Sau khi Thẩm Thư Kỳ lấy lại xấp hiệp ước, gửi bản fax cho phía luật sư xong, hắn bước vào trong phòng bỏ văn bản gốc vào két sắt và khóa lại. La Lăng Vũ thì chẳng màng chủ nhân có đang tức giận hay không đã vọt thẳng vào phòng ngủ, nhào tới bồng lấy Thẩm Thư Lân xoay một vòng, “Thư Lân, tụi mình kết hôn đi! Anh sắp được làm ba rồi!”
Anh hò hét sung sướng, anh hớn hở rạo rực, Thẩm Thư Lân bất ngờ bị bế xoay vòng vòng đến mức muốn choáng váng ngất xỉu theo nụ cười xán lạn của anh. Cậu say sưa nhìn một La Lăng Vũ như thế với vẻ mặt ngỡ ngàng, tiếp theo sụt sùi mỉm cười, ló đầu hỏi han người anh trai cũng mới vào phòng: “Anh ta thực sự ký tên rồi hả?”
Thẩm Thư Kỳ đóng cửa, gật đầu.
Thẩm Thư Lân mỉm cười hôn lên đôi môi La Lăng Vũ rồi nhẹ nhàng nhảy khỏi cái ôm của anh đặng kéo lấy cổ anh, kiễng chân hôn lên. Cảm nhận được hương thơm pheromone ngọt ngào từ Omega, La Lăng Vũ vô cùng kích động, vừa ồ ạt ngấu nghiến vòm miệng cậu vừa thoáng nhích ra phía sau để tránh bất cẩn đụng tới bé cưng trong bụng cậu, Thẩm Thư Lân mặc kệ co chân dán sát lên người anh, “Lăng Vũ, em rất nhớ anh, em chịu không nổi nữa rồi.”
La Lăng Vũ nghe thấy bèn cảm động khôn xiết, anh vừa hôn Thẩm Thư Lân vừa di chuyển về phía giường, một tay anh vuốt ve tấm lưng Thẩm Thư Lân, một tay chở che vùng bùng hơi gồ lên vì sợ quá bất ngờ sẽ làm cậu bị đau. Trong lúc dây dưa, một tiếng lạch bạch vang lên, La Lăng Vũ bất giác liếc về nơi phát ra tiếng động và tức thì đứng hình.
Anh thấy một thứ gì đó trơn láng, cứng cáp từ quần áo của Thẩm Thư Lân rơi xuống mặt đất.
Lúc này, một chân của Thẩm Thư Lân vẫn đang vòng lên eo của La Lăng Vũ, thoáng dùng phần cửa mình ướt át cọ lấy cọ để phần thân có chiều ngẩng đầu, thấy tình hình cậu bèn buông chân xuống, hờ hững nhìn thứ rơi dưới nền đất, “A, có vẻ sáng nay không buộc chặt lắm nhỉ.”
Cậu bước tới nhặt cái đó lên, trịnh trọng dâng lên trước mặt La Lăng Vũ đang đơ như cây cơ, cười nói: “Anh thấy sao? Cái bụng giả này cũng được quá chứ ha? Anh rờ mà xem nó tốt thế nào nè! Đặt mua trên mạng với 200 tệ là ship tới tận nhà luôn đấy.”
Vẫn là chất giọng trong trẻo và trầm bống, cứ như thể đang nói đùa thời tiết hôm nay tốt lắm vậy.
La Lăng Vũ đờ đẫn nhìn chăm chăm chiếc bụng giả màu da trên tay cậu rồi nhìn phần bụng đã trở nên bằng phẳng, câm nín tận mấy phút đồng hồ.
Không phải đã rõ như ban ngày rồi à?
Sắc mặt của anh từ xanh sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang đỏ rất là bắt mắt.
“—— Cậu lừa tôi!”
La Lăng Vũ thét ầm lên và đẩy phăng Thẩm Thư Lân khiến cậu theo đà ngã thẳng xuống nệm giường sau lưng, nhưng cậu cũng không buồn quan tâm mà vẫn vui vẻ cười đắc chí.
La Lăng Vũ tức muốn nổ phổi!
“—— Cậu dám lừa tôi!”
Lúc anh xông tới muốn nện vào bản mặt cậu thì đằng sau lưng bỗng có một lực cản kéo anh lại, La Lăng Vũ mất thăng bằng nhào vào lồng ngực của Thẩm Thư Kỳ đang chực chờ. Anh không với tới Thẩm Thư Lân bèn hung hăn vung cước chân, sau khi đá vào không trung trong lòng anh tràn ngập nỗi căm hờn, bất tuân khi bị lừa gạt, bỡn cợt. Bàn tay của Alpha phía sau sỗ sàng luồn vào quần áo của anh như muốn xác minh cái gì đó, La Lăng Vũ giãy dụa vung chân đá ra đằng sau, dùng khớp tay làm vũ khí dọng về sau cứ như muốn liều mạng đánh một trận ra trò.
“Lũ đê tiện các người! Buông tay! Buông tay!”
Thẩm Thư Kỳ bị đánh vào chỗ hiểm khẽ rên lên, song hắn vẫn ôm chặt lấy La Lăng Vũ và dùng càng thêm sức mạnh để kiềm chế anh, đồng thời còn xé toang quần áo của anh, để lại hết nụ hôn này rồi tới nụ hôn khác trên phần lưng lòa lỗ.
La Lăng Vũ ra sức vùng vẫy, hai mắt đỏ âu.
“Mẹ nó! Buông ra! Buông ra! —— Tao liều mạng với chúng mày!”
Phần da sau gáy bị cắn đau rát, pheromone đòi hỏi sự thần phục đến từ Alpha cuồn cuộn tràn vào huyết quản, nhưng cơn giận dữ hừng hực cháy bỏng trong lòng cũng không kém cạnh gì dẫn tới hai luồng lực lượng cấu xé nhau, song di truyền vẫn mạnh mẽ hơn, pheromone như những sợi xích, trói buộc khao khát muốn hủy hoại hai người trước.
“A ————”
Tiếng gào thét thê thiết như thú hoang rơi vào đường cùng.
Một bàn tay men theo đường vân trên làn da mơn trớn lồng ngực của anh.
Nó lưu luyến bịn rịn, lại như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thường thừa.
“Lăng Vũ…”
Thẩm Thư Lân thở dài, bàn tay kia cầm lấy phần thân căng trướng vì tức giận của anh rồi dùng bụng dưới nhẹ nhàng đụng chạm, cứ như thể muốn nhờ phần da thịt để cảm nhận kích cỡ và nhiệt độ nơi đó, “Diệu kỳ biết bao, chỗ này của em chỉ có anh thực sự tiến vào thôi.”
Cậu vừa nói vừa ửng hồng hai má.
“Sau anh rồi, chẳng muốn thêm ai khác nữa.”
Cậu tựa mặt vào lồng ngực của La Lăng Vũ, chầm chậm nhích chân lên, bàn tay nắm lấy phần dưới hùng dũng rồi dùng quy đầu từng chút miêu tả khe rãnh dưới háng, khi chạm tới cửa mình ướt át, nhấp nhẹ một ngụm liền thôi, cứ như đang khiêu khích anh vậy.
“Lăng Vũ, em muốn mang thai con của anh.”
Thẩm Thư Lân yên lặng nhìn anh với một nụ cười trong ngần ma mị.
“Còn anh? Anh có thương em không?”
“Hộc, hộc…” La Lăng Vũ thở hồng hộc, trợn mắt trừng Omega, một chữ cũng nói không nên lời. Hai tay của anh bị cà-vạt cột chặt để phía trên đầu, hai chân cũng bị trói không khác gì con thú dữ bị bẻ hết móng vuốt, rơi vào cạm bẫy nên bị trói gô lại nằm nghiêng mình ở giữa bọn họ. Toàn thân anh trần truồng. Dù là pheromore kích dục từ phía Omega hay pheromore thúc ép phục tùng từ Alpha cũng đều hữu dụng với anh, chúng giống như một lồng giam giam cầm anh bên trong.
Omega không nhận được câu trả lời cũng không để tâm, cậu nhíu nhẹ mày nhún vùng bẹn xuống dưới nuốt lấy phần thân của anh vào trong cơ thể mình, khi tới cửa khoan sinh sản, những sợi thần kinh xung quanh cửa động bị đè ép, lửa dục phê pha xông thẳng lên não cậu, “—— Ôi!”
Rồi cậu buông tay ra, luồn qua phần lưng căng cứng của La Lăng Vũ để vuốt ve một chỗ khác cũng đang kề dính nhau, phần thân anh trai cậu đã tiến vào rãnh mông đẫy đà một nửa rồi, Omega khá hứng thú với nửa phần thân còn lại vẫn đang ở phía ngoài, đồng thời cậu dời tay xuống phía dưới, dịu dàng mơn trớn phần da thịt bị khoét đầy trở nên trắng bệt của La Lăng Vũ.
Cậu có thể nhận ra Alpha đang rất vất vả kiềm chế, mồ hôi rịn đầy trán hắn, nhiễu xuống vùng cổ La Lăng Vũ. Thẩm Thư Kỳ cắn nhẹ vành tai của La Lăng Vũ, dùng ánh mắt thúc giục Omega.
Thẩm Thư Lân chớp mắt.
Một ánh mắt, một tín hiệu, tâm linh tương thông, phút chốc một người ưỡn thẳng một người đè xuống, cũng không rõ là ai là người đầu tiên chạm tới nơi sâu nhất nữa, có lẽ là đồng thời.
La Lăng Vũ bị kẹt ở giữa bỗng da đầu tê rần. Một tiếng rít “A a a a ——” thật dài, âm thanh của sự bất lực trước dục vọng tra tấn.
“Lăng Vũ! Lăng Vũ!”
Thẩm Thư Lân liên tục gọi tên anh.
Các thớ thịt đẫy đà bấu víu phần thân cứng ngắc khiến La Lăng Vũ mất khống chế liên tục đâm thọc theo bản năng, mỗi một lần đụng chạm, mỗi một lần đè nghiến đều khiến lồng ngực cuộn trào, đồng thời cộng thêm kích thích phía sau càng khiến lớp thịt nhạy cảm ngày càng co thắt, tham lam vô độ mút mát vật cứng đang xâm nhập bên trong, nó đòi nhiều hơn, sâu hơn nữa cơ.
“Không…” Đừng như vậy… La Lăng Vũ cúi đầu thở dốc, rên rỉ.
Thẩm Thư Lân ngửa đầu dợm hôn lên trán anh, xoa dịu nỗi đau hiện hữu trên hàng mày ấy, bờ môi mềm mại khẽ chạm vào vành môi lại bị anh ghét bỏ ngoảnh đi. Thẩm Thư Lân ngẩn ra.
Đồng thời, Alpha phía trên thúc mạnh vào khiến phần thân của Beta đâm vào sâu bên trong cơ thể của Omega.
Gần như đâm lút cán vào tử cung.
“——” Cậu lặng người há miệng, cảm giác tái tê quá mức đã vắt kiệt cả người vốn đã mềm nhũn của Thẩm Thư Lân, cậu rũ rượi ngã xuống giường không còn sức làm thêm gì khác nữa, chỉ có thể bị động địa thừa nhận những cú thúc đến từ hai người khác.
Chỗ giao hợp bên dưới tràn ra dịch thể nhầy nhụa còn bị phần thân của La Lăng Vũ đâm đến mức vung vẫy, trên đùi nhớp nháp dòng nước trắng đục, không biết là của ai, hoặc lẫn lộn của cả ba.
“Thoải mái không, Tiểu Lân?”
La Lăng Vũ hoảng hốt nghe thấy giọng nói của Alpha vang lên bên tai mình, anh mở mắt ra, trong tầm nhìn nhập nhèm anh trông thấy Thẩm Thư Kỳ đang hôn Thẩm Thư Lân, hai gương mặt tương tự quấn quýt lấy nhau. Khung cảnh mới thân quen làm sao. Anh nhắm mắt lại, nhấm nuốt hiện thật rằng ác mộng sâu kín nhất đã quay trở lại.
Thân thể mang theo khoái lạc vô tận cùng chìm vào vực thẳm tuyệt vọng.
“Lăng Vũ, Lăng Vũ… Anh đừng đi…”
“Ở lại đi.”
“Chỉ cần anh ở lại thôi…”
“Thì cái gì em cũng có thể cho anh cả.”
Khao khát hòa lẫn dục vọng trước sau ập tới, xếp chồng đến khi chạm tới tột đỉnh.
Ầm ầm nổ tung.
Bọn họ nói cái gì, La Lăng Vũ cũng đã không nghe rõ nữa rồi.
Nhiều lời thế nào đi chăng nữa, cũng bất quá chỉ là một chữ, một câu, tất cả đều là dối trá, chỉ có lừa gạt.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng đi một vòng lớn lại vẫn trở lại nơi bắt đầu.
…Và anh lại một lần nữa trở thành công cụ tiếp nối cho hai người bọn họ.