Chuyến đi ngắn ngủi hai ngày một đêm thế này làm gì mà được gọi là tuần trăng mật, thậm chí còn không tính là một chuyến du lịch nữa cơ. Máy bay đúng giờ đáp xuống sân bay thủ đô, Thẩm Thư Kỳ kéo theo thư ký đứng bên ngoài đợi họ. Thẩm Thư Lân thấy anh hai thì hai mắt sáng rực, lao vội tới ôm chầm lấy Thẩm Thư Kỳ thiếu điều muốn đu thẳng lên cổ hắn, cứ như một ngày không gặp như cách ba thu vậy. La Lăng Vũ đi phía sau chầm chậm kéo theo hai rương hành lý, lắng nghe Omega đi đằng trước hí hửng thuật lại trải nghiệm trong chuyến với Alpha.
Thư ký là một thiếu nữ Beta, khác với trợ lý, thư ký phụ trách về những văn kiện mật và cũng không có nhiều quyền lực lắm. “Để em giúp cho.” Cô nói rồi toan đón lấy hành lý trong tay La Lăng Vũ, tài xế cũng xuống hỗ trợ, nhưng có nặng cỡ nào cũng chỉ là hai rương, vừa mở cốp xe La Lăng Vũ nhấc lên bỏ vào cái một, “Thôi được rồi.” Anh phủi tay đi về phía trước, nào ngờ kế bên tài xế đã bị cô thư ký chiếm lấy, đành phải ngồi băng ghế sau. Anh vừa mở cửa ngồi vào trong, Thẩm Thư Lân tức tốc ngả người dựa hẳn vào anh, “Lăng Vũ, Lăng Vũ, tối nay chúng ta dùng bữa Tây nhé?”
“Ừ, cậu quyết định đi.” La Lăng Vũ đáp kiểu sao cũng được.
Thẩm Thư Lân lại tựa về chỗ cũ, hớn hở liệt một chuỗi tên tiếng Anh với anh hai của mình, trong đó có một nhà hàng La Lăng Vũ có chút ấn tượng, bởi vì nó được mệnh danh Michelin 3 sao duy nhất trong nước, giá trung bình 4000 tệ. La Lăng Vũ từng lấy thước kẻ và bút đo để tính toán bản vẽ thực tế một miếng beefsteak của bên đó, tính một hồi nhận ra một miếng beefstreak trị giá cả chỉ vàng.
Thẩm Thư Kỳ cầm thực đơn gọi món với bồi bàn, Thẩm Thư Lân thì cầm thực đơn luôn mồm bảo với anh trai mình phải thêm cái này, cái nọ, La Lăng Vũ cũng có thực đơn, nhưng là để tính coi tổng số món hai anh em đó gọi tốn bao nhiêu tiền.
Chậc, tận hai tháng lương cơ đấy, La Lăng Vũ hờ hững nghĩ bụng. Khi nghe Thẩm Thư Kỳ hỏi mình muốn dùng gì, La Lăng Vũ cũng chẳng còn tha thiết gì nữa, “Hai người chọn đi, lần đầu tôi tới đây mà.”
“Vậy thêm một tháp hải sản đi.” Omega nói rồi rướn tới cười với La Lăng Vũ, “Lăng Vũ, em nhớ là anh thích ăn hải sản đúng không nè.”
Thưa chị hai, vì hôm qua chị không ăn miếng nào, tôi không nỡ bỏ phí thôi ạ. La Lăng Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu. Thẩm Thư Lân thấy vậy, vội sửa miệng, “Không thích hả, vậy mình đổi món khác nha?”
“Thôi, cứ thế đi.” La Lăng Vũ đáp rồi cúi xuống nhìn giá theo thói quen, nhìn xong anh hết hồn, trong bụng im lặng trừ thêm nửa tháng tiền lương.
Đúng là đại gia có khác. Mà vậy thôi cũng được đi, nhưng khi đồ ăn được dọn lên, lúc cầm dao nĩa anh, khi nghĩ tới việc xẻo một miếng thịt đã mất đi cả trăm tệ anh cảm thấy khá là áp lực. Không nên nghĩ nhiều, cứ thế mà ăn thôi. Anh cũng rất thích thú với chuyện nếm được mùi tiền lâng lâng trong món ăn mà. Tiếc là cắt một hồi lâu, tuy ngon thì có ngon thật, nhưng chân anh vẫn đặt trên mặt đất.
Chưa kể… Anh nhìn kĩ màu sắc và đường vân trên miếng thịt: “Ủa, đây là loại thịt mà tôi từng ăn ở nhà các cậu đúng không?”
“Đúng rồi,” Thẩm Thư Lân cười đáp, “Là thịt A5 và thịt bò D.A đó.”
Với một câu trả lời quá sức tưởng tượng như vậy, La Lăng Vũ nghĩ ít phút lập tức quẳng nó ra sau não luôn. Đã sống thì phải tận hưởng, đồ ngon rượu ngọt trước mắt, còn lo toan gì nữa, dù gì cũng đâu phải mình trả tiền, ăn đã rồi tính.
Bữa cơm này tuy là có ba người, nhưng kèm theo đó là khung cảnh ly rượu sóng sánh, tiếng cười đùa rủ rỉ, chưa kể cách bày biện của nhà hàng thêm ngọn đèn hoa hồng ám muội làm La Lăng Vũ không biết vì sao lại thấy hơi giống như đang dùng bữa tối lãng mạn cùng tình nhân dưới ánh nến. Nghĩ vậy khiến anh thấy thật sự kì cục và quái đản, nhưng anh cũng lười hỏi. Hai anh đó muốn làm gì làm, anh cứ chiều theo ý họ là được. Rời khỏi nhà hàng, lên xe, Thẩm Thư Kỳ không để tài xế chở họ về nhà mà thốt ra tên của một sơn trang tránh nóng.
Chỗ đó La Lăng Vũ có biết, nghe nói đó là nơi một vị Hoàng Đế đời trước nào đó để lại, còn được gọi là hành cung Nhiệt Hà. Mấy năm trước chính phủ kêu gọi đầu tư, tập đoàn Four Seasons đã mua lại nó, trùng tu thành một khu nghỉ dưỡng 5 sao cổ kính, đậm bản sắc văn hóa.
Thẩm Thư Kỳ từ quầy tiếp tân lấy một xâu chìa khóa trở lại, rồi phục vụ dẫn họ tới một tòa lầu các nằm trong một nơi khuất góc. Từ trong phòng mở cửa sổ ra sẽ thấy quang cảnh núi rừng trùng điệp, non nước trong xanh điểm xuyến cầu nhỏ, đài các.
La Lăng Vũ đóng cửa sổ, xoay lại thì thấy Thẩm Thư Kỳ đang cởi cà-vạt, anh lập tức biết hắn ta muốn làm gì. Thẩm Thư Lân ôm lấy anh: “Bồn tắm ở đây lớn ơi là lớn, chúng mình tắm chung anh nhé?”
Anh không đồng ý, cũng không chối từ, để mặc Thẩm Thư Lân kéo lê tới phòng tắm. Đấy mà là bồn tắm nỗi gì, rõ ràng là cái bể được lát đá cẩm thạch, nhảy xuống bơi mấy vòng còn được cơ mà. Mở nước ra, ít lâu sau hơi nước dày lên, La Lăng Vũ cởi truồng ngồi vào trong bể, Thẩm Thư Lân thân mật dựa vào người anh, chốc lát Thẩm Thư Kỳ cũng cởi sạch bước vào chung với họ. La Lăng Vũ ngoảnh mặt đi, Alpha thấy vậy bắt lấy cằm của anh kéo lại, “Đã làm bao nhiêu lần rồi còn ngại ngùng gì chứ?”
Hắn trầm giọng cười, La Lăng Vũ đỏ mặt vì Omega đột ngột lặn xuống nước sờ đùi anh. Anh lui lại một chút và sờ lại. Nhưng cũng chính vì vậy nên phía sau anh liền bị Alpha tập kích, bàn tay to lớn của hắn sờ vào vùng bụng dưới của anh, tóm lấy nơi nhạy cảm và nhẹ nhàng xoa nắn. La Lăng Vũ đành phải quay đầu lại, dùng chân tay đẩy hắn ra, muốn tránh đi. Omega thấy anh bị khống chế, bơi lại dán mặt vào vòng eo của anh, mơn trớn bờ vai trần.
Ba người sờ mó một hồi cũng miễn cưỡng tắm rửa xong xuôi, tí tách vết nước mò lên giường, La Lăng Vũ hưng phấn vì trò chơi bịn rịn ban nãy, đôi tay bấu tóc Thẩm Thư Lân hôn lấy hôn để, Omega nghểnh cổ nghênh đón trao nhau nụ hôn vô cùng nồng nhiệt. Thẩm Thư Kỳ ở sau lưng La Lăng Vũ giơ hai ngón tay quẹt một chút kem, lúc sắp tiến nhập thì bị La Lăng Vũ xoay lại hất ra, hộp kem chữ Pháp trên tay hắn cũng theo đó đổ xuống đất. La Lăng Vũ thở hổn hển, không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả!”
Thẩm Thư Kỳ bật cười, “Không làm gì cả, bôi trơn bình thường thôi.” Thấy La Lăng Vũ trông không có vẻ gì là tin tưởng, hắn bổ sung thêm, “Anh không thích thì thôi vậy.” Xong rồi hắn cúi đầu vùi mặt vào bên trong đùi của La Lăng Vũ, hành động này của hắn làm anh đứng hình.
Mải đến khi đầu lưỡi chạm vào cửa mình nhạy cảm gây ra cảm giác ngứa ngáy lạ lùng, La Lăng Vũ thiếu chút nữa quên cả cách hít thở. Thẩm Thư Lân cắn tai anh, thâm thúy trêu ghẹo, “Thấy sướng không? Anh hai còn chưa từng làm vậy cho em nữa đấy.”
Cậu nói vậy làm La Lăng Vũ giật cả mình, rụt về phía sau một bước, Thẩm Thư Kỳ ngẩng đầu, “Đúng là khó chiều thật.” Hắn mỉm cười đi lấy nước súc miệng rồi trở lại hôn lên môi Thẩm Thư Lân. Cơ mà chính vì hắn làm vậy, khi hai ngón tay dính kem đưa vào cửa mình của La Lăng Vũ, dù anh không còn chống đối mấy, nhưng dục vọng cũng xìu đi ít nhiều. dương v*t bán cương của anh đặt ở hạ bộ của Thẩm Thư Lân, nhẹ nhàng ma sát với khúc thịt dựng đứng của Omega đặng chờ cho cảm giác khó chịu trong người vơi đi.
Ngón tay Thẩm Thư Kỳ dường như càng lần càng sâu, lại vẫn dừng lại ở nơi kì lạ kia, thân thể của La Lăng Vũ ghi nhớ cung đường mà đối phương đã và đang đi qua, nó nằm ở phía bên trên vách ruột, đi thêm chút dường như vẫn còn một nhúm thịt có thể tiến vào sâu nữa, nó còn ngập ngừng mút lấy kẻ xâm nhập. Phần xương cụt bị ma sát nóng bừng, ngay lúc La Lăng Vũ chừng như không thể chịu đựng nỗi nữa, Alpha rút tay ra, đỡ lấy phần thân chậm rãi tiến vào.
La Lăng Vũ thở hắt ra, chờ đợi vách ruột bị chèn tới cùng. Anh nhìn vào ánh mắt của Thẩm Thư Lân, trong đôi con ngươi nâu sẫm sáng lóa dường như ẩn chứa vẻ chờ mong lạ kì.
Cuối cùng, khúc thịt bên trong cơ thể anh chỉ mới đi được một nửa đã men theo cung đường ban nãy của ngón tay, cạ qua vùng xương cụt nhạy cảm đâm thẳng lên một cách ung dung, vững chãi, phần quy đầu đâm xuyên qua lớp thịt, tức thì như đang mở ra một cửa động trên vách, đẩy thẳng vào nơi thâm sâu mà chính La Lăng Vũ còn không ngờ tới.
La Lăng Vũ trợn tròn mắt, “A” lên.
Ngay giây phút ấy, cả vùng bụng phía dưới vừa xót, vừa trướng, lại vừa đau, thứ cảm giác đau đớn đó từ lúc Alpha bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa đã hóa thành một ngòi lửa thổi tan tát sức lực chống lên người Omega của anh.
Anh rũ rượi ngã hẳn lên người Thẩm Thư Lân. Vòng eo yếu ớt đau đáu, anh dợm đứng dậy mấy lần vẫn ngã trở về. Thẩm Thư Kỳ ở phía sau anh thấy vậy bắt lấy cơ hội sỗ sàng chiếm cứ càng sâu.
Cơn nóng bỏng từ hạ bộ dần tràn lên, xuyên thấu qua lớp da thịt truyền tới Omega đang dán sát bên cạnh, phần thân không tìm được lối vào lắm lúc chạm nhau, cho nhau mơn trớn.
“Chính là chỗ này,” Alpha cắn vành tai La Lăng Vũ, bảo vậy. “Thích không? Khoang sinh sản của anh đấy.”
Hắn vừa dứt lại là đi vào thêm một tấc nữa, cây đinh sắt lẹm như đang quyết tâm phải đục toang nơi chốn yếu ớt nhất trong cơ thể của La Lăng Vũ, từng chút tiến nhập, rời khỏi, rồi lại dã man đóng vào.
La Lăng Vũ gần như có thể cảm nhận khi vũ khí của kẻ thù rút khỏi động thịt ẩn bên trong mình, nó sẽ quyến luyến níu kéo, thít chặt lại. Mới cù cưa có mấy lần, chỗ đó của anh đã sinh ra cảm giác muốn tiết ra cái gì đó như đang mót tiểu. Thứ ảo giác khủng khiếp cứ như toàn bộ nội tạng đều đang bị đè ép, chiếm lấy, trái tim đập liên hồi, chưa bao giờ anh trải nghiệm nỗi kích thích lạ lùng nhường này, nó như muốn cướp đi hết tất thảy lý trí của anh.
“Đủ, đủ rồi…”
Từng chữ được bật ra từ kẻ răng nhỏ tới nỗi khó mà nghe thấy.
“Chưa đủ,” Thẩm Thư Kỳ dịu dàng đáp trả, còn hành động của hắn thì ngược hẳn giọng nói, bắt đầu điên cuồng va chạm: “Còn một nghi thức chưa hoàn thành.”
…Nghi, nghi thức gì?
Ngón tay La Lăng Vũ bấu chặt lấy bả vài trần trụi của Omega để đề phòng bị đẩy lọt ra ngoài.
“Kem bôi trơn chuyên dùng cho khoang sinh sản của Beta,” câu trả lời ngắn ngủi, Alpha đứt quãng hít thở chứng tỏ hắn đang kiềm nén, “Chí ít phải mất một tháng, nhưng mà tôi chờ không nổi.”
…Chờ, chờ cái gì cơ chứ?
Những con chữ vô nghĩa lướt qua trong não La Lăng Vũ lập tức trở thành ngọn lửa thổi bùng dục vọng trong anh.
“Không chỉ như vậy….” Alpha ghé sát vào màng tai, thủ thỉ cho mỗi một mình La Lăng Vũ có thể nghe thấy, “Tôi cũng muốn anh sinh con cho tôi nữa.”
Một câu nói quá mức hoang đường, thế nên trong khoảnh khắc nghe thấy điều đó, La Lăng Vũ không biết mình có nghe nhầm hay chăng, khi muốn xác minh thì đã muộn rồi.
Quấn bện lấy phần thân bên trong người, khi mọi thứ kín kẽ tới mức tuyệt đối, phía trước đột nhiên căng tràn, bùng nổ.
“Không —— không ——”
Sự thống khổ như muốn xé toang cơ thể tái hiện ác mộng nằm sâu trong lòng La Lăng Vũ.
Anh vươn tay muốn trốn đi lại bị Alpha đè bẹp lên người Omega.
Quy đầu thành kết rốt cuộc cũng dừng ngay bên trong, dẫu cho kết cấu sinh lý của Beta chưa từng sẵn sàng cho việc đấy.
La Lăng Vũ phát ra kêu thảm thiết, rất đau, rất đau, tựa như con dao sắc bén bổ đôi cả người anh, toàn bộ hạ thể như muốn rách toạc.
Ấy mà trong tiếng thét thê lương ấy, gã hành hung vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đẩy người vào, khi xác nhận bản thân đã hoàn toàn đi vào khoan tử cung của anh, nơi bó hẹp mút lấy hung khí của hắn vừa ướt át, mềm mại, lại còn mỏng manh. Sau đó, tại lỗ bẹn, hắn lũ lượt xuất tinh, một lượng lớn tinh dịch liên tục bắn mạnh lên vách thịt dày non mịn, sau đó chúng như thủy triều đổ lại lên phần quy đầu làm Alpha đê mê đến nhíu mắt lại.
…
Sau khi Alpha bắn tinh xong, La Lăng Vũ cảm thấy cả bụng mình đầy ắp tinh dịch, hơn mười phút đồng hồ anh đau tới nỗi toàn thân như đang nổi trôi trên không trung. La Lăng Vũ không còn cảm thấy nửa phần dưới của mình nữa, như con cá nằm trên thớt không cách nào cử động, vùng bụng dưới phồng lên gây cho anh lỗi giác lúc nào nó cũng có thể nổ tung.
Sau khi bắn tinh xong vài phút, các thớ thịt mới từ từ rụt lại nguyên trạng, Thẩm Thư Kỳ dừng lại một chốc mới chậm rãi rút dương v*t của mình ra. Lúc tách khỏi lỗ bẹn trong khoang sinh sản, hình như có vang lên một âm “bẹp” nho nhỏ. Cơ mà khác với kết cấu trong khoang sinh sản của Omega, Beta không có công năng khóa lại tinh dịch, nên khi dương v*t còn bán cương rút khỏi cửa động, ồ ạt tinh dịch cũng theo đó tràn ra, từ bắp đùi La Lăng Vũ chảy xuống, tạo thành một vũng nước ố.
Không biết khi nào thì Thẩm Thư Lân đã xuống giường, im lặng đứng cạnh nhìn bọn họ, cũng chẳng biết cậu đã nhìn được bao lâu rồi. La Lăng Vũ lúc bấy giờ hoàn toàn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm sải lai trên giường, khoái cảm quỷ quái gì cũng bốc hơi mất tăm mất biệt, phần dưới vì đau cũng xìu xuống từ lâu. Dù anh có trì độn cỡ nào cũng thấy có gì đó không ổn.
“Rốt cuộc các người…” La Lăng Vũ thở phì phò, phẫn nộ chất vấn: “Đã làm gì thân thể tôi!?”
“…”
Thẩm Thư Lân yên tĩnh nhìn anh chằm chằm.
Kẻ trả lời là Thẩm Thư Kỳ, “Chỉ đổi phương thức làm tình khác thôi.” Hắn nói xong rồi lại sở tay lên mông La Lăng Vũ, vân vê gò mông căng tròn, sau đó tách ra, đưa phần cứng của mình trở lại: “Anh đừng nghĩ nhiều.”
“Khốn khiếp!” La Lăng Vũ dộng mạnh lên ván giường, vì tránh đi không kịp nên hang động lại bị xâm chiếm.
Bởi vì ban nãy bị mở rộng, cộng thêm chất trơn của tinh dịch, lần này đi vào thuận lợi hơn lần trước rất nhiều, huyệt động nới lỏng dễ dàng đón nhận sự trở lại của kẻ xâm lược.
Thẩm Thư Kỳ đâm lút cán vào bên trong, hai hòn bi dán chặt chẽ vào kẽ mông của La Lăng Vũ.
Thích quá, nhưng vẫn thấy đau. La Lăng Vũ cảm thấy tầm nhìn tối sầm, lồng ngực lại không thể thở nổi. Anh với tới chỗ Thẩm Thư Lân theo bản năng, nhưng chỉ chạm được không khí. Ngoảnh đầu, anh thấy Omega đang đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, vẻ mặt hơi đăm chiêu. Ánh nhìn ấy, như đang quan sát, lại tựa ngâm cứu, chúng lướt qua khuôn mặt của La Lăng Vũ, đối diện với tầm mắt của anh.
Bỗng, cậu nở nụ cười.
Một nụ cười không có lấy gì đặc biệt, ấy mà khiến tâm trạng không vui vẻ gì cho cam của La Lăng Vũ trở nên có vài phần bất an.
“Anh hai,” Omega hỏi với cái giọng ngây thơ thường lệ, “Thật sự phê tới vậy luôn hả?”
Hành động đụng chạm của Thẩm Thư Kỳ khựng lại, ngó anh em sinh đôi của mình, “Sao thế? Em cũng muốn tiến vào à?”
“Ừ hử,” Thẩm Thư Lân khẽ ừ, “Tự nhiên em thấy bất công sao đó,” cậu đáp, “Hậu huyệt mê ly như vậy mà chỉ có mình anh hai được hưởng thụ…”
Câu nói của cậu có hơi nũng nịu, nhưng không hề chứa chút tức giận nào, cậu vừa dứt lời liền sờ tay lên bờ lưng rịn mồ hôi của La Lăng Vũ. Cậu vòng tới chỗ anh trai mình, ngón tay len lỏi tới cái nơi đang dung nạp một khúc thịt to bự, kéo ra phần thịt nhăn nhúm tại cửa giao hợp, cố nhét một ngón tay vào vùng chật kín không chút kẻ hở ấy.
La Lăng Vũ hoảng hồn hiệu được bọn họ đang muốn làm gì:
“Đừng —— Đừng,”
Nỗi kinh hoàng ập tới trong tích tắc khiến đồng tử của anh co rút lại, toàn thân da gà dựng ngược cả lên.
“Dừng tay!”