Ngày hôm sau, Thẩm Thư Kỳ đi làm, La Lăng Vũ mua vé máy bay trở về thành phố hiện đang làm việc. Thẩm Thư Lân cũng đi chung. Alpha vốn tính dùng máy bay riêng để đưa đón nhưng bị La Lăng Vũ từ chối. Một lần đậu ở sân bay quốc nội phải trả 100 ngàn tệ, có mà điên.
Trước khi đi, La Lăng Vũ cùng ông sếp hiện giờ của mình mở một cuộc họp video call, thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong hai ngày qua, chủ yếu nhằm giải thích lý do vì sao anh xin nghỉ, sẵn cũng xin lỗi cho việc làm chậm trễ tiến độ công việc.
Ông sếp lặng người vài phút.
Làm La Lăng Vũ tưởng đâu đường truyền có vấn đề, chạy đi kiểm tra router WIFI, còn lắc lắc cái ống kính.
“Sếp, sếp ơi?”
“Khụ khụ,” sếp của anh hắng giọng, nói, “Không ngờ là cậu… cậu mới về có hai ngày mà đã thành rể quý của chủ tịch Thẩm rồi kia đấy?”
La Lăng Vũ xấu hổ nhắn lại, “Không, không, thưa sếp, người kết hôn với em là em trai của chủ tịch Thẩm.”
“Giống nhau cả mà,” ông sếp phất tay, “Do ông sếp này của cậu thiếu hiểu biết thôi”. Rồi ông cười, “Này gọi là gì ấy nhở? Một khi bước vào nhà họ Thẩm thì chim sẻ cũng thành phượng hoàng… Đỡ phải cố gắng 20 năm rồi!”
La Lăng Vũ cũng không còn muốn đi sửa lại từ ngữ của ông sếp mình nữa. Thẩm Thư Lân từ sau đi tới, bước vào phạm vi ống kính chào hỏi phía đầu bên kia.
“Xin chào.”
“Ối chà, xin chào,”ông sếp của anh thấy vậy hết hồn, nhìn về phía La Lăng Vũ, “Anh đây là…”
La Lăng Vũ nhích một chút nhường chỗ, giới thiệu sơ cho hai bên biết.
“Không hổ là em trai của chủ tịch Thẩm, mặt mũi tuấn tú, sáng sủa giỏi giang!” Một khi sếp của anh àm khen ai thì thành ngữ tục ngữ nào cũng tuôn ra liền tù tì, “Thảo nào giám đốc La tài ba vừa gặp đã thích, sau đó yêu luôn!”
La Lăng Vũ đỡ trán, Thẩm Thư Lân tựa vào anh cười hí hửng, “Cám ơn, sếp Trương cũng rất bảnh bao mà.”
“Bao giờ thì đãi tiệc? Tới đó nhất định phải gửi thiệp cho tôi đấy nhé.” Ông sếp bảo.
Thẩm Thư Lân cười nói: “Nhất định rồi.”
Bọn họ hàn huyên thêm vài câu, tới lúc sắp đi, La Lăng Vũ cất laptop. Lần này trở về anh có mấy việc phải làm, một là thanh lý phòng trọ, trước đó anh đi quá gấp , có rất nhiều thứ hãy chưa kịp dọn dẹp, hai là bàn giao, hạng mục quảng cáo hiện tại do Trần Nghi phụ trách, người ta vẫn còn đang ở đó đợi anh để cùng các designer thảo luận về chi tiết công việc. Trước khi đi, Thẩm Thư Kỳ chắc là nhìn ra được một vài suy nghĩ muốn giấu nhẹm của La Lăng Vũ, nên cho anh hai lựa chọn, cảnh cáo nói: “Anh có thể giữ lại công việc ở đó, hậu quả về sau là chi nhánh chính dọn qua đó, hoặc là chúng tôi cưỡng chế thu mua cái công ty quảng cáo đó.”
“Còn lựa chọn ba?” La Lăng Vũ hỏi.
“Anh không muốn biết đâu.” Thẩm Thư Kỳ cười rất nhạt, ánh mắt khiến người ta cảm thấy áp lực, “Lăng vũ,” Alpha lần đầu tiên gọi tên anh như vậy, “Tôi hy vọng cả gia đình sẽ ở cùng bên nhau.”
Cạn lời, La Lăng Vũ trước tiên đi làm thủ tục nghỉ việc, bàn giao, rồi trả phòng vân vân, sau đó thì mời những đồng nghiệp thân quen một bữa tiệc chia tay, rồi anh dẫn Omega ra phía Tây Đông Cảng dạo quanh bờ biển. Lúc hoàng hôn, những chiếc áo tắm sặc sỡ màu sắc nổi trôi theo từng đợt sóng vỗ, tựa như những huỳnh quang lấm tấm loang lổ. Tiếng người nô đùa ồn ả náo nhiệt, gió biển ẩm thấp tát vào mặt, mũi biển ấm ấp lấp đầy xoang mũi. Cách vài bước lại bắt gặp vài chú hải âu vì bước chân con người mà kinh hãi nên soải tung đôi cánh trắng muốt lao thẳng về phía chân trời và đậu ở một nơi xa xăm.
Omega nắm tay anh, thích thú nhìn ngược nhìn xuôi, thi thoảng lại hỏi những câu dở khóc dở cười hệt một đứa trẻ con. “Lăng Vũ, Lăng Vũ, trên bãi cát có nhiều hang động quá, có phải có mấy con cua ở bên trong không vậy? Mình moi chúng ra được không anh?” “Lăng Vũ, Lăng Vũ, chúng mình đạp sóng biển thì có bị chúng mang đi mất không ấy?”
Một buổi tối hiếm hoi anh được ở riêng một mình với cậu khiến La Lăng Vũ không khỏi nghĩ tới muốn cùng cậu chung vui. Tiếc là Thẩm Thư Lân vừa trở về khách sạn liền cạn kiệt năng lượng, vừa đặt đầu xuống giường liền ngủ thẳng cẳng. La Lăng Vũ vắt khăn của khách sạn lau chân cho cậu, lúc cởi tất ra anh mới phát hiện trên bàn chân trắng noãn của cậu sưng vù hai bọng nước. Anh nhìn một chốc, nhớ là hôm nay quả thật đi bộ khá nhiều. Mà Omega không hề quở trách, như không có chuyện gì vẫn nô đùa vui vẻ với anh… Anh dùng khăn bọc lại bàn chân của cậu chườm ấm một lúc, sau đó đứng lên gọi điện cho lễ tân để yêu cầu kim châm và rượu cồn. Sau khi xử lý xong bọng nước trên chân cậu, La Lăng Vũ dém chăn cho cậu, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi tắt đèn. Còn anh thì rửa sạch tay cầm lấy điện thoại ra ngoài, sếp anh gửi cho anh một tin nhắn hỏi anh có muốn đi nhậu hay không.
Quán bar không xa, La Lăng Vũ xem bản đồ thấy chỉ cần đi qua hai con đường là tới. Quán bar ven biển ở khu vực này tới tối luôn rất là náo nhiệt, một dĩa đậu phộng rang, một dĩa ốc bươu xào, một két bia, hai người dọn một bàn ngồi ở phía ngoài giống như lần đầu tiên gặp nhau ở chợ trời, họ nói về mọi chuyện trên trời dưới đất, về lý tưởng, về cuộc đời, về thời thế, về chuyện làm thế nào để nhanh chóng làm giàu. Đặc biệt khi nói về đầu cơ cổ phiếu, ông sếp của anh có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm.
“Tôi thấy năng lượng tái tạo sẽ tăng cao đó.” Ông sếp anh liệt kê tên các loại cổ phiếu, khuyên anh mau chóng mua vào.
La Lăng Vũ có cái quan điểm khác với ông, “Năng lượng tái tạo trong tương lai xa chắc là sẽ phát triển mạnh, nhưng trong tương lai gần thì… không nhanh thế đâu. Ngược lại cái hạng mục quảng cáo hôm nọ,” anh đáp, “Tiểu Đường gửi cho bọn họ cái hạng mục liên quan tới vấn đề ABO một trăm năm sau hình thái biến thiên, sếp có để ý tới thời điểm bọn họ công bố hạng mục đó không? Có vẻ khá gần với Hai Kỳ Họp, lẽ nào họ có ý tưởng gì đó chăng? Chúng ta có nên lên kế hoạch cho việc chạy quảng cáo không sếp?”
“Ừm, ý tưởng của cậu được đấy,” ông sếp đáp rồi nhấp ngụm bia, im lặng một lúc sau mới mở miệng cảm khái, “Tiểu La, cậu biết không,” ông vỗ vai La Lăng Vũ, “Anh đây, so với việc có một ông bạn nhậu là em rể của chủ tịch Thẩm, thật lòng tôi vẫn mong có một giám đốc hạng mục giỏi giang có thể trông cậy hơn.”
Nói xong ông lại vừa cười vừa lắc đầu, “Thôi, nói dài nói dai thành nói dại.” Ông nâng ly, ý bảo La Lăng Vũ, “Cụng đi.”
La Lăng Vũ lặng im cụng ly với ông.
Với hai gã đàn ông mà nói, một két bia thực ra chẳng là vấn đề gì, nhưng mấy tháng nay La Lăng Vũ cố ý kiềm chế tửu lượng của mình nên cũng không uống nhiều mấy, đa phần đề vào bụng của sếp anh, thành thử ra ông cũng không thể lái xe được nữa. La Lăng Vũ gọi điện cho người nhà của ông, người bắt điện thoại là vợ sếp. Sau khi bà cúp máy liền vội vã bắt xe chạy tới. Bà mặc quần thể thao rộng rãi cùng với chiếc áo khoác hoa hòe, mái tóc uốn có chút rối, nhìn là biết đã hấp tấp chạy tới đây. Bà vừa cám ơn La Lăng Vũ và nhận lấy chìa khóa xe, vừa đỡ lấy ông sếp, chỉ vào trán của ông mắng: “Quỷ yêu, uống say bét nhèm!”
Sếp của anh lầm bầm lầu bầu, dúi gương mặt đỏ lựng vào hõm cổ của bà xã mình.
Đây là một cặp vợ chồng BB điển hình, nhưng trong mắt La Lăng Vũ, họ không khác chút gì so với những đôi vợ chồng phổ thông ở thế giới trước kia của anh cả. Tất cả mọi người đều là những con người lao động bình thường trong xã hội, những mối quan hệ giản đơn, những cơn phiền não vụn vặt, cứ thế đỡ đần lẫn nhau.
Anh dõi mắt theo bóng hình họ rời đi, không biết vì sao trong lòng lại thấy có chút chua xót.