Mấy ngày sau đó, Thẩm Thư Lân lạnh nhạt ngó bọn họ liếc mắt đưa tình. Đúng, liếc mắt đưa tình, trừ bốn chữ này ra, ngó khung cảnh trước mắt, cậu không thể hình dung thêm từ gì khác nữa.
Ví dụ như mới sáng nay, La Lăng Vũ gây hấn, ẩu đả một trận với Thẩm Thư Kỳ, khi hắn ta ngày một quen với thân thuộc hành động của anh cộng với việc ứng phó quen tay, thành thử anh lại lần nữa thất bại thảm hại, để hắn cưỡng chế đè xuống dưới đất.
Thẩm Thư Kỳ dùng một tay tóm lấy hai cổ tay anh đặt lên phía trên đầu, còn dùng một chân chặn lại hai đầu gối của anh, La Lăng Vũ đỏ mặt tía tai trách mắng: “Cậu buông tôi ra!”
Thẩm Thư Kỳ híp mắt, không thèm cử động: “Không buông anh đấy thì sao hả?”
Hắn từ trên cao chăm chú nhìn xuống Beta như một con sư tử đang bắt lấy con mồi của mình. La Lăng Vũ toan gập lưng tránh thoát, nhưng phần lưng vừa thẳng lên lập tức ngã về nguyên trạng. Anh muốn khuấy động cổ tay, ngặt nỗi năm ngón tay của Thẩm Thư Kỳ như cái còng sắt, không tài nào giãy ra được. Pheromone đến từ Alpha không chút kiêng dè áp chế tuyến ngoại tiết và tinh thần của anh. La Lăng Vũ dữ tợn trừng hắn với ánh mắt có chút bướng bỉnh, phần nhiều là vẻ ngang ngạnh.
Biểu cảm bất mãn của anh lọt vào mắt Thẩm Thư Kỳ, không biết cái gì đã chạm vào được trái tim của hắn, khiến hắn bỗng mỉm cười, chậm rãi cúi đầu. Ngó thấy gương mặt của hai người ngày một gần nhau, Thẩm Thư Lân phẩy tay hất đổ chiếc bình hoa trên bàn, thế là ấn phẩm Pháp Lam “Duyên Mộng Điệp Vũ” mới ra mắt mùa xuân năm nay trị giá 100 ngàn vỡ ngay trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch. Chiếc bình sứ hồ điệp tinh xảo bị mẻ mất một góc phát ra tiếng nứt giòn giã.
Tiếng động đó hiển nhiên làm hai người kia chú ý.
“Tiểu Lân, sao đấy?”
Thẩm Thư Kỳ quay đầu nhìn cậu.
“Trượt tay.”
Thẩm Thư Lân thản nhiên đáp.
La Lăng Vũ thừa dịp nhảy dựng lên, dọng cho Thẩm Thư Kỳ một cái rồi bỏ của chạy lấy người. Thẩm Thư Kỳ đang để ý việc khác nên ăn trọn một đấm đau xót kêu lên, vươn tay hòng tóm anh lại nhưng chỉ bắt lấy không khí. La Lăng Vũ chạy tới cửa rồi còn không quên ngoảnh lại cho hắn một ngón giữa, vẻ mặt rất ư là đắc chí.
Trên người vẫn thấy nhói đau, Thẩm Thư Kỳ hẳn nên cảm thấy bực bội, ấy mà trái lại hắn thấy rất thú vị, cực kỳ thú vị, còn bật cười sang sảng.
Đã bao lâu rồi cậu chưa được trông thấy nụ cười trong sáng như vậy của anh trai? Thẩm Thư Lân bật giác tim đập thình thịch, “Anh hai… Anh vui lắm hả?”
Lúc ý thức được thì cậu đã thốt ra câu hỏi.
Thẩm Thư Kỳ nghe thế nhìn thẳng vào mắt cậu, nụ cười trên mặt lịm đi, chỉ còn đọng lại một phần nhạt nhẽo sâu trong ánh mắt: “Hùa theo thôi mà.”
Trong vườn phía ngoài cửa sổ, La Lăng Vũ đang ném đá vào hồ nước, một trò chơi vô cùng ấu trĩ nhưng anh chơi rất say sưa, còn rủ người làm vườn chơi chung, không hề để tâm đến thân phận của mình.
Thẩm Thư Lân nhìn hắn, hắn nhìn anh. Ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, họ đều hiểu rằng Beta đang đưa cho Alpha một miếng mồi ngon lành đến nỗi khó lòng chối từ.
“Anh hai…” Thẩm Thư Lân nhẹ giọng hỏi: “Anh có kết hôn với anh ta không vậy?”
Cậu đã hỏi ra chuyện mà cậu sợ hãi nhất trong lòng.
“Nói vớ vẩn gì đấy?” Thẩm Thư Kỳ mỉm cười, khều nhẹ lên mũi của cậu. Hắn bước tới ôm chấm lấy em trai sinh đôi của mình, như hồi nhỏ lúc an ủi cậu vậy, dịu dàng vỗ về bờ lưng Omega.
Thẩm Thư Lân mím môi, cũng ôm lấy Alpha, lắng nghe tiếng tim đập trong vòng tay và hơi thở thân thuộc trước giờ. Cậu bấu víu phần áo sau lưng anh trai mình như thể có thể có thêm một chút cảm giác an toàn.
Bộ phận giữa hai chân bỗng nhiên râm ran thân thuộc, đồng thời cũng thấy có chút ướt át. Thẩm Thư Lân vùi đầu vào lồng ngực Thẩm Thư Kỳ, cậu biết kỳ phát tình của mình nào giờ đều không ổn định, nhưng cậu chưa từng thấy biết ơn sự không ổn định ấy như giờ phút này đây.
Đến sớm còn hơn đến muộn.
…
Thẩm Thư Lân bước vào phòng ngủ, thấy La Lăng Vũ mới tắm xong, phần dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm đang cúi xuống tìm quần áo trong vali. Cậu đóng cửa lại, khóa trái.
Ổ khóa số vang lên tiếng động nhỏ.
La Lăng Vũ nghiêng qua nhìn một cái rồi lại tiếp tục hành động ban nãy, coi như không có xảy ra.
Thẩm Thư Lân tiến tới sau lưng Beta rồi ôm lấy anh. Hơi nước ấm áp từ bờ lưng trần của anh quyện chung với hơi thở của cậu.
“Kỳ phát tình của em tới rồi.”
Thẩm Thư Lân thủ thỉ.
Bàn tay cầm áo sơ mi của La Lăng Vũ chợt khựng lại. Thẩm Thư Lân biết anh hiểu được cậu có ý gì. Trong hôn nhân BO, Beta phải giải quyết nhu cầu sinh lý cho Omega trong kỳ phát tình, đó là trách nhiệm không thể trốn tránh được.
“Vậy kêu anh trai của cậu qua đây.”
La Lăng Vũ đưa lưng về phía cậu, lạnh giọng bảo.
“Hôm nay…” Thẩm Thư Lân cười buồn bã, “Không có anh hai…” Cậu biết anh vẫn luôn mong được như vậy, nhưng giờ đây đột nhiên cậu không còn chắc chắn nữa, “…Chỉ có anh và em thôi, anh nhé?”
Giọng điệu có chút nài nỉ.
La Lăng Vũ xoay lại đẩy tay cậu ra, ánh mắt nhuốm phần dò xét, trở nên khác đi. Anh vẫn chưa nói năng gì, Thẩm Thư Lân xem như anh đã đồng ý bèn giơ tay kéo cổ anh, chủ động sấn tới. La Lăng Vũ tiện thể lùi bước ngồi lên giường, Thẩm Thư Lân dật dẹo ngồi lên người anh, giật chiếc khăn tắm quàng trên hông anh ra, dạng chân, cố tình uốn éo để phần mu nhún vào chỗ đó của anh, dịch thể trong suốt từ bên trong cửa mình trào ra, làm ướt khúc đùi trần truồng của Beta, hai bên nhớp nháp chung dụng.
“Lăng Vũ…” Thẩm Thư Lân gọi tên anh, rướn người muốn hôn anh lại bị tránh đi, đành rơi lên gò má anh. Omega thè lưỡi liếm láp làn da trên má rồi tới khóe môi, đặng để pheromone của mình dần nồng nàn, mùi hương của hai người, mùi hương nhạt nhẽo như có như không của Beta đều quyện vào nhau. Sau khi ngón tay luồn qua cổ của anh thì len lỏi xuống dưới, sờ tới làn da mẫn cảm dưới bẹn của anh. Cảm thấy hơi thở của La Lăng Vũ bắt đầu dồn dập bởi cử động của mình, Thẩm Thư Lân nở một nụ cười mãn nguyện.
“—— Nên để người ngoài trông thấy bộ dạng hiện tại của cậu mới đúng,” La Lăng Vũ để mặc cậu ra tay, chốc lạt sau bỗng nhạo báng cười: “Lăng loàn, ti tiện như một con điếm hèn hạ.”
Omega run rẫy khi hứng chịu bạo lực ngôn ngữ từ anh, nhưng cậu không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục dùng kỹ xảo và pheromone của mình để quyến rũ anh sa đọa. Cửa mình cứ luôn hé ra đóng lại, trông chờ một cái gì đó bồi đắp vào. Những câu từ sỉ vả hóa thành chất kích thích cường độ cao tiêm vào dục vọng chôn sâu trong lòng cậu, phần dưới bất giác thít chặt, tràn ra càng thêm nhiều dịch thể.
“…”
Thẩm Thư Lân khẽ thở dốc, mặc kệ ngôn từ công kích và luồn tay xuống dưới, sờ lên bắp đùi La Lăng Vũ. Anh lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt có chút cợt nhã cứ như thể đang trông chờ một chuyện hề nào đó.
Thẩm Thư Lân thấy có chút bất an, bởi vì phần thân nào giờ cứng như thép đặt giữa vùng bẹn của cậu hôm nay rất là yên tĩnh. Mải đến khi cậu cầm lấy cây gậy vẫn đang say ngủ, đặt nó vào lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp mười mấy phút vẫn không thấy phản ứng gì mới giật mình.
“Sao lại như vậy?”
Cậu lẩm bẩm hỏi.
“Vì nó không cương nổi.” La Lăng Vũ hờ hững nhìn cậu. Khi Beta nói những lời ấy, tựa như đấy là chuyện gì đó của ai khác, không liên quan gì đến mình. Anh nhếch môi cười lạnh, thích thú thưởng thực vẻ mặt lúng túng của Omega, hình như thấy còn chưa đủ phải bổ sung thêm một câu.
“Bởi vì nó nhìn thấy cậu là mắc ói, liệt mẹ nó rồi.”
Một sợi dây nào đó trong não Omega bỗng đứt cái phặp.
Tíc tắc cứ như có một chậu nước lạnh -5 độ tạt thẳng xuống đầu Thẩm Thư Lân, dập tắt toàn bộ cơn nóng trong người của cậu, những cảm xúc âm thầm đợi mong không thể thốt thành lời bỗng chốc tiêu tan, hóa thành sự ghẻ lạnh cùng cực, hoặc là sự căm hận mà cậu không tài nào diễn tả rõ. Hết thảy bất mãn khi bị anh đối xử lạnh nhạt mấy ngày qua ùn ùn trút xuống, nào là nhục nhã, nào là khinh khi, nào là chiến tranh lạnh —— Cậu trợn tròn mắt trừng anh, một người đàn ông không thể cương được —— Giống như đang chứng kiến lòng tự trọng của mình bị vứt thẳng xuống đất, giẫm nát, hoặc, lại cũng giống như trông thấy một sự thực trần trụi, hoang đường, và nực cười.
“Phế phẩm! Phế phẩm!” Thẩm Thư Lân quát ầm lên, “Thằng quái vật liệt dương!” Cậu tức run người, chỉ thẳng vào mặt anh: “Cái thứ… Thứ vô dụng!”
“Ha ha ha ha ———”
La Lăng Vũ cười to, trên mặt rất chi là sung sướng rạo rực, như thể anh đã chờ giờ phút này rất lâu rồi, “Cậu nói đúng đó, đích thị là phế phẩm!”
Anh còn thọc thêm một câu: “Nó liệt mẹ rồi, không đ* được cậu nữa, thế giờ sao nhở? Nhà có sex toy không? Lấy ra thử! Đặng về sau còn xài…”
“A ———” Thẩm Thư Lân lập tức thét toáng lên, tiếng thét điên cuồng chắn ngang những lời chưa nói hết của La Lăng Vũ. Đồng thời cậu ngoảnh đầu, chạy ra khỏi gian phòng này, không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa, trông cứ như phía sau đang có cơn ác mộng nào đó đang vồ tới.