Dù cho lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi đi chăng nữa, nhưng với La Lăng Vũ, nó quả thật là một cái gọng còng lên cổ anh không hơn không kém, nhìn sao cũng xốn mắt. Khi ngồi lên xe, anh quẳng đại nó lên hàng ghế trước và được Thẩm Thư Kỳ nhặt lên, hắn lặng im nhìn anh một hồi rồi nói với Thẩm Thư Lân, “Của em cũng đưa đây cho anh.”
“Vâng.” Omega đưa giấy chứng nhận kết hôn cho hắn, Thẩm Thư Kỳ nhận lấy, xếp bỏ vào bìa hồ sơ.
Sau đó mỉm cười với cả hai, “Chúc mừng đám cưới.”
“Cám ơn anh hai.” Omega cười hôn lên gương mặt của anh hai mình.
La Lăng Vũ nhếch mép châm chọc, đầu hướng ra cửa sổ, không có ý định quan tâm.
Thẩm Thư Lân mím môi, đôi mắt trở nên sắc lạnh, song bị anh trai vịn vai kiềm lại, cậu quay đầu nhìn Alpha đang dùng ánh mắt ấm áp, dịu dàng nhìn mình, “Còn nhiều thời gian mà.”
Còn nhiều thời gian mà. Omega gặm nhắm năm chữ này vào lòng, rồi từ từ siết chặt nắm đấm như thể muốn hằn một thứ gì đó vào lòng bàn tay.
Thẩm Thư Kỳ vốn chiều có một cuộc họp, nhưng hắn không tham dự nữa để cùng hẹn chụp ảnh ngoài trời với đám người Thẩm Thư Lân. Hai người thay quần áo, tạo pose theo từng shoot hình làm tiêu tốn hơn trăm cuộn phim. Nhờ vào tay nghề điêu luyện của nhà trang điểm, những vết bầm dập trên mặt Alpha cứ như không hề tồn tại. Suốt quá trình, La Lăng Vũ để hai người đó sắp xếp như một con rối vô tri, muốn anh khóc thì khóc, muốn anh cười liền cười, trông chuyên nghiệp vô cùng. Ai ngờ hai anh em họ Thẩm vẫn không hài lòng, cứ thích chọc anh nổi điên chửi bới, thiếu chút nữa đánh nhau tại chỗ mới chịu thôi. Photographer đứng bên cạnh cầm máy ảnh tách tách chụp không ngừng.
La Lăng Vũ vốn tưởng vậy là xong rồi, nào ngờ tối về biệt viện còn có thêm một “bất ngờ” khác nữa. Khi quản gia Châu dẫn theo một đống người hầu kẻ hạ đứng trên cầu thang hô vang hai tiếng “cậu rể”, La Lăng Vũ thiếu điều muốn bật ngửa ra khỏi cửa. Chưa kể, giống như muốn hòa nhập với bầu không khí nên Thẩm Thư Lân cùng quàng lấy cánh tay anh, gọi anh là “Ông xã.”
La Lăng Vũ bỗng thấy da gà nổi khắp cả người, thấy gớm quá má ơi! Vậy mà bọn này kêu được mới tài. Anh bản năng quay đầu ngó Thẩm Thư Kỳ với suy nghĩ chỗ này chỉ có mình hắn ta là người bình thường, nào hay lại bắt gặp bộ dạng Alpha đang nghiêng mặt bụm môi.
Mẹ kiếp! Hai người ánh mắt chạm nhau, La Lăng Vũ cũng bật cười, đúng là hài hước quá đi mà! Ấy mà quản gia Châu còn rất nghiêm túc nói với bọn họ, “Cậu cả, cậu ba, cậu rể, động phòng đã chuẩn bị xong xuôi, xin hỏi là vào động phòng trước hay muốn dùng bữa trước ạ?”
La Lăng Vũ cười muốn rớt hàm. Thời đại nào rồi mà còn có kiểu nói chuyện này trời! Anh cười chết mất.
“Dùng bữa trước đi.” Alpha nói.
Tuy rằng La Lăng Vũ cười ngặt nghẻo, nhưng cũng chỉ có một mình anh cười, những người khác chỉ lo làm việc của mình. Bởi vì cười quá nhiều nên anh cũng không để tâm đang ôm ai vào lòng, Thẩm Thư Lân bị anh quàng vai dắt vào phòng ăn, hai mắt sóng sánh vui mừng, quả thật trông như một đôi vợ chồng son mới cưới vậy.
“Ông chú đúng là cừ quá đi!” La Lăng Vũ ngồi vào ghế cầm lấy dao nĩa, thấy quản gia Châu chỉ huy kêu người đưa món ăn lên rồi bày biện đâu ra đó, anh cười to khen ngợi.
Quản gia Châu mỉm cười giúp anh giũ khăn ăn trên bàn ra, “Cậu rể vui là được.” Xong rồi khom người lui đi.
La Lăng Vũ huơ ly rượu vang hướng về phía hai anh em họ Thẩm, “Tôi đúng là phục các người sát đất, hao tâm tổn trí vậy mà cũng làm được, nào, cụng ly.”
Anh đang mỉm cười nên không ai lại từ chối cả. Thẩm Thư Lân cùng Thẩm Thư Kỳ nhìn nhau cười, dè dặt nâng ly lên, ấy mà La Lăng Vũ đã nốc một hơi cạn sạch rồi. Cánh tay tính cụng ly của Thẩm Thư Lân khựng giữa không trung, một lát thì rút lại, cậu cầm ly cúi đầu trầm mặc, ít lâu sau bỗng châm chước nói, “Lăng Vũ, nếu anh thích thì về sau mỗi ngày em đều sẽ gọi anh là ông xã…”
“Đừng,” La Lăng Vũ chặn họng cậu, cắt một miếng thịt gà bỏ vào miệng, “Mất công tôi mắc ói nữa.”
“Đinh đang!” Thẩm Thư Lân quẳng ly thủy tinh lên món dụng cụ sành sứ, bực dọc bỏ đi.
Thẩm Thư Kỳ đứng dậy đuổi theo Omega, khi bước ngang qua La Lăng Vũ thì nhìn anh bằng một ánh mắt thâm thúy, nhưng anh vẫn chuyên chú nhấm nháp tay nghề xuất sắc của đầu bếp nhà họ Thẩm, không buồn ngoảnh đầu.
Trong phòng ăn phút chốc chỉ còn mỗi anh.
La Lăng Vũ nhai hai miếng gà nhưng chả thấy có vị gì cả. Anh ngẩng đầu nhìn chỗ mới nãy Thẩm Thư Lân ngồi, nơi đó giờ không có ai, còn đồ ăn vẫn nóng hổi, chưa ăn được bao nhiêu, anh bỗng cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng lắm. Những ngày sau này… Có lẽ sẽ không khổ như anh những tưởng đâu nhỉ?
Dù có cảm thấy hơi bất an, anh vẫn ép mình ăn thêm vài miếng, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngồi yên được. Anh đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ, đập vào mắt là cảnh Thẩm Thư Kỳ quàng vai Thẩm Thư Lân bước ra, hắn ta hình như đang nói cái gì đó, còn vành mắt cậu hoe đỏ, vài sợi tóc ướt dính bết lên trán hãy còn nhiễu giọt. Thẩm Thư Kỳ thấy La Lăng Vũ liền im tiếng, nhấc điện thoại bàn trên cửa phòng lên, “Anh ta lên rồi, mang đồ ăn lên đây đi.”
La Lăng Vũ nhìn dáng vẻ vừa khóc xong của Thẩm Thư Lân, bỗng thấy có chút buồn, cũng chẳng biết nên nói lời gì. Thẩm Thư Lân lườm anh một cái và xoay người đi vào trong phòng. La Lăng Vũ đi theo sau mới phát hiện phòng ngủ được trang hoàng đầy màu đỏ của đêm tân hôn, ga giường thêu hình uyên ương mới toanh. Ngoại trừ thấy quá sức điên rồ và nực cười, La Lăng Vũ còn có một cảm giác lạ lẫm khó hình dung.
Người hầu đẩy bữa trưa lên, đặt một cái bàn tròn, phủ khăn, bày biện đồ ăn xong rồi lui xuống. Lúc dùng cơm, hai anh em họ Thẩm không nói chuyện, còn La Lăng Vũ lại thấy có chút bứt rứt không yên, ấy mà ba người vẫn yên ổn ăn hết bữa cơm ấy. Ăn xong rồi có người lên dọn dẹp. La Lăng Vũ rửa mặt, súc miệng tại bồn rửa tay, thấy trên thành bồn có để ba cái bàn chải và ly. Cả buổi sáng trong đầu anh toàn nghĩ về việc bỏ trốn nên không chú ý. Anh mở ngăn tủ phía trên ra, những vật dụng vệ sinh cá nhân khác cũng được chuẩn bị ba cái ngăn nắp.
Khủy tay của anh chống lên thành bồn, hai tay ôm lấy đầu, ngó vòi nước đang chảy ào ào còn đầu óc anh thì trống rỗng. Tắt nước, La Lăng Vũ ra khỏi buồng vệ sinh, Thẩm Thư Lân cầm tablet chào hỏi, “Lăng Vũ, tuần trăng mật anh muốn đi đâu ấy?”
Cậu cười hí hửng, hoàn toàn không còn thất thố như ban nãy nữa. La Lăng Vũ định mỉa mai rằng: “Không ngờ làm công cụ cũng có phúc lợi nghỉ phép cơ đấy, không biết có tính lương không vậy”. Song đôi mắt đỏ hoe của Omega thoáng lên trong đầu anh, anh đành nuốt lại, gượng gạo đáp, “Cậu chọn đi.”
“Maldives được không? Review khá tốt đấy.” Thẩm Thư Lân vui vẻ hỏi, còn lướt qua hình khác đưa anh xem, “Anh có thích đảo Bali không?”
La Lăng Vũ ngó những bức ảnh cảnh biển xinh đẹp, bất giác hỏi: “Thẩm Thư Kỳ có đi không?”
Thẩm Thư Lân nghe vậy, ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Beta, chép miệng bảo: “Khi đó anh hai có cuộc họp khẩn nên không đi chung với tụi mình đâu.”
“Ồ?” Nghe cậu bảo vậy, La Lăng Vũ cũng thấy có chút hào hứng, “Hawaii cậu đi qua chưa? Có muốn đi bắt cua, hái dừa không?”
“Chưa đi, được đó.” Omega lập tức nhếch miệng nói, “Thực ra em ít đi đâu chơi lắm, mấy chỗ này em chưa đi chỗ nào hết đấy.” Anh ngẩng lên nhìn La Lăng Vũ, thấy vẻ mặt anh kì lạ, giống như không tin lời cậu bèn vội vàng giải thích: “Thật mà, anh hai bận lắm, kì phát tình của em lại không ổn định. Lần gặp anh là lần em đầu tiên em đi xa nhất rồi ấy, nhưng cũng là do chỗ đó có chi nhánh của công ty, chị Trương cũng ở đó nên anh hai mới yên tâm để em đi. May là gặp được anh…”
“Thôi bỏ đi,” La Lăng Vũ cắt lời của cậu, “Tôi đi với cậu là được chứ gì.”
Thẩm Thư Lân cảm thấy giật mình, trực giác đã nói sai gì đó bèn hỏi lại, “Lăng Vũ, anh sao thế… Lại giận rồi ư?”
“La Lăng Vũ,” tiếp lời là một giọng nam quen thuộc. La Lăng Vũ quay đầu, thấy Alpha từ ngoài cửa bước vào, vừa cúp điện thoại liền bước tới chỗ bọn họ, “Mặc kệ anh có tin hay không, cho tới giờ, người lên giường với chúng tôi chỉ có mỗi mình anh thôi. Trước kia là vậy, sau này cũng sẽ giống vậy.”
Thẩm Thư Kỳ nói xong thì giật lấy tablet trong tay bọn họ quẳng một bên, hắn giơ tay vỗ về mái tóc của Omega, ghé mặt gần sát bên tai La Lăng Vũ, “…Dù vào kì phát tình, Tiểu Lân cũng chỉ nhờ thuốc và ngón tay để chống chọi. Em ấy thực sự tính sinh một đứa bé họ La cho anh, vậy còn chưa biết đủ à?”
Bờ môi của hắn ghé quá sát như muốn hôn lên vành tai của La Lăng Vũ, hơi thở phà lên màng tai anh nóng hổi.