Sau khi làm tình xong, La Lăng Vũ cứ như mới được vớt từ dưới nước lên, trên làn da bánh mật rịn đầy mồ hôi, dấu hôn rải rác chi chít khắp lưng và ngực. Ga giường ướt sũng để lại các vũng nước ố lem luốc, dịch thể ở cửa mình chảy dọc theo bắp đùi.
Dù bây giờ có cởi trói cho La Lăng Vũ thì anh cũng không còn sức vẫy vùng nữa rồi. Thực ra thì cũng không hao tổn bao nhiêu thể lực, mà là mệt mỏi trong lòng. Hễ anh nghĩ tới việc mình bỏ cả nửa năm trời mới bước ra khỏi ám ảnh tâm lý để chỉnh đốn lại cuộc đời, ấy mà vẫn tiếp tục rơi vào tay hai anh em họ Thẩm… La Lăng Vũ lặng người nhắm mắt, gặm nhấm từng cơn bất lực đang bủa vây lấy mình.
Còn đối diện anh, Thẩm Thư Lân rệu rã nằm cạnh vẫn đang nghiêng người nhằm đăm đăm La Lăng Vũ, mái tóc ướt đẫm quấn bện lên gò má ửng hồng, đôi môi cong đẹp đẽ nhếch lên trông rất chi là thỏa mãn.
Chốc lát sau, Thẩm Thư Kỳ mặc đồ ngủ bưng hai ly nước đến, một ly cho Thẩm Thư Lân, một ly khác để ở ngăn tủ bên cạnh La Lăng Vũ. Khi hắn cúi xuống dợm cởi cà-vạt trên tay La Lăng Vũ ra, bỗng nghe Thẩm Thư Lân nói “Gượm đã”. Hắn quay đầu nhìn cậu em trai sinh đôi của mình thì thấy Omega đang cầm ly nước tuôn ừng ực rồi ngậm lấy một ngụm, cúi xuống muốn mớm cho La Lăng Vũ.
Một thứ gì đó ấm áp, mềm mại và có chút lạnh lẽo chạm vào môi Lăng Vũ, anh mở mắt ra liền trông thấy đôi mắt màu nâu sẫm gần trong gang tấc làm anh rợn người, lập tức nhắm mắt, nhíu mày tránh đi.
Vẻ mặt ghét bỏ thoáng qua của anh khiến Thẩm Thư Lân chạnh lòng, cậu nhìn La Lăng Vũ một chốc và nuốt ngụm nước vào bụng, trong lòng thấy có chút buồn, “Lăng Vũ, anh sao thế?” Cậu nhỏ giọng hỏi Beta, “Anh không vui ư?”
Nhảm nhí. La Lăng Vũ nghĩ thầm, còn chả thèm liếc nhìn cậu, cứ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Thư Lân thấy Beta không đoái hoài gì đến mình, lửa dục vọng vừa mới dịu xuống lại bắt đầu trồi lên, cậu kiềm nén sự rạo rực trong lòng, vừa giúp La Lăng Vũ cởi trói vừa dịu dàng nói: “… Tư thế ban nãy em thích lắm, anh thích không? Anh có thấy là kỹ thuật của anh hai đã tiến bộ nhiều hơn chưa?”
Nói xong cậu lại muốn hôn La Lăng Vũ, song anh ngoảnh đi, vùi hẳn mặt vào gối.
Thẩm Thư Kỳ định vuốt ve phần gáy của La Lăng Vũ lại bị anh hất thẳng tay ra.
“Đừng động vào tôi!”
Âm thanh từ dưới gối vang lên.
Thẩm Thư Lân: “Đừng như vậy. Vì muốn anh có thể thoải mái hơn, anh hai đã học hỏi rất nhiều phim ảnh và ghi chép nhiều lắm đấy.” Dứt lời, Omega bắt đầu thấy tủi thân, “Suốt mấy năm qua cũng chỉ mới làm tình với mỗi mình anh thôi, khó trảnh khỏi việc thiếu kinh nghiệm, anh cho chúng em thời gian đi mà!”
La Lăng Vũ nghe thế vừa tức vừa mắc cười, bèn xoay lại châm chọc cậu, “Xạo sự ai coi vậy, buồn vui tức tối của công cụ cần gì phải để tâm nhỉ?”
Thẩm Thư Lân giật mình phản bác: “Không phải.”
La Lăng Vũ: “Có thấy nhảm không? Tốn công tốn sức vì một món công cụ, còn làm hợp đồng nữa? Tôi đúng là bội phục các cậu. Cơ mà với tỉ lệ mang thai rất thấp của BO, hai năm chắc chả đẻ ra được đứa con nào đâu ha? Ha ha! Đúng rồi, còn cổ phần công ty nữa chứ, chắc nó cũng là đòn bẫy lừa gạt của các người, vậy mà cũng dám làm được, thôi coi như tôi đây ngu, đi tin các người hết lần này tới lần khác.”
Mỗi khi bị ánh mắt châm chọc, lạnh lùng của anh nhìn vào, Thẩm Thư Lân đều cảm thấy rất chua xót, “Đừng như thế mà…”
Cậu nói: “Không phải… Lăng Vũ, anh đừng nói như thế.”
Mắt cậu ngân ngấn lệ.
Thẩm Thư Kỳ đứng phía sau Omega, dùng hai tay che lại ánh mắt của Thẩm Thư Lân, đỡ lấy những giọt nước mặt chực chờ rơi xuống. Còn hắn vẫn lặng lẽ nhìn La Lăng Vũ.
Beta ngó cái ánh mắt đau lòng, bất đắc dĩ đó mà nổi cả da gà.
“Các, các người chẳng phải đã có Trần Nghi rồi cơ mà? Một công cụ không đủ xài, tính thay phiên dùng cả hai cái luôn à?”
Anh không muốn nằm nữa nên nhướng người dậy, nhưng sợi dây cột trên chân vẫn chưa cởi bỏ nên mất thăng bằng ngã người trở lại.
Thẩm Thư Lân đang cắn môi nghe vậy vậy liền bật cười, cậu bỏ bàn tay đang che chắn mắt mình của anh trai ra, nhìn La Lăng Vũ, vui vẻ nói, “Lăng Vũ, anh đang nói gì đó? Anh ghen đấy hả?”
La Lăng Vũ cười cợt: “Ghen? Giỡn hoài.” Anh nghiêng mình trên giường, hậm hực nói, “Tôi đang nghĩ mình sắp được cấp bằng chứng chỉ rồi, lần sau trước khi dùng phải tìm tới cô ta trước đã, đặng trao đổi phương thúc bảo dưỡng công cụ ấy mà.”
“Đủ rồi!” Thẩm Thư Kỳ đánh gãy lời anh, “Anh không phải công cụ gì của bọn tôi cả, Trần Nghi chỉ là trợ lý của tôi thôi.”
La Lăng Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, gằn từng tiếng, “—— Có ngu mới tin lời chúng mày nữa!”
“Vậy phải làm sao anh mới tin tưởng chúng em hả?!” Thẩm Thư Lân quát lên, bất chợt lại muốn khóc tiếp. Cơ mà La Lăng Vũ đã cởi bỏ trói buộc ở trên, mặc kệ ga giường nhăn nhúm mà oằn mình kéo chăn lên che đầu, không muốn nhìn mặt họ nữa.
“Lăng Vũ, Lăng Vũ,” Thẩm Thư Lân lao tới, cách tấm chăn ôm ghì lấy anh: “Tuy chuyện mang bầu là giả, nhưng em thực sự muốn sinh con cho anh mà.” Cậu biết anh sẽ nghe nên dí sát vào phần có-vẻ-là-đầu của anh, nhấn mạnh, “Trừ chuyện mang thai ra, những gì em nói với anh đều là thật cả.”
Đúng rồi. La Lăng Vũ trong bóng tối nhắm chặt hai mặt, giễu cợt đáp lời: La Lăng Vũchỉ là món công cụ, những lời nói ấy chắc chắn là thật.
Thấy La Lăng Vũ vẫn thờ ơ, Thẩm Thư Lân nằm sấp trên người anh một hồi lại cầu cứu nhìn anh trai của mình. Thẩm Thư Kỳ ôm lấy vòng eo của Omega để cậu đi ra, sau đó xốc chăn của Beta, hoàn toàn không có ý định cho anh cơ hội chối từ. La Lăng Vũ không đọ nổi với sức mạnh của Alpha nên ló đầu ra, bực bội quát, “Mẹ nó, bố đây ngồi bốn tiếng máy bay, ngày mai làm tiếp bộ chết hả!?”
Thẩm Thư Lân đỏ mắt toan nói thêm gì đó thì bị một ngón tay của Thẩm Thư Kỳ chặn lại, “Được thôi.” Alpha đáp lại yêu cầu của Beta, “Thế thì sáng mai thức dậy, hai người đi đăng ký kết hôn trước đi.”
“Biết rồi thưa anh.” Thẩm Thư Lân không có dị nghị.
La Lăng Vũ cười lạnh: “Tôi có quyền nói không hay không vậy?”
“Không.” Thẩm Thư Kỳ mỉm cười.
La Lăng Vũ bị chặn hòng, bèn chửi vài câu thô tục, anh biết mình không tránh khỏi kiếp nạn này rồi nên trong lòng vừa bực tức vừa phiền não, tiếp tục muốn vùi đầu vào chăn lần hai. Alpha ở phía sau bò lên giường ôm lấy anh. La Lăng Vũ duỗi chân phải toan đá ra sau, Alpha liền cắn lên cần cổ của anh, pheromone ồ ạt ập tới vừa tê vừa ngứa, La Lăng Vũ dần ngừng giãy giụa. Thẩm Thư Lân đợi anh bình tĩnh, vẻ mặt bình thường trở lại mới từ một bên khác trèo lên giường, rúc vào trong lòng anh.
“Ngủ ngon nhé anh hai.” Omega lướt qua bả vai La Lăng Vũ đặt một nụ hôn lên môi anh trai mình.
Rồi thơm nhẹ lên mặt của La Lăng Vũ, “Ngủ ngon, Lăng Vũ.”
Beta thẫn thờ nhìn trần nhà, thấy mình chẳng khác gì đang đâm đầu vào vũng bùn.
Cuộc sống cũng giống nhìn cái đèn trần trên tường, tối mịt tối mù.
Tới ngày đăng ký kết hôn, dẫu cho La Lăng Vũ có muốn cù cưa, cũng tính qua chuyện bỏ trốn, nhưng một lời mở đầu của Thẩm Thư Kỳ đã đánh bại anh: “Nếu muốn hai ông bà già nhà mình gánh nợ thì anh thì cứ việc.” Alpha tủm tỉm tuyên bố. La Lăng Vũ lập tức cầm lấy chiếc ghế phang vào mặt hắn, dù bị pheromone áp chế, thể trạng và sức lực không bì nổi với hắn ta, La Lăng Vũ vẫn dùng hết khả năng để đấm hai nắm đấm lên gương mặt lúc nào cũng ung dung ấy. Tất nhiên, hậu quả là anh bị trói gô đưa tới Sở Tư Pháp. Dọc theo đường đi, trừ anh ra, vẻ mặt ai cũng chầm dầm, thấy ông chủ mình bị dọng cho hai cú bầm tím vào mặt tất nhiên ai cũng đều khó chịu rồi. La Lăng Vũ tuy cũng mình mẩy ê ẩm, nhưng hễ nghĩ tới chuyện sắp tới lại càng nhức óc. Anh ngoảnh lại thấy bản mặt bầm dập của Thẩm Thư Kỳ, bật cười sặc sụa.
Anh ngó cảnh Thẩm Thư Lân đau xót chậm thuốc cho hai vết bầm trên mặt của anh trai mình, trong lòng vô cùng tiếc rẻ mà nghĩ, nếu vì vậy mà bọn chúng hủy hôn thì hay biết bao nhiêu.
Nhưng ước nguyện của anh chỉ là viễn vông, cả đường xe chạy rất êm, không có trở ngại gì cả. Thẩm Thư Lân dù có hơi mất hứng, song vẫn rất kiên quyết kéo anh vào nơi đăng ký kết hôn.
Ngay sau đó, La Lăng Vũ liền biết vì sao đa số Beta không muốn cưới Omega. Hãy nhìn xem cái nội quy hôn nhân của BO trên tay anh kia kìa, rõ ràng đâu phải cưới vợ đâu, cưới bà cố nội thì có ấy! O là thành phần dựng dục cao quý, chỉ cần O muốn, B phải thỏa mãn; song phương muốn ly hôn phải nhận được sự đồng ý của O;O ngoại tình với A nên ly hôn thì A sẽ bồi thường kinh tế cho B; B ngoại tình với người khác thì bị trục xuất khỏi hộ khẩu. Thảm không kể xiết! La Lăng Vũ bắt đầu thấy thương tiếc cho những anh bạn B không quen biết dám cưới O về nhà rồi đấy. Dù không có ký cái hợp đồng kia, chỉ tính riêng việc ký cái tờ xác nhận này thôi cũng chẳng khác gì lấy Thẩm Thư Lân về để thờ cúng.
Thẩm Thư Lân ký xong rồi, chỉ còn chờ anh thôi. La Lăng Vũ chần chừ không muốn đặt bút ký, anh ngẩng đầu nói với Omega, “Hay cậu nghĩ lại thử? Mới sáng nay thôi, tôi đấm anh hai cậu hai đấm mà cậu đã đau lòng thế rồi. Về sau mỗi ngày tôi đấm nhau với cậu ta thay cơm thì cậu tính làm sao hả? Lấy nước mắt rửa mặt chắc?”
Thẩm Thư Lân đực mặt ra.
“Đừng nhiều lời.” Kẻ lên tiếng là Thẩm Thư Kỳ, hắn cầm lấy tờ giấy xác nhận của Thẩm Thư Lân, thoáng nhướng cằm ý bảo La Lăng Vũ mau ký tên, “Có giỏi thì anh cứ xông tới đi.”
La Lăng Vũ hết cách, phía sau còn có người đang xếp hàng chờ nữa, ký cũng chết, không ký cũng chết, anh bèn dứt khoát ký cho xong. Anh cảm thấy tờ giấy đó mới nhẹ nhàng làm sao. Người phụ trách đăng ký có lẽ cũng là một Beta nên gửi cho anh một ánh mắt đồng cảm cực kì sâu sắc.