Một giấc không mộng mị.
Khi La Lăng Vũ mở mắt, đầu tiên anh vồ lấy di động đọc lướt lịch trình ngày hôm nay, rồi sau đó chớp mắt vài giây thì ngồi dậy, đột ngột thay đổi khiến anh thấy hơi lạ giường nên đầu óc vẫn còn lâng lâng, khi giở chăn đi xuống vài bước thì đâm đầu vào tường. Nhầm chỗ rồi, La Lăng Vũ nghĩ thầm rồi chuyển hướng vào nhà vệ sinh trong phòng.
Trên bệ trống không.
Anh chợt nhớ tối qua đi gấp quá, quên luôn cả vật dụng cá nhân. Cúi đầu lắc lắc mấy cái, La Lăng Vũ giơ tay nhìn đồng hồ, nghĩ chắc giờ này bọn họ cũng dậy cả rồi, bèn đẩy cửa ra, đứng trước cửa một hồi để xác nhận bên trong phòng không có động tĩnh gì hết mới lén lút đi qua, đặt tay lên cánh cửa khẽ đẩy thử… Nó không khóa, anh đẩy ra một cái khe len lén nhìn vào, chiếc giường ngăn nắp tới mức giống như chưa từng có người ngủ —— Ngay sau đó, anh nhanh chóng gom bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt của mình chạy về phòng.
Chắc là thấy hành động của mình hơi nực cười, La Lăng Vũ cúi đầu rót nước vào ly súc miệng, khi ngẩng lên nhìn chàng trai mặt mày hanh hao, hiểm độc trong gương, anh chợt mỉm cười. Nét mặt cong lên xua đi đôi mắt đờ đần, khiến nó trông có thần hơn. Anh biết mình không nên vội mừng, nhưng vẫn không kiềm được cảm xúc.
Lúc đánh răng, La Lăng Vũ ngân nga khúc hát, hai làn điệu vừa bật ra liền bị anh nuốt lại đặng khống chế không để bản thân trông quá vui mừng. Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều! La Lăng Vũ nhắc nhở bản thân như vậy. Sau khi vệ sinh sạch sẽ, anh lặng thầm xuống lầu, gian bếp trống rỗng, không biết hai kẻ kia đang ở đâu. La Lăng Vũ cũng không võ đoán, tự mình vui vẻ thưởng thức món ăn kiểu Hong Kong. “Anh La hôm nay sao lại không dùng bữa chung với hai anh kia ạ?” Một tên người hầu khá thân, lúc đang dọn bữa cho anh thì nhỏ giọng hỏi.
La Lăng Vũ gắp một miếng sủi cảo tính bỏ vào miệng thì khựng lại, cười đáp: “Biết đâu chừng ăn xong bữa này tôi phải cuốn gói rồi ấy chứ.”
Gã người hầu hoảng hốt: “Anh nói gì vậy!”, sau đó vội vàng lùi bước trong sự kinh ngạc.
La Lăng Vũ ngẫm lại cũng thấy mình ăn nói không cẩn trọng, cơ mà nhớ tới thái độ tối qua của Thẩm Thư Lân, anh thấy việc đó khả năng thành công khá là cao. Bưng ly hồng trà húp một ngụm, hương trái cây nồng nàn ngọt lành, không biết có thể mang theo mấy bịch đi không ta? La Lăng Vũ nghĩ, dù gì cũng lên giường nhiều lần vậy rồi, còn khiến Omega thỏa mãn, không có công cũng có cáng, chắc sẽ đồng ý mà nhỉ? Hoặc có khi còn làm người ta thêm ghét.
Ha ha. Anh cười thầm trong lòng, giơ tay dốc hết ly trà liền đứng dậy. Anh thấy mình nên lập sẵn kế hoạch tiếp theo nên làm gì. Mặt trời lên cao, ánh sớm mai hắt lên những cánh hoa đang đọng hạt sương, cơn gió thổi qua rắc hết lên nền đất. Anh nhấc chân bước vào, chưa đi được bao lâu, hai cái bóng quen thuộc xuất hiện sau ngọn cây ở bờ hồ, tiếng trò chuyện cũng theo đó mà tới, nghe như đang tranh chấp gì đó.
“Anh ta không được! Không được là không được! Anh còn muốn em phải làm sao nữa!?” Là giọng của Thẩm Thư Lân, giọng điệu bị kiềm nén lộ ra một chút điên loạn.
“—— Thế em muốn làm gì?” Thẩm Thư Kỳ vẫn bình tĩnh như trước, hai tay đặt trên vai Thẩm Thư Lân.
“Anh hai, anh không nên ép em, đừng nên ép em!” Thẩm Thư Lân lùi hai bước, lắc đầu đau khổ bảo.
“Em nghĩ lại mà xem,” Thẩm Thư Kỳ không cho cậu cơ hội tránh né, “Em thích anh ta —— chỉ bởi vì anh ta có thể đ* em thôi ư?”
“—— Nhưng mà em biết làm sao!” Thẩm Thư Lân quát to một tiếng, dừng vài giây, đứt quãng cười, “Anh không hiểu đâu,” cậu căng thẳng cắn móng tay, trông khá là bất bình thường: “Tất nhiên anh thì không có gì rồi, bởi vì anh đ* anh ta mà! Miễn là được đ* anh ta thì kiểu gì cũng sướng cả chứ gì?”
“Tiểu Lân!”
“Anh ta chiến tranh lạnh với em nhiều ngày như vậy, đối xử với em tệ như vậy cũng chỉ để ép em ly hôn thôi chứ gì? Vậy em sẽ để anh ta toại nguyện, cho vừa lòng anh ta!” Thẩm Thư Lân vừa dứt câu, bỗng trở nên vô cùng khủng hoảng, khóc rống lên: “Em đâu có đê tiện đến thế! Một Beta thôi mà! Anh ta còn muốn em phải làm sao hả!”
“Tiểu Lân, bình tĩnh.” Thẩm Thư Kỳ cúi đầu hôn cậu, lợi dụng pheromone buộc cậu im lặng, “Mọi chuyện không tệ hại như em đã nghĩ đâu.” Hắn rời bỏ đôi môi mềm mịn, thè lưỡi liếm láp hòng trấn an cậu: “Em có còn nhớ… Quản lý Hà ở câu lạc bộ từng giới thiệu một gã Smith cho chúng ta không…”
Mùi pheromone nồng đậm của Alpha hòa vào hơi thở của cậu, “…Ý của anh là…, ” cảm giác sừng sững như tòa núi tuyết ít nhiều khiến Omega thấy yên lòng: “Mời người huấn luyện?”
Thẩm Thư Kỳ nhanh chóng gật đầu.
“Rắc”, bỗng nhiên âm thanh nhành cây bị bẻ gãy vang lên.
Cả hai đi tới chỗ phát ra tiếng động, đương nhiên không phát hiện cái gì cả. Chốc lát sau hai người nhìn nhau, lập tức hiểu được: “Không ổn!”
La Lăng Vũ nghiêm mặt bước về phía cửa chính, tay cầm cặp công văn, trên vai kẹp một chiếc điện thoại: “Biết rồi, cậu nói nhiều quá! Tôi ra ngay giờ!”
Cái thái độ bất lịch sự này bọn bảo vệ trước đây gặp qua nhiều rồi, khỏi nghĩ cũng biết người bên đầu dây là ông chủ của bọn họ, bởi vậy cũng chỉ thoáng gật đầu rồi cho anh đi. La Lăng Vũ nhìn bình tĩnh bước qua, sẵn tay bắt một chiếc taxi, “Đi trạm Bắc Kinh đi bác tài.”
Địa điểm khớp với địa điểm anh đặt trên app nên bác tài không hề hoài nghi, lập tức đạp chân ga. Khi chiếc xe di chuyển, La Lăng Vũ bấm tắt cuộc trò chuyện, hoặc nói chính xác hơn là vốn chẳng có cuộc trò chuyện nào, nó chỉ là một đoạn ghi âm được chuẩn bị sẵn có gì thì dùng tới thôi.
Anh tựa lưng vào ghế xe, chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, rét run cả người.
—— Do anh đánh giá thấp.
La Lăng Vũ thầm nghĩ: Do anh đánh giá thấp năng lực và độ vô liêm sỉ của bọn chúng!
…Mời người huấn luyện? Nghe ra đơn giản và dễ dàng biết bao, dẹp bỏ cái tôi, tạo mới tính cách… Đúng rồi, chỉ cần có tiền, có quyền… Không trái pháp luật thì muốn làm gì mà không được?
Nhưng rồi anh sẽ thế nào đây?
Những mặt tối tội ác rùng rợn ấy… Không phải anh không biết, nhưng anh chưa từng nghĩ đến rồi cũng có ngày nó sẽ xảy ra trên người mình! Đến khi đó, “La Lăng Vũ” sẽ trở nên như thế nào? Nô lệ? Hay là con chó? Rồi anh có phải sẽ quỳ mọp trên nền đất chỉ biết quẫy đuôi, ngoan ngoãn gọi hai kẻ đó là “Chủ nhân” đúng không?
Ngón tay run tới mức suýt không cầm nổi di động, không có thời gian, anh mở laptop lắp card mạng vào, vào thẳng hệ thống mạng ngân hàng, dời số tiền trong tài khoản sang hai cái thẻ ngân hàng khác nhau, lệnh chuyển tiền vừa thành công lập tức hủy tài khoản. Trong khi đó, La Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Bác tài có thể cắt đuôi chiếc xe phía sau được không?”
Tài xế tưởng mấy cậu thanh niên này thích mạo hiểm, bèn cười: “Không vấn đề gì,” Vì hiện tại phía trước đang kẹt xe, ông hỏi La Lăng Vũ: “Thế mình chạy đường tắt nhé?”
La Lăng Vũ đang lo chuyển tiền, đầu cũng chẳng ngẩng lên đã dúi 100 tệ vào tay ông tài xế: “Chạy đi.”
Muốn trốn cũng trốn không thoát, La Lăng Vũ ý thức được dù anh có trốn được nhất thời, cũng không thể trốn cả đời. Máy bay bay tới đầu phía Nam cũng không thoát được bọn chúng. Xe lửa? E là chưa mò tới trạm soát vé đã bị còng đầu. Anh chỉ có thể tranh thủ một xíu thời gian để làm mấy chuyện như này. Đoán được kết cục của mình, La Lăng Vũ vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ, anh chuyển hết số tiền cuối cùng tích góp được mấy năm nay cho cha mẹ của cơ thể Beta. Anh nhấn phím enter xong bấm rời khỏi.
Hiện giờ, trên kính chiếu hậu đã không còn thấy bóng dáng xe của nhà họ Thẩm, tài xế tự tin khoe mẽ với khách hàng: “Thấy đó, cắt đuôi rồi nhé?”
“Cám ơn bác tài,” La Lăng Vũ để ý trên đường này có một tiệm thuốc Tây, “Bác dừng ngay đây đi.”
“Không đi trạm Bắc Kinh à?” Tài xế những tưởng anh muốn tới trạm xe lửa, nào ngờ La Lăng Vũ đã mở cửa xe, bước xuống, dúi ngay 200 tệ vào tay ông ta: “Không cần thối đâu.”
Vốn ông tài xế còn tính khoe khoang kỹ thuật vô biên, nhân phẩm trác tuyệt của mình, ai biết chưa kịp hó hé anh đã chạy mất dạng. La Lăng Vũ nhanh chóng tìm được nơi khuất góc để ẩn mình. Trên màn hình di động hiển thị mấy cuộc gọi chưa tiếp, anh mặc xác, bấm một chuỗi số khác, chốc lát sau bà mẹ Beta của anh đã nhận cuộc gọi. La Lăng Vũ chủ động giải thích nguồn tiền lớn từ đâu mà ra đặng để hai ông bà già chớ nên giật mình, còn nhắn với họ dạo này không có chuyện gì đừng liên lạc với anh, anh bận lắm.
Mẹ anh lo lắng hỏi: “Sao thế? Con trai, có phải con gặp phải rắc rối gì không đấy?”
La Lăng Vũ lười giải thích: “Tấm lòng của con thôi, hai người đừng nghĩ nhiều.”
Trước đến nay, anh đều nhận ra mình không hề có tí xíu cảm tình gì với cha mẹ ở thế giới này, dù mặt mũi có giống nhau đi chăng nữa, nhưng từ khi anh biết được rằng cha mẹ của Beta cũng đều là Beta, tức là dưới thân của mẹ anh cũng có cái thứ đó, thì hỏi xem có bao nhiêu đàn ông sẽ chấp nhận chuyện mẹ mình bỗng đâu mọc ra thêm một chân hả? La Lăng Vũ còn nhớ rõ khi đó nếu anh có thể hiển thị các bình luận chạy trong não ra bên ngoài, chắc chắn sẽ là: Tao sắp điên mẹ nó rồi!
Nhưng dù có thế nào cũng không thể để Omega hưởng lợi hết được!
Mẹ anh khuyên răn: “Nhưng con cũng nên giữ chút phòng thân chứ?”
La Lăng Vũ cọc lóc đáp: “Chẳng có gì, chi bằng để cha mẹ giữ lại làm của, đặng sinh thêm vài em trai, em gái, lớn lên mua nhà mua cửa cho chúng nó.”
Điện thoại bị người cha Beta trên giấy tờ sinh học đón lấy: “Hai ông bà già này không muốn có thêm em trai, em gái gì hết, biết bao nhiêu năm qua chỉ nuôi nấng có một thằng con trai là con, con sống tốt quan trọng hơn tất cả.”
Chỉ với một câu nói quá đỗi bình thường mà mọi bậc phụ mẫu trên đời đều sẽ nói với con cái của mình, nhưng với anh, nó như một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào trái tim có hàng phòng ngự dày đặc của anh.
—— Thì ra tại cái thế giới này, vẫn còn có người thực sự quan tâm đến anh.
Sau khi cúp máy, La Lăng Vũ một mình ngồi xổm xuống, dựa vào góc tường âm u trên lề đường òa khóc tức tưởi.