La Lăng Vũ lạnh lùng dõi theo bóng dáng rối rít chạy trối chết của Thẩm Thư Lân, rồi nở một nụ cười tràn đầy ác ý.
Không phải đã quá rõ ràng rồi à, đối với bọn chúng thứ quan trọng nhất chỉ có tình dục mà thôi. Còn bản thân anh là con người thế nào hoàn toàn không quan trọng. Gì mà thích, hoặc quan trọng, chỉ có mỗi anh gì đó, những lời chót lưỡi đầu môi phù phiếm ấy chẳng qua chỉ để bọn chúng có được một mối nối. Vậy chỉ cần cắt đứt nó, chỉ cần anh có thể khiến mối thắt ở chỗ mình đứt lìa, không còn liên kết giùm chúng được nữa ——
Để đạt được điều này cũng rất dễ dàng, mỗi ngày cứ tuốt hai lần là được. Thủ dâm quá độ thì có nhìn thấy tiên nữ giáng trần cũng cửng không nổi. Dù rất có khả năng sẽ để lại di chứng cho sinh lý về sau của mình, nhưng anh không thể nghĩ nhiều được vậy. La Lăng Vũ châm chọc nghĩ, nếu không thoát được hiện tại, thì cần gì nói chuyện mai sau?
Quan trọng hơn nữa là từ trên mặt của Thẩm Thư Lân anh đã nhận được kết quả của hành động trên.
Từ mê say đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến xấu hổ, cái đọng lại cuối cùng là sự ghét bỏ khó mà hình dung, hết thảy biểu cảm chỉ diễn ra trong vài chục giây.
Gần như chỉ bởi vì anh không cương nổi thôi, mà tất cả giá trị còn lại cho việc làm “người” của anh, La Lăng Vũ đây, đều bị trực tiếp bác bỏ.
Bởi vì đối với Omega, mục đích quan trọng nhất để đạt được La Lăng Vũ đã mất rồi, nên thứ hành vi ấy cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vì thế tất thảy nhẫn nại, trả giá trước đây, những lời nói nhỏ nhẹ nhún nhường đều trở nên lãng phí, chúng chẳng khác gì bị giáng một cái tát đau điếng lên mặt, cậu kiêu ngạo nhường ấy há nào chấp nhận cho đặng? Nó giống như những người chờ mong một loại cổ phiếu tăng giá, trải qua những ngày đợi mong khắc khoải ấy mà chẳng đâu ra đâu, mọi thứ còn lại phải làm là bán tháo bán đổ.
Cứ vậy, bọn họ không muốn đổi người cũng không được, bởi vì một Beta như anh đã đánh mất tác dụng cơ bản nhất trong mắt họ rồi.
Nghĩ thế, nụ cười trên môi La Lăng Vũ càng rực rỡ, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý.
Đêm ấy, Thẩm Thư Lân phá lệ đề nghị chia giường ngủ, La Lăng Vũ đương nhiên cầu còn không được. Alpha hỏi cậu làm sao thế, Thẩm Thư Lân như một đứa bé chịu đựng rất nhiều uất ức, cuối cùng đã bùng nổ: “Thá gì chứ!” Cậu hỏi anh trai mình: “Vì cái thá gì! Em mới là chủ nhà mà!”
Cậu cầm cái gối đập lên người La Lăng Vũ, “Vì cái thá gì mày lại tao tác oai tác quái trong nhà của tao! Coi tao như đồ vật! Xéo ra ngoài cho tao mau!”
La Lăng Vũ tức tốc cất bước.
Thẩm Thư Lân giận run người. Thẩm Thư Kỳ sau khi cho cậu một cái ôm thì xoay người đuổi theo.
Hắn đuổi kịp La Lăng Vũ tại cầu thang, từ phía sau nắm lấy tay anh: “Đi theo tôi.”
La Lăng Vũ muốn tránh đi nhưng không được, anh bị Alpha lôi tới một phòng ngủ dự bị trên lầu hai, chỉ cách phòng ngủ chính một bức tường, “Làm gì vậy hả? Không phải bảo tôi cuốn gói à?”
La Lăng Vũ đứng ngoài cửa cười mỉa.
Thẩm Thư Kỳ kéo cửa tủ đồ nhìn thoáng một cái rồi khép lại, khiêng một cái ghế và đứng lên trên ấy, mở cánh cửa tủ cao chót vót đụng tường, lấy một bộ chăn ga, giường chiếu mới tinh tươm ra, tiếp theo hắn đi tới phía chiếc giường, liếng thoắng giũ chăn ga, nói với La Lăng Vũ đang đứng bất động bên kia rằng: “Lại đây.”
La Lăng Vũ vẫn khoanh tay mặt mày bình tĩnh nhòm hắn. Thấy thế, Thẩm Thư Kỳ lắc đầu cười, tự mình nhét ga vào bốn góc giường.”Anh chấp Tiểu Lân làm gì chứ,” Alpha vừa trải giường vừa khuyên bảo: “Em ấy còn nhỏ mà.”
Ngó Thẩm Thư Kỳ làm mấy chuyện này đứng là một trải nghiệm lạ lùng, cơ mà La Lăng Vũ giờ phút này không có nhiều tâm trạng đến thế: “Cậu ta không còn nhỏ nữa.” Anh châm chọc bảo: “Cậu ta biết rõ mình đang làm gì, chỉ là cậu ta càng biết rõ mình có quyền không cần chịu trách nhiệm như một đứa trẻ mà thôi.”
“…Đúng, ” Thẩm Thư Kỳ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt thản nhiên: “Anh nói đúng, là do tôi chiều hư em ấy.”
Dường như bọn họ vẫn cứ luôn như thế, hễ làm chuyện gì đó, chỉ có được hay không, chứ không phải nên hay không, bởi vậy khi nói những lời ấy không hề có ý định hối cải gì cả, theo lẽ đương nhiên thôi mà. La Lăng Vũ trước đó đã nhận ra điều này, nên anh đã không còn trông mong gì ở bọn họ lâu rồi: “Mà đó cũng là lựa chọn của cậu.”
Thẩm Thư Kỳ đứng thẳng dậy, đi về phía anh: “Cho nên em ấy cũng cần một người không quá nuông chiều, không quá để mặc em ấy ở bên cạnh.”
La Lăng Vũ khẽ nhíu mày: “Cậu nói cái gì vậy?”
Thẩm Thư Kỳ chỉ vào mình: “Cha hiền,” rồi chỉ La Lăng Vũ: “Mẹ nghiêm,” sau đó chỉ về phía cách vách: “Con hư.”
La Lăng Vũ rít một hơi, thiếu điều bị sự so sánh hoang đường của hắn chọc cười vì tức: “Cậu không sợ Hội Đồng Đạo Đức ABO tố cáo các người loạn luân à!”
“Anh cùng làm cái đề án quảng cáo Hôn Nhân ABO Trăm Năm Hình Thái Biến Thiên còn gì,” Thẩm Thư Kỳ cười nói: “Khuynh hướng hôn nhân đa nguyên hóa trong tương lai là chuyện không thể tránh được, chúng ta chỉ đi trước làm gương xíu thôi mà.”
La Lăng Vũ quả thật mở mang tầm mắt với trình độ mặt dày, vô liêm sĩ của cái tên này: “…” Nếu quan điểm hai bên khác biệt quá xa, nhiều lời cũng vô ích, Beta không hề khách sáo trục lệnh đuổi khách: “Cậu đi được rồi, tạm biệt.”
Dứt lời, anh bước vào trong phòng, sau đó dùng sức đóng cửa hòng tống cổ Thẩm Thư Kỳ ra ngoài.
Thẩm Thư Kỳ trở tay ôm anh vào lòng, gần như đè anh ngã xuống giường, từ trên cúi xuống cười hỏi: “Sao vậy? Lợi dụng tôi đã muốn đá tôi đi à?”
Giọng nói của hắn vẫn như thường, trong ngữ điệu lộ ra sự uy hiếp khó mà lảng đi.
“Thì sao?” chuyện đã tới nước này thì La Lăng Vũ cũng không thèm kiêng dè gì nữa, cứ thế nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai tay của Thẩm Thư Kỳ nắm chặt lấy cổ tay anh, phần thân ép vào phần thân anh, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh, hắn còn cố tình dùng pheromone của Alpha trêu chọc anh, nhìn làn dà trên đôi gò má gần sát nhuốm màu đỏ ửng, hắn nhẹ giọng chòng ghẹo, mờ ám nói: “…Tối nay thực sự không cần tôi ngủ chung với anh à?”
La Lăng Vũ chỉ đáp lại bằng một chữ: “Cút!”
Beta vừa nói dứt, khoang miệng liền bị chiếm lấy. Hắn dịu dàng, cường ngạnh mút mát, đầu lưỡi mở toan hàng phòng ngự của anh, cứ như muốn nhấm nháp từng centimet trong vòm miệng ấy và quấn quýt, ngấu nghiến, bất kể là liếm đi liếm lại hàm trên mẫn cảm, hay đầu lưỡi không ngừng chối từ, pheromone vẫn cứ lẩn quẩn trong nước bọt của hai người, lan tỏa cơn nóng bỏng triền miên.
Sau khi đè anh hôn say sưa một hồi, Thẩm Thư Kỳ mới buông anh ra: “Thôi, anh nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn lại cúi xuống hôn thêm cái nữa lên môi anh, tranh thủ trước khi La Lăng Vũ nổi giận, hắn đã đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.
La Lăng Vũ chưa kịp mắng hắn, chỉ đành ngã người xuống giường kéo chăn trùm qua đầu, trốn bên trong bóng tối để ổn định trái tim đột nhiên đập liên hồi của mình. Chẳng qua chỉ là ảnh hưởng từ pheromone thôi, tuyến ngoại tiết phía sau cổ đã từng bị cắn để đánh dấu tạm thời thoáng nhói lên đã nhắc nhở anh điều ấy.
Đợi thêm chút nữa, La Lăng Vũ tự nhủ thầm: Sắp tới giới hạn chịu đựng của Thẩm Thư Lân rồi.