“Dừng tay! Các người dừng tay cho tôi!”
La Lăng Vũ điên cuồng vùng vẫy, nhưng nghi thức ban nãy đã tiêu tốn của anh khá nhiều sức lực nên lập tức bị một tay của Thẩm Thư Kỳ đặt lên gáy ép xuống. Hắn ta dùng sức mạnh không thể cưỡng lại vừa vuốt ve làn da sau gáy anh, vừa an ủi ghìm anh bên dưới. Alpha dõi nhìn em trai mình, từ lúc Omega dứt lời đến giờ hắn vẫn chưa mở miệng đáp lại mà chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, như thể đang tìm kiếm gì đó và chứng thực nó trong đôi mắt màu nâu sẫm quen thuộc.
Thẩm Thư Lân cũng thẳng thắn, tĩnh lặng đón lấy ánh nhìn của Thẩm Thư Kỳ. Trong lúc nhìn nhau, ngón tay cậu vẫn thọc vào bên trong cửa mình của La Lăng Vũ, mặc kệ người bên dưới có điên tiết quở trách kiểu gì cũng không buông tha.
Đôi mắt Thẩm Thư Kỳ lóe lên trong tíc tắc rồi bỗng bật cười: “Được thôi.” Sau đó hắn kìm giữ cổ La Lăng Vũ, chậm rãi rút khỏi người anh và thay thế bằng ngón tay của Thẩm Thư Lân. Ngón tay Omega mảnh khảnh như một con rắn nhỏ trắng bóc nhúc nhích bên trong hang động của La Lăng Vũ, vách thịt vốn đã bị Alpha khai thác vô cùng mẫn cảm bị Omega tỉ tê nhấn nhá lại bất giác sùng sục lửa tình.
“Thư Lân! Đừng —— Đừng như vậy!”
La Lăng Vũ gập người về phía trước van xin càng làm ngón tay của cậu đâm sâu vào mông của mình hơn.
Thẩm Thư Kỳ đặt anh lên giường, nhặt sợi dây nịt lẫn lộn trong đống quần áo lên vòng chặt lấy cổ tay anh, quấn lại. La Lăng Vũ phẫn nộ trợn mắt trừng hắn, “Mẹ nó! Thẩm Thư Kỳ mày buông tao ra! Có giỏi thì đừng trói tao lại!”
Thẩm Thư Kỳ hôn lên chóp mũi anh, ngay khoảnh khắc anh dợm cắn lên môi hắn, hắn liền thối lui, “Đừng sợ.” Alpha nói và khóa chốt lại.
La Lăng Vũ căm hận nghiến răng, “Chó má!” khớp hàm anh run cầm cập.
Anh không muốn ở đó chờ chết, thừa dịp Thẩm Thư Kỳ đứng dậy, thả lỏng tay ra, anh nâng cổ tay muốn dộng lên đầu của hắn. Nhưng cùng lúc đó, Thẩm Thư Lân phía sau anh không biết đã nhấn vào chỗ nào bên trong vách thịt khiến anh tê rần cả người, phút chốc cướp lấy sức lực còn lại của anh, La Lăng Vũ chật vật ngã thẳng lên giường, trong miệng bật ra tiếng thì thào rên rĩ.
“Đúng là không ngoan gì hết.” Thẩm Thư Lân cười và rút ra ngón tay ra, lấy chút kem bôi trơn bôi lên phần thân căng trướng rồi nhét vào trong: “Không muốn bị em làm tới vậy ư?”
dương v*t của Omega dù nhỏ nhắn hơn Alpha một chút, nhưng rõ ràng nó thô to hơn ngón tay nhiều. Khi khúc thịt vừa tiến vào vách ruột lập tức được lớp lớp các thớ thịt bọc lên, cảm giác se khít nóng hối bóp lấy phần thân yếu ớt làm Thẩm Thư Lân nhất thời quên đi sự trống rỗng ở hậu môn.
“Thích quá…”
Cậu bất chợt tán thưởng.
Lọt vào tai La Lăng Vũ không khác gì đang nhục nhã anh, hệt như bị một cái tát giáng thẳng lên mặt. Chưa kể phía hậu môn tràn ra khoái cảm ướt át khi bị cậu mãnh liệt va chạm mấy chục lần càng khiến anh tức giận và tủi hổ chết đi được.
La Lăng Vũ siết chặt nắm đấm, bởi vì cổ tay bị dây nịt trói lại víu lên cổ Thẩm Thư Kỳ nên trông anh như đang ngượng ngùng nghênh đón. Hai chân anh dạng ra quỳ trên giường, gò mông nhỏng cao lên trời, bị bức ép nhận lấy những cú thúc từ Omega. Nếu ánh mắt có thể giết người được thì Thẩm Thư Kỳ phía trước đang kiềm giữ anh, mơn trớn hạ bộ và thủ dâm giúp anh e rằng đã chết đi sống lại mấy chục lần. Với động tác dần chậm lại của Thẩm Thư Lân, dù sao thể lực của Omega cũng có giới hạn, Thẩm Thư Kỳ vịn lấy thắt lưng La Lăng Vũ để anh ưỡn thẳng người, còn bung hai chân của anh để anh thoáng nhướng lên trên, anh yếu ớt sà vào người Thẩm Thư Kỳ, há miệng cắn thẳng lên bả vai hắn. Thẩm Thư Lân cũng theo đó thay đổi tư thế, quỳ một nửa lên giường.
“Anh hai!”
Omega hô lên.
“Sao đó?” Không để tâm cơn đau nhỏ nhoi ở bả vai, Alpha nhìn về phía cậu, yêu chiều hỏi thăm, “Mới đó đã thỏa mãn rồi à?”
“Đương nhiên chưa.” Thẩm Thư Lân nói. Vỏn vẹn ba chữ Thẩm Thư Kỳ đã hiểu ngay, hắn dời mắt tới vùng bắp đùi của cậu, cửa mình phía sau Omega ướt sũng nhiễu thành một vũng nước ố trên giường.
Do đó, bàn tay của Thẩm Thư Kỳ luồn tới mặt sau, dùng tư thế nửa đỡ nửa ôm đưa ngón tay vào hang động của Omega, người quen đường cũ lần mò tới những điểm nhạy cảm bên trong. Hành động của hắn làm lồng ngực của Omega dính sát rạt vào bờ lưng của La Lăng Vũ, phía trước cũng đâm vào càng sâu, miệng Omega bật ra tiếng rên thỏa mãn, bất giác noi theo lực đẩy của anh trai mình liên tục đâm thẳng vào trong người Beta.
La Lăng Vũ bị kẹp ở giữa, gương mặt đỏ lựng, hai mắt dại ra, phần thân của anh vẫn còn nằm trong tay Thẩm Thư Kỳ, để hắn sóc lên sóc xuống, tới khi quy đầu sắp xuất tinh thì đỉnh chóp bỗng bị chặn lại, anh khó chịu đến mức run bần bật, “Bỏ —— Bỏ ra!”
Anh thả lỏng khớp hàm cắn trên bả vai của Thẩm Thư Kỳ.
“Chớ vội.” Thẩm Thư Kỳ đáp lời và ra chỉ thị với em trai, “Em nhích ra chút đi.”
Thẩm Thư Lân bèn nghe theo rút ra một nửa, Thẩm Thư Kỳ rút tay và dùng bàn tay dính đầy tinh dịch xoa lên dương v*t của mình rồi sau đó đặt chung một chỗ với em trai, bao bọc cùng nắn bóp cả hai cùng một lúc.
Cảm giác được kề cận với phân thân của anh trai mình là một trải nghiệm rất là mới lạ với Omega, lúc cậu tính rút hắn ra để được hưởng thụ nhiều hơn thì bị Thẩm Thư Kỳ ngăn lại, “Đừng nhúc nhích.” Thế là cậu liền bất động.
Thẩm Thư Kỳ ve vuốt phần trụ của cậu và nhích về phía trước, tới khi chạm được tới hang động tràn đầy không chút kẽ hở, hắn đưa một ngón tay vào kéo ra một cái khe nhỏ, len lỏi theo phần thân xâm nhập vào bên trong và quắp đốt tay lại, bành trướng tới mức có thể để một ngón trỏ đi vào. La Lăng Vũ đang trong cơn cực khoái nhưng không thể lên đỉnh ở phía trước và nỗi đau xé toạc phía sau tra tấn đến run rẩy cả người.
“Dừng, dừng lại đi…”
Anh nhích mông lên phía trên hòng thoát khỏi sự giày vò này, song tứ chi bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Thẩm Thư Lân đặt những cái hôn lên bờ lưng và rồi liếm láp hõm xương vai của anh. Đến khi thấy đủ rồi, Thẩm Thư Kỳ đột ngột thả bàn tay đang ngăn cản phần thần của La Lăng Vũ ra.
“A a a a ————”
Tinh dịch từ phần thịt bị trói buộc nãy giờ trào ra, hết cao trào này tới cao trào khác, đa số bắn lên vùng bụng của anh cùng Thẩm Thư Kỳ, phần sót lại dính lên cằm và môi của hắn. Alpha thè lưỡi liếm đi, nhân lúc La Lăng Vũ còn đang đắm mình trong cơn cực lạc, hắn liền rút tay mình ra thay bằng dương v*t của mình, đâm vào cùng với Omega vẫn còn đang bên trong.
“Các người —— Đúng là điên hết rồi!”
La Lăng Vũ lấy lại tinh thần mắng nhiếc bọn họ trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Nhưng chúng cũng chẳng thể can ngăn sự ác độc của hai người, Alpha cùng Omega trong thân thể anh bắt đầu kẻ trước người sau đưa đẩy, hai khúc thịt cứng như thép lần lượt thay phiên liên tục giã vào những nơi nhạy cảm bên trong đường ruột anh, còn có chỗ nằm sâu hơn tuyến tiền liệt, cảm giác bỏng cháy như muốn phá tan hang động xen lẫn sự khuây khỏa sắc lẹm rõ ràng xông lên, dục vọng như nước lũ vỡ đê gần như sắp nhấn chìm anh.
“Hộc —— hộc, quá tuyệt vời, quá mỹ miều Lăng Vũ ạ!”
Thẩm Thư Lân vừa đâm thọc vừa hưng phấn nói, dương v*t của cậu cùng Thẩm Thư Kỳ ma sát qua lại bên trong người La Lăng Vũ, bất kể lùi ra hay tiến tới, vì bên trong hang động chật hẹp nên không tránh khỏi đụng độ, vừa va chạm như vậy lại còn được vách tường chật ních xuýt xoa, mút mát, cứ như có rất nhiều bàn tay nhỏ bé nắn bóp lên lớp biểu bì dương v*t đang dính nhau của họ, đến cả những đường gân bên trên dương v*t đều được cảm nhận rõ rệt. Một mặt thì chà sát dương v*t của đối phương, một mặt thì tận hưởng sự bao bọc ướt át, đê mê từ lớp thịt mịn màng. Gậy này thoáng lui ra thì gậy khác đâm tới, quy đầu nhạy cảm dường như có thể ma sát ra tia lửa, rùng rợn cả người, quả thật kích thích như ăn được trái cấm.
“Anh hai! Anh hai!” Thẩm Thư Lân hô lên, cố tình dùng cây gậy của mình chạm vào cây gậy của Thẩm Thư Kỳ, tên kia cũng không khách sáo dí sát tới, dính liền vào nhau. Chỉ khổ thân cho La Lăng Vũ bị họ xem như chiến trường, hai kẻ ấy tới tới lui lui đâm thọc vào những nơi mẫn cảm bên trong cơ thể anh, chúng an ủi lẫn nhau, ma sát nảy lửa, La Lăng Vũ muốn điên luôn rồi: “Mẹ kiếp, chúng mày xem tao là cái gì! Còn chưa chịu thôi!”
“Nhanh lắm! Không giỡn nữa! Không giỡn nữa!”
Nói thì nói vậy chứ, hòa theo nhịp điệu của Thẩm Thư Kỳ, Thẩm Thư Lân càng ngày càng quất ngựa hăng say.
La Lăng Vũ không thể kiềm giữ bị cưỡi bắn tinh một lần, Thẩm Thư Kỳ cảm thấy lỗ bẹn bên trong của anh thoáng nhếch lên, bèn đâm lút cán vào khoang sinh sản, để lại vách ruột cho Thẩm Thư Lân. Khi cả hai mạnh ai nấy tự tận hưởng sự quấn quýt nóng hổi dịu dàng riêng, cả hai dẫu cách tầng thịt mỏng manh vẫn tiếp tục cạ cưa, giao cảm thần kinh dồi dạo nhạy cảm giữa lớp màng xộc lên làm La Lăng Vũ thấy như có luồng điện vẫn một mực tóe lửa sau ót của mình, từ phía dưới thân giáng thẳng lên đầu não kích thích tứ chi run lẩy bẩy. Lúc bấy giờ, cơn đau bỗng hóa thành chất xúc tác, pheromone của AO giao hòa bên trong người anh kéo theo cơn cực khoái hủy diệt. Sau khi đã đẩy đưa không biết lần thứ bao nhiêu, phía sâu trong hang động đột ngột có dòng nước như lũ tràn bờ lồ ạt đổ ra, gần như tước đoạt toàn bộ lý trí của anh.
“Lăng Vũ!” Thẩm Thư Lân từ sau ôm ghì lấy anh, cùng anh trai mình đồng thời lên đỉnh, cậu rưới toàn bộ dịch thể của mình lên đường ruột của đối phương: “Lăng Vũ! Anh là món quà trời ban cho chúng em! Là báu vật được tạo ra theo mong muốn của chúng em, bất kể là phía trước hay đằng sau!”
Không biết là từ nào câu nào, hoặc chỉ vọn vẹn hành động bắn tinh vào bên trong của cậu thôi cũng đủ khiến dây thần kinh vốn đã căng tới cực điểm của La Lăng Vũ bỗng chốc đứt phăng——
“Đĩ mẹ nó! Xéo ngay!”
Đồng thời với tiếng thét gào là những giọt nước mắt tràn mi: “Chúng mày coi tao là cái gì! Rốt cuộc chúng mày coi tao là cái gì hả! Tại sao lại đối xử với tao như vậy! Chúng mày cứ thế —— Công cụ! Công cụ! Công cụ! Mẹ nó, tao là con người mà! Chó chết, tao cũng có cha sinh mẹ đẻ! La Lăng Vũ này rốt cuộc đã làm gì có lỗi với chúng mày! Chúng mày rốt cuộc có lương tâm không hả!”
Thẩm Thư Lân giật mình trượt ra ngoài, phần thân cũng xìu hẳn xuống: “Không, không, không phải đâu Lăng Vũ…”
Cổ tay của La Lăng Vũ vẫn còn đang bị dây nịt trói chặt, anh quất tay về phía mặt Thẩm Thư Kỳ, bởi vì quá gần nên hắn tránh không kịp, dù lập tức chộp tay anh lại, nhưng vẫn bị phần chốt vàng quẹt lên mặt rướm máu.
“Tao hận chúng mày! Hận chết chúng mày!”
La Lăng Vũ giờ phút này thực sự rất muốn giết chết bọn họ, son,g hơn cả việc căm hận bọn chúng, anh càng hận bản thân mình hơn, má nó, đây là kết quả của việc si tâm vọng tưởng của mày đấy!
“Có tiền thì giỏi lắm à! Có tiền thì tụi bây có thể mặc sức ép người ta thành đồ chơi mua vui cho tụi bây hả! Tụi bây không phải người! Tụi bây là những thằng khốn!”
Anh gào toáng lên, nước mắt rơi lã chã.
“Tao không phải là công cụ! Cũng không phải vật chứa! Tao chỉ muốn đường đường chính chính làm một con người thôi mà! Rốt cuộc tao đã đắc tội chúng mày chỗ nào! Vì sao chúng mày cứ không chịu buông tha tao!”
Thẩm Thư Lân cũng khóc: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh…”
Thẩm Thư Kỳ muốn cởi dây nịt trên cổ tay La Lăng Vũ ra nhưng bị anh tàn nhẫn hất thẳng.
“Beta trên đời nhiều như vậy, tụi bây có giỏi thì đi tìm một kẻ chấp nhận làm công cụ cho chúng mày đi!” La Lăng Vũ lùi về sau, cửa mình phía sau vẫn không ngừng chảy dịch thể, nhưng không còn ai quan tâm nữa rồi, anh quỳ mọp trên giường, trông như muốn dập đầu, “Van xin chúng mày tha cho tao đi, thật đấy—— cầu xin chúng mày, cầu xin chúng mày tha cho tao một con đường sống với!”
Bỗng anh bị Thẩm Thư Lân xông tôi ôm chầm lấy, “Rất xin lỗi —— Rất xin lỗi ——” cậu khóc lóc bảo, “Không đâu, em sẽ không… không bao giờ làm…”
“Nhưng Thẩm Thư Lân à, tôi cũng là một con người, tôi cũng có cảm xúc của mình, tôi cũng muốn tìm một người chỉ yêu mỗi mình tôi và tôi cũng chỉ có mỗi mình cô ấy, tôi không muốn làm công cụ nối tiếp gì giữa hai người hết đó!”
Ngữ điệu của La Lăng Vũ đã có phần chùng lại, nhưng vẫn xen lẫn tiếng nức nở, rồi anh lướt qua vai cậu nhìn về phía Thẩm Thư Kỳ vẫn một mực lặng im, “Nếu em trai của cậu bị người khác xem là công cụ, trở thành món đồ chơi tình dục để mặc cho chúng nó ô nhục, cậu có vui nổi không? Cậu có còn cảm thấy nó vốn nên là vậy nữa không?”
Anh chất vấn, giọng điệu đột nhiên có chút hắc ám: “Tụi mày cứ bức ép tao như vậy, không sợ lỡ một ngày nào đó vừa tỉnh lại tao đã chặt đứt đầu Thẩm Thư Lân rồi à?”
Anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt của Thẩm Thư Kỳ, ánh mắt của hắn bỗng chốc thay đổi, còn Thẩm Thư Lân nghe thế bỗng rít lên.
La Lăng Vũ cười to sang sảng, “Thì ra chúng mày cũng biết sợ cơ đấy!” Anh đẩy phăng Thẩm Thư Lân ra, “Tiện nhân! Không muốn chết thì cút ngay cho tao!”
Rống hết câu này anh liền ngã về phía sau, cơ thể đã mệt tới cùng cực không chịu nổi nữa, trực tiếp ngất đi.