“Tiểu Phương, giờ tôi cần cô soạn một tờ thỏa thuận ly hôn cho tôi, tài liệu của đương sự tôi gửi vào hòm thư của cô rồi.” Khi nói chuyện với luật sư riêng, Thẩm Thư Kỳ không lánh mặt La Lăng Vũ, trái lại thái độ rất dửng dưng cứ như đang xử lý chuyện công. Sau khi luật sự hỏi còn việc gì khác không, không còn thì rời đi, hắn dùng điện thoại nội bộ điện cho bộ phận pháp lý của công ty tới.
“Ngồi đi.”
Hắn nói với La Lăng Vũ xong cùng pháp lý vào phòng. La Lăng Vũ ngồi trên sô pha đợi, loáng thoáng nghe họ nhắc tới “Cổ phần công ty”, “Cục công thương”, “Tỉ lệ nộp thuế” vân vân. Chốc lát sau, luật sư để tờ thỏa thuận lên bàn làm việc của Thẩm Thư Kỳ, La Lăng Vũ bước tới, lật xem thì thấy trên đó ngoại trừ ghi rõ tên họ, ngày sinh, địa chỉ của anh và Thẩm Thư Lân, nó còn ghi rõ cả hai vì tính cách xung đột, không thể sinh hoạt chung nên tình cảm rạn nứt, tình nguyện ly hôn, đạt thành các thỏa thuận như sau.
Không con không cái, không tranh chấp tài sản, loại đơn ly hôn đơn giản nhất.
Chắc với cô luật sư họ Phương nọ, chỉ cần thời gian một ly cà phê là gõ xong rồi, nhưng La Lăng Vũ vẫn kỹ lưỡng đọc từng dòng. Khi anh đang cẩn thận coi kĩ nội dung trong đơn thỏa thuận, bên pháp lý đã ra khỏi văn phòng, không biết từ khi nào Thẩm Thư Kỳ đã đứng phía sau anh, để hai đơn chứng nhận ly hôn lên bục. “Thỏa thuận gồm ba phần,” Alpha bỗng lên tiếng hù La Lăng Vũ giật mình, ngoảnh đầu, đôi môi thoáng lướt qua mũi của hắn, anh vội lùi bước. Thẩm Thư Kỳ không quan tâm mà chỉ xếp đơn thỏa thuận và chứng nhận ly hôn lại chung, “Đây là chứng từ ly hôn của anh”, hắn nói xong thì mở cái tủ tài liệu kế bên, lấy ra một túi công văn rồi xoay dây ngay ngắn, đưa cho La Lăng Vũ: “Anh tìm Tiểu Lân, đi cùng em ấy, mang theo chứng minh nhân dân, bản photo, đến nơi đăng ký kết hôn rồi ký tên thì mới có hiệu lực được.” Đoạn, hắn ngừng chốc, nói tiếp, “Đúng rồi, phải mang theo hình nữa, ba tấm hình chân dung kích thước 3.5*5.3 không đội nón.”
Hắn căn dặn.
Ngó bộ dạng thiếu điều muốn chỉ tận răng thế nào để anh ly hôn của hắn, La Lăng Vũ bất giác cười: “Biết rồi, cậu dài dòng quá.”
Thẩm Thư Kỳ bước tới bàn làm việc, kéo chiếc ghế da to ra, ngồi xuống, hai tay đan nhau đặt trên bàn, nhìn La Lăng Vũ, bình tĩnh nói: “Giờ tôi nói nhiều vậy thôi, về sau anh không phải nghe nữa đâu.”
Thấy Alpha thực sự muốn cho anh ra đi, La Lăng Vũ dần gỡ bỏ ngờ vực, cũng bạo gan hơn, “Ồ? Không phải còn bảo sẽ mời người huấn luyện à…” Anh nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Tính huấn luyện gì thế nhở?”
“Có thăm qua con nít chưa?” Thẩm Thư Kỳ cười nhạo, “Biết cách thăm con nít không vậy?”
Nghe hắn nói thế, hắc ám trong lòng La Lăng Vũ nhất thời vơi đi quá nửa, anh dợm đứng dậy thì bị Alpha đè tay lại, “Gượm đã.”
Bấy giờ, bên pháp lý gõ cửa, đi vào, “Chủ tịch, thỏa thuận soạn xong rồi ạ.”
Cô ta để lại một xấp công văn. Đón lấy ánh mắt không hiểu ra sao của La Lăng Vũ, Thẩm Thư Kỳ đưa tài liệu để trước mặt anh: “Ký đi.”
La Lăng Vũ nhìn xuống, nghi ngại mở ra xem, đập vào mắt là bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Căn cứ theo giá trị thị trường của Phi Tấn, tuy hắn chỉ sang nhượng 1% cổ phần cá nhân của mình thì nó cũng đã đáng giá gần 200 triệu tệ rồi.
Một con số khổng lồ! “Ý cậu là sao?!” La Lăng Vũ thẳng tay khép văn bản lại, trả về.
“Vốn tính gửi tặng nhân dịp kỷ niệm kết hôn 2 năm của các anh, giờ đưa sớm hơn thôi.” Thẩm Thư Kỳ không đón lấy, dưng dửng đáp, “Giống nhau cả. Tiếc là các anh ly hôn sớm quá, phần của Tiểu Lân không cho anh được.”
La Lăng Vũ nhìn hắn với ánh mắt kiên định, không mảy may dao động: “Tôi không cần.”
“Anh cần.” Thẩm Thư Kỳ khẳng định chắc nịch: “Phí bồi dưỡng, phí tổn thất tinh thần, phí chia tay, tùy anh muốn định nghĩa kiểu gì cũng được, La Lăng Vũ, chớ nên quay lưng với đồng tiền.”
—— Tiền.
Hiển nhiên quan trọng. La Lăng Vũ nhớ tới một chuyện, cấp trên trước kia của anh, vị quản lý tài ba, túc trí đa mưu của khu Đông Đại trực thuộc Phi Tấn, Mạnh Quang Vinh, từng nói thế này: “Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì cũng không thể coi là vấn đề.” Chưa kể mấy năm gần đây, càng trèo cao anh càng ngộ ra rằng, không có vấn đề gì không giải quyết được, chỉ là bạn có đủ điều kiện hay không thôi. Nhưng so với việc quỳ xuống, hoặc dùng các tư thái đớn hèn để kiếm tiền, anh càng hy vọng mình tự đứng lên, đường đường chính chính đạt được những gì mình mong muốn.
Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*.
(*Quân tử có coi trọng của cải thế nào cũng phải dùng đạo lý, lẽ phải để kiếm được của cải)
“Ngại quá, theo tôi là ——”
“Ký đi.” Một ngón tay đặt lên môi anh, chặn lại những lời chưa nói hết. Thẩm Thư Kỳ: “Cứ coi như phí bịt miệng để anh giữ bí mật cho tôi và Tiểu Lân, cuộc giao dịch, tiền trao cháo múc, thế nào?”
Sau đó, hắn cầm chiếc bút trên bàn dúi vào tay La Lăng Vũ.
Một hành động quá ư là bình thường, ấy mà khiến anh cảm thấy tờ thỏa thuận đang cầm nóng phỏng cả tay. Tiếp theo sau, anh thấy hắn ta đứng dậy, tỉnh rụi đi tới một nơi khác trong khu vực làm việc, La Lăng Vũ không biết hắn tính làm gì, bất giác dõi mắt theo.
Phía bên đó có một quầy bar mini, vài tủ thủy tinh đặt song song, Thẩm Thư Kỳ mở một cánh cửa tủ ra, lấy bộ dụng cụ pha chế, vài ly rượu đặt ngay ngắn lên quầy. Bên cạnh quầy bar có đặt tủ lạnh thiết kế nằm sâu trong tường. Hắn bước về phía tủ lạnh, lấy mấy chai rượu kiểu dáng khác nhau ra, La Lăng Vũ không thấy rõ nhãn mác, có lẽ sẽ có chai Gin, Vodka gì đấy. Khi anh tới gần thì thấy, trong đó có một chai đề là 100% Blue Agave, ố ồ, Tequila à, La Lăng Vũ nghĩ bụng.
Thẩm Thư Kỳ đổ một ít Gin vào trong ly pha chế trước, sau đó tới Tequila, rồi hắn cầm đũa thủy tinh khuầy đều, cuối cùng đổ một ounce vào trong ly Sherry, đưa cho La Lăng Vũ đang đứng kế bên: “Thử chút chứ?”
Một vị khách thường đi quán bar nhưng không có tí kiến thức gì về pha chế như La Lăng Vũ cũng biết, đây là hai loại rượu gốc tốt nhất đừng nên trộn bậy. “…Martini?” Thấy hắn không bỏ đá, dưới đáy cốc chỉ có rượu Gin, La Lăng Vũ hồ nghi đoán thử tên ly cocktail này.
Thẩm Thư Kỳ mỉm cười, không nói, La Lăng Vũ do dự đón lấy, cẩn trọng nhấp một ngụm nhỏ, gần như chỉ chạm nhẹ đầu lưỡi ——”Khó uống quá.” Anh thẳng tay đẩy về.
Nếu là Long Island Iced Tea trộn từ sáu loại rượu gốc hoặc Around The World cũng được đi, cơ mà mấy dạng rượu mạnh ấy, La Lăng Vũ thường sẽ không đụng vào, càng miễn bàn còn thêm một đống các món phụ gia khác như Cocacola, chanh, rượu ngọt vân vân.
“Chúng nó có cùng xuất xứ,” Thẩm Thư Kỳ đưa một ly cho La Lăng Vũ, ra dấu: “Này là Tequila 100% Blue, đắng nghét, có chút độc tính.” Rồi hắn buông ra, đổi ly khác: “Còn này là rượu Gin ở Isle of Harries, hương vị na ná Contucci, độc đáo, thiên ngọt, thông thường chỉ thích hợp uống riêng.”
La Lăng Vũ im lặng nhìn hắn, ánh mắt thể hiện rõ ràng: Thế cậu còn lôi ra chế biến làm chi?
Thẩm Thư Kỳ bật cười, cúi xuống lấy một chai rượu để dưới tủ quầy lên, vỏ chai màu xanh đậm, trên thuôn dưới bè, La Lăng Vũ nhận ra đó là một chai rượu vang trắng, đọc tên tiếng Anh là: “Dream of Oceanland?”
“Giấc Mộng Hải Âu.” Thẩm Thư Kỳ gật gù, hắn dùng đồ bật nắp chai, mời La Lăng Vũ ngửi thử, thoang thoảng mùi thanh của trái cây, còn có hương chanh mát lành, áng chừng được ngay chai rượu này không mắc.
“Lúc đi công tác tình cờ bắt gặp, thành phẩm tự chế biến của một phân xưởng tại thành phố nhỏ nằm phía nam Australia… Hiện đã ngừng sản xuất.” Alpha nói những lời ấy bằng vẻ mặt dịu dàng vô ngần, hoặc có thế nói, La Lăng Vũ nhận ra cơ mặt của hắn dạo gần đây ngày càng có xu hướng dịu xuống.”Thực ra Agave Tequila và Harris Gin đúng lý là cặp đôi trời sinh hợp với nhau nhất nhất.”
Xong, hắn lấy một ly pha chế chưa từng dùng qua, vẫn tiếp tục trộn Tequila và Gin lại với nhau, nhưng lần này hắn dùng ly đong rượu rót thêm chút “Giấc Mộng Hải Âu” vào, sau đó khuấy đều cả ba loại rượu. “Nếm thử xem?”
La Lăng Vũ đến là cạn lời, Tequila, Gin trộn thêm cả rượu vang… Thẩm Thư Kỳ thấy anh chần chừ, bèn tự mình uống trước, “Không có độc đâu.” Hắn đưa cho La Lăng Vũ với ánh mắt hơi trêu ngươi.
Trông vào ấn tượng đầu tiên với hắn ta, “Cao thủ phẩm rượu” gì đấy, La Lăng Vũ miễn cưỡng thử một tí. Rượu trôi vào trong cổ họng —— Điều vi diệu đã xảy ra: Cái vị ngọt lạ lùng vừa chua, vừa chát, vừa đắng trước đó đã biến mất, thay bằng hương mạch nha ngọt ngào, ngon lành, đầy hương vị, lẫn đâu đó còn có cái vị đăng đắng say lòng người, chút ít lượng acid tannic vừa đủ để kéo dãn khoảng cách giữa từng hương thơm, để lại dư âm dài lâu. La Lăng Vũ thậm chí có ảo giác mình nếm được một ít vị the thé của bạc hà nữa nhỉ?
Anh buông ly xuống, cầm chai rượu vang trắng rẻ hơn hai chai trước đó không biết bao nhiêu lên, trừ cái tên khá có chất thơ “Giấc Mộng Hải Âu” ra —— anh lướt hết từ cái nhãn mác tới lưu ý phía sau cũng không thấy nó có gì đặc biệt.
“Còn chưa hiểu à,” Thẩm Thư Kỳ nói, rướn người tới chỗ anh, nhẹ giọng nói: “Nếu không cho thêm nó vào, ly rượu này… không có nghĩa lý gì cả.”
Phần mặt nghiêng của La Lăng Vũ đối diện với tầm mắt của hắn, bọn họ đứng quá gần, gần đến mức cứ như anh có thể bắt được ánh sáng lập lòe bên trong đôi mắt sẫm màu.
Một giây, hoặc chẳng có giây nào cả, anh bỗng ngộ ra, “Ý cậu là…” La Lăng Vũ không biết có phải do rượu mạnh hay là do gì đó khác mà anh miệng khô, lưỡi khốc ấp úng: “Ý của cậu là… Cậu muốn tôi trở thành… Trở thành…” Nói tới chỗ này, có làm sao anh cũng không thể thốt ra được tên của chai rượu vang trắng ấy, dù là tên phiên dịch thành tiếng Trung, hay là tên gốc. Khoảnh khắc ấy khó chịu đến nỗi khiến anh bối rối.
“Không phải trở thành,” Thẩm Thư Kỳ cầm cái ly trên tay anh đi, dí sát lại tới mức chóp mũi như muốn đụng nhau, giữa hai hơi thở hỗn loạn, hắn cắt lời anh: “Anh chính là… ‘Giấc Mộng Hải Âu’.”
La Lăng Vũ thực sự muốn phát rồ —— Sao hắn ta có thể bình tĩnh nói ra cái tên đó được chứ, mặt anh nóng bừng cả rồi này——”Im đi!”
Ngay lập tức, đôi môi anh bị khóa lại —— Anh đành im miệng thật, vì dù có muốn phản kháng cũng bị chặn hết rồi.
Lẫn trong hương rượu đăng đắng của Tequila hòa cùng hương thơm ngọt ngào của rượu Gin, nước bọt lẩn quẩn giữa hai đầu lưỡi quấn quýt, nóng bỏng và lạnh lẽo đan xen với nhau.
Thẩm Thư Kỳ đặt anh lên quầy bar hôn say sưa, mải đến khi La Lăng Vũ đẩy phăng hắn ra, giành lại hơi thở: “Cậu ——”
Đối diện với ánh mắt chỉ trích của Beta, Alpha cười khẽ: “Anh từng nói, không thể suốt ngày mù quáng làm theo quy định người khác, tự mình đặt ra quy định có lẽ sẽ tuyệt hơn.”
La Lăng Vũ nào có ngờ hắn ta còn nhớ tới câu nói phét hồi tham dự vũ hội của mình, chưa kể còn áp dụng cho bản thân, anh lập tức giật lấy túi công văn, tính đẩy cửa tháo chạy.
Thẩm Thư Kỳ cũng không để anh đi dễ vậy được, hắn giơ một tay tóm lấy anh, áp sát anh lên ván cửa từ phía sau, “Anh quên ký tên kìa.”
La Lăng Vũ sắp nổ tung rồi: “Tôi ký! Ký mà!”
Mẹ nó, tiền dâng tận họng ngu gì không đớp!
“Thế anh ký ngay đi.” Thành ra Thẩm Thư Kỳ cầm tay anh, bắt anh ký tên mình lên.
“Thế giờ tôi đi được chưa?” La Lăng Vũ trợn đôi mắt hình viên đạn trừng hắn.
Thẩm Thư Kỳ vô cùng bình tĩnh đáp, “Uống hết ly rượu này đã.”
“Đưa đây!” La Lăng Vũ sảng khoái vươn tay.
Thẩm Thư Kỳ rót hai ly cocktail, tầm 3/5 ly.
Hắn bưng tới, đưa một ly cho La Lăng Vũ, “Loại rượu này nên uống như vầy.”
Rồi hắn vòng tay qua tay anh, hình thành một tư thế tay quàng tay.
La Lăng Vũ trắng trợn châm chọc: “Thế tức là sao? Rượu giao bôi á?”
Song, khi anh trông thấy dáng vẻ đỏ mặt, cúi đầu im lặng uống cái ly ấy của Thẩm Thư Kỳ, có lẽ do nồng độ cồn xông lên não, La Lăng Vũ như bị thôi miên, trong tầm mắt chăm chú của hắn, anh uống hết ly rượu mới sực tỉnh——
Tức tốc, Beta quẳng luôn ly rượu vào ngực Alpha, nhân lúc đối phương đón lấy, anh nhanh chóng thoát ra, còn cười vang, cầm túi công văn đựng tài liệu ly hôn ngông nghênh rời đi.
Anh cũng không nhìn ra phía sau Thẩm Thư Kỳ dõi theo bóng lưng của anh với ánh mắt thế nào.
You are the dream of Oceanland. (Em là Giấc Mộng Hải Âu)
Alpha nghĩ thầm, hắn cảm nhận được hổ dữ trong lòng mình lại bắt đầu rục rịch. Cầm ly rỗng mà La Lăng Vũ để lại cho hắn lên, trên vách ly còn sót lại một giọt rượu, hắn bèn thè lưỡi liếm đi. Hương vị đắng nghét của Tequila hòa cùng hương vị ngọt ngào, đê mê của rượu Gin lập tức lan tỏa khi chạm vào đầu lưỡi——
Em giống như một tia sáng lọt vào hang sâu, quấy nhiễu hai gốc cây cộng sinh sinh trưởng dưới đáy hắc ám, vốn chúng nó có thể quen với màn đêm…
Nếu chưa từng thấy được ánh mặt trời.