“Cái gì?” La Lăng Vũ đập bàn nhảy dựng lên, khó có thể tin được, “Cậu nói gì cơ?!” Bất chấp người khác nhìn sang, anh xua tay ngăn chặn Thẩm Thư Kỳ lặp lại câu hồi nãy, “Mang, mang thai á?”
“Không thể nào!”
La Lăng Vũ lại phủ định câu hỏi của mình, trí óc hoàn toàn hỗn loạn. Má ơi! Mang thai? Đàn ông cũng mang thai được à? Không, không phải, đó không phải là đàn ông mà là Omega! Sao có thể mang thai? Anh làm một người đàn ông mang thai ư?
Đàn ông thực sự có thể mang thai được à?
“Mày lừa bố!” Sau khi quát vào mặt hắn ta, La Lăng Vũ cũng bình tĩnh hơn chút, “—— Đêm cuối cùng quan hệ cách đây là bao lâu rồi? Nửa năm rồi nhỉ? Nửa năm qua không liên lạc với nhau, vừa thấy đã nói nó mang thai con của bố, tính bắt bố đổ vỏ à!”
Thẩm Thư Kỳ tội nghiệp nhìn anh: “…Tại sao tôi phải gạt anh nhỉ!”
Khuôn mặt và biểu cảm đó, chớp mắt trùng khớp với Thẩm Thư Kỳ trong kí ức của anh càng khiến anh xoắn quýt không thôi, anh thì thào: “Không thể nào, không thể nào,”, anh đẩy ghế đi qua đi lại vài bước, “Cậu ấy mang thai mấy tháng rồi?”
Thẩm Thư Kỳ dựa vào ghế sau, khoanh tay trông khá là thảnh thơi, “Anh đoán xem? Anh đi bao lâu rồi?”
“Sáu tháng à…? Sáu tháng…” La Lăng Vũ run môi, thở phì phò đáp, “Sao lại thế được… Sao lại thế được?”
“Sao lại không được?” Thẩm Thư Kỳ trầm giọng nói, “Cho tới hiện tại, em ấy cũng chỉ phát sinh quan hệ với mỗi mình anh.”
“Thế còn cậu!” La Lăng Vũ bỗng đỏ mặt, chặn ngang xương hắn, “Cậu và cái cô đó… Cô Trần Nghi đó có quan hệ gì?”
Thẩm Thư Kỳ cười giễu cợt, bất mãn trả lời: “Liên quan gì anh, đừng có ở đó đánh trống lảng.”
La Lăng Vũ trứng mắt nhìn hắn, ngọn lửa căm phẫn nhóm lên trong mắt ít lâu rồi tắt lịm, anh bỗng cười vang, chỉ vào Alpha nói: “Làm tôi tưởng cậu thích em ấy tới cỡ nào, cuối cùng cũng lấy người khác đấy thôi!”
Thẩm Thư Lân, Thẩm Thư Lân…
Cái tên này lặp đi lặp lại trong lòng anh, tình cảm ngỡ như đã chôn vui lại đâm chồi nảy nở, La Lăng Vũ lặng người một chốc rồi mở lời như thể đã ra quyết định gì đó: “Thư Lân đâu, dẫn tôi đi gặp em ấy đi.”
Phi cơ riêng của nhà họ Thẩm bay tới thủ đô ngay trong đêm hôm khuya khoắc. La Lăng Vũ gửi một email xin nghỉ cho sếp mình khi đang bay, anh lấy lý do có việc riêng cần nghỉ gấp, nhưng vì đi chung với người phụ trách ở trụ sở chính Phi Tấn nên cũng có thể tính là đi công tác được.
Khi xưa lúc dứt khoát rồi khỏi cổng nhà họ Thẩm, anh không nghĩ mình sẽ trở lại nơi ấy theo cách này. Anh bước vội vàng qua khuôn viên, lúc sắp vào nhà anh bỗng chần chừ hẳn, Thẩm Thư Kỳ đi theo anh, đôi môi mỏng nhếch lên, trông có vẻ mỉa mai, “Sao? Không dám vào à?”
Ngọn đèn đường hắt xuống chiếc bóng lắc lư, có người khom lưng trước cửa nhằm chào đón họ, trong sảnh mọi thứ tối đen.
Tựa như cái miệng khổng lồ của quái vật.
La Lăng Vũ đè nén cảm giác bất an trong lòng, im lặng bước tới, tiến vào.
Cánh cổng lớn phía sau anh đóng lại giống như đã đóng sầm tia hy vọng le lói cuối cùng.
“Cút đi!”
Mới vừa bước lên cầu thang thì anh đột nhiên nghe một tiếng quát lớn.
Ngay sau đó là tiếng đổ vỡ của chén dĩa nào đó ầm ĩ vang lên.
Một người đàn ông trung niên bưng theo cái khay vội vã chạy ra, đúng là quản gia Châu.
Ông thoáng nghiêng người nhường đường cho La Lăng Vũ, chính khoảnh khắc ấy, quản gia Châu liếc nhìn anh với ánh mắt thương xót, nhưng La Lăng Vũ khao khát muốn lập tức gặp Thẩm Thư Lân hơn mọi thứ trên đời nên không phát hiện.
Anh đi tới cửa phòng ngủ, nắm tay lại nhằm muốn gõ cửa, nhưng rồi lại buông nắm tay để trực tiếp đẩy cửa.
“Không phải đã bảo là ——” giọng điệu giận dữ của chàng thanh niên béo ú khi trông thấy anh liền biến thành niềm vui, “…Lăng Vũ!”
“…”
Tâm trạng của La Lăng Vũ quả thật rất phức tạp.
Bất kể nghe nói qua bao nhiêu lần đi nữa, với một người đến từ thế giới không tồn tại ABO như La Lăng Vũ thì anh vẫn thấy việc đàn ông có thể sinh con thực sự quá sức tưởng tượng, chưa kể… Nghe nói trong bụng cậu có con của anh?
La Lăng Vũ há hốc mồm nhìn vùng bụng phệ của Thẩm Thư Lân.
Thanh niên đứng phía cuối ánh đèn với bộ đồ bầu rộng thùng thình, bởi vì không có bầu vú căng tròn như phụ nữ, nên đối chiếu với phần ngực bằng phẳng thì phần bụng gồ lên trông thấy.
Cảnh tượng quá sức là sốc óc, khiến anh vốn đã không biết nên nói gì lại càng câm nín, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Phản ứng sững sờ của anh làm Thẩm Thư Lân cảm thấy sỉ nhục, Omega lui về phía sau, “Nhìn đủ chưa?” Ánh mắt cậu dần lạnh đi, “Nhìn đủ rồi thì cút xéo đi!”
La Lăng Vũ mới sực giật mình, thẩn thờ bước về phía trước, “Thư Lân…”
Bỗng Thẩm Thư Kỳ phía sau nắm lấy tay anh, “Tiểu Lân không hoan nghênh anh, anh theo tôi ra ngoài.”
La Lăng Vũ gạt phăng tay hắn ra, phờ phạc chạy về phía trước, Thẩm Thư Lân quát lớn chặn lại, “Đứng lại!”
Omega lại lui về phía sau, tay đỡ lấy vùng eo, “Không được lại đây!” Đoạn cậu nắm lấy rèm cửa, “Anh mà qua đây tôi liền nhảy xuống đấy!”
Ánh mắt quyết liệt của cậu khiến Beta hoảng hồn.
“Không, không…” La Lăng Vũ dừng chân, “Thôi thì anh đi… Em đừng làm bậy đấy.”
Dù anh có nói vậy song không hề có ý định rời đi chút nào, chỉ đứng ở đó, lặng người nhìn Thẩm Thư Lân.
Cậu thấy anh không bước tới nữa mới thả lỏng bản thân, “Anh cứ đi đi, đứa bé này em nhất quyết giữ lại.”
Thẩm Thư Lân xoa bụng, cúi đầu dịu dàng nhìn vùng bụng gồ lên, “Các người nói gì đi nữa, tôi cũng không bỏ nó đâu.”
La Lăng Vũ cảm thấy trái tim chợt nhói lên.
“Không, không phải…”
“Nếu anh muốn cười tôi thì cứ cười đi.” Thẩm Thư Lân ngẩng đầu, đánh gãy câu nói của anh, đôi mắt màu nâu đồng đượm vẻ hững hờ, “La Lăng Vũ, không thể không công nhận là anh thắng rồi.”
Cậu nói: “Anh đã thắng tôi rồi.”
Omega lặp lại lời nói đó, chán chường mỉm cười, nhìn đi chỗ khác nói, “Không phải tôi chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ nó đi, cũng không phải không muốn tìm các Beta khác, nhưng bất kể là ai —— khi họ vừa chạm vào người, tôi liền thấy mắc ói, chẳng khác gì tự làm tự chịu.”
“Nực cười lắm chứ gì?” Thẩm Thư Lân thều thào châm chọc, còn vỗ nhẹ lên vùng bụng căng tròn, “Ở đây chỉ có thể giữ lại đứa con của anh thôi đó.”
Trong phòng lặng đi hơn mười giây, rồi sau đó, La Lăng Vũ đột nhiên tới chỗ cậu.
“Anh làm gì đó! Đừng có lại đây!”
Omega quát to.
Nhưng tiếng quát lần này của cậu không xua đuổi được La Lăng Vũ, anh đứng cách cậu chỉ còn hai bước thì dừng lại, bình tĩnh chàng trai không còn đường nào để trốn, và rồi anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp đong đầy tình ái, còn vương chút bất đắc dĩ, Thẩm Thư Lân trông thấy mà giật mình.
La Lăng Vũ khụy một gối xuống, nhẹ giọng nói: “Em còn nhớ những lời trước kia anh nói không… Nếu mang thai con anh, thì cứ gả cho anh…” Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Thư Lân, “Câu nói ấy giờ còn hiệu lực chứ?”
Anh vươn tay muốn nắm lấy tay cậu, nhưng mới vừa chạm vào ngón tay cậu đã bị hất ra.
Omega sợ hãi rút lui về phía sau.
La Lăng Vũ rụt tay lại mà không buông một lời trách cứ, vẫn cứ kiên nhẫn chờ đợi.
Thẩm Thư Lân cảnh giác nhìn anh, La Lăng Vũ nhìn thẳng cậu không chút tránh né. Chốc lát, Omega che mặt, cười mà như đang khóc.
“…Anh đây là làm sao đấy hả? Đang tội nghiệp tôi ư?”
La Lăng Vũ chưa kịp đáp lại, Thẩm Thư Lân bỗng nhiên gào lên, “Không cần!” Cậu trừng La Lăng Vũ, ánh mắt căm hờn, yếu ớt, “Tôi không cần anh tội nghiệp!” Cậu chỉ thẳng về phía cửa, “Cút đi!”
La Lăng Vũ bị Thẩm Thư Kỳ tóm lấy, chật vật “Cút” ra ngoài như tình trạng của quản gia Châu, bị cậu ném đồ đuổi cổ ra ngoài. Sau khi ra khỏi, Thẩm Thư Kỳ hỏi anh: “Anh nói muốn lấy Tiểu Lân, có thật lòng không vậy?”
“Xàm xí,” La Lăng Vũ tức giận lườm hắn, “Cậu tưởng ai cũng giống mình hả!”
“Thế được,” Thẩm Thư Kỳ không nói nhiều, vào phòng sách đem một xấp tài liệu giống hiệp ước ra, “Vậy ký tên đi.”
La Lăng Vũ lật xem vài tờ, nội dung đại khái tức là: Sau khi ký kết, hiệp ước lập tức có hiệu lực, nội trong một tuần hai người phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn, nếu Thẩm Thư Lân từ hôn, bắt buộc phải phá thai; nếu La Lăng Vũ từ hôn, phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, phí chữa bệnh, phí điều dưỡng, phí bồi dưỡng nhân quyền Omega, phí tổn thất sinh sản, vân vân…, một số tiền khổng lồ mà cả đời anh làm lụng vất vả cũng trả không nổi, còn có trách nhiệm pháp lý nữa chứ. Sau khi kết hôn, ít nhất phải chờ tới lúc con lên hai tuổi mới được ly hôn. Khi ly hôn, anh sẽ đạt được 2% cổ phần Phi Tấn với danh nghĩa Thẩm thị, thời gian ly hôn mỗi khi trễ thì cứ mỗi một năm, cổ phần anh có được sẽ tăng thêm 2%, cùng với một vài lợi ích khác.
Đáng tiếc La Lăng Vũ không có hứng thú với mấy cái này, anh lướt một loạt để tới trang ký tên, thấy phía bên kia Thẩm Thư Lân đã ký tên rồi, anh bèn châm chọc liếc nhìn Thẩm Thư Kỳ, “Mặt người dạ thú.”
Thẩm Thư Kỳ nhướng mặt, im lặng đón nhận “lời khen” từ anh .
La Lăng Vũ liếng thoắng ký tên cái roẹt rồi quẳng lại xấp hiệp ước cho Thẩm Thư Kỳ.