn đứng lên, đi lên lầu. Cửa phòng ngủ chính không khóa, khi anh kéo nắm cửa, đẩy vào, Omega như chim sợ cành cong, từ trên giường giật nảy mình dậy, trên tay cậu còn cầm theo thẻ căn cước.
Xem ra cậu cũng đã chuẩn bị đâu ra đó rồi.
“Lăng Vũ…” Thẩm Thư Lân nhỏ giọng lí nhí, có mùi xuống nước nài nỉ: “Nếu anh thích… mỗi ngày em đều vẽ cho anh xem được không?”
Đôi mắt sợ sệt, ngoan ngoãn như cún con của cậu nhìn vào anh lấp lóe một chút hy vọng, quả thật khiến La Lăng Vũ thấy có hơi không đành lòng.
“Thư Lân,” La Lăng Vũ chậm rãi, ôn hòa nhìn Thẩm Thư Lân, dù biết cậu ta đang mong mỏi cái gì, anh vẫn bình tĩnh nói ra những lời tàn nhẫn: “Đi thôi, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Thư Lân vụt tắt.