Chỉ với cái giọng này, La Lăng Vũ đã biết hỏng bét rồi, “Thực sự đáng sợ đến vậy à?”
Lư Hoành nhức não trả lời: “Chú có biết mình là Beta không đấy!”
La Lăng Vũ cạn lời: “Biết chứ sao không.”
“Biết mà chú mày còn thích O nữ nữa?!” Lư Hoành rít gào lên, “Thôi xong phim rồi, chết chắc rồi, chú chắc chắn bị xem là tên gay lừa đảo rồi.”
La Lăng Vũ không hiểu ra làm sao: “Khoan đã, gay không phải để chỉ những người đồng tính hả?”
“Xàm xí, đồng tính mới là thẳng, bởi chúng ta chỉ thích những thứ ưỡn lên thẳng tắp thôi.” Dứt lời, gã cười hí hửng, Chỉ những Beta thích Omega nữ mới bị gọi là gay hiểu chưa hả? Mà hỏi nè, có phải chỗ đó của Hàn Nhân rất to đúng không?”
La Lăng Vũ cảm thấy thế giới này quá đáng sợ: “…”
“Bỏ đi, chú cứ kệ Hàn Nhân, chắc hẳn cô ấy đã block hết tất cả tài khoản liên lạc của chú rồi, lúc rảnh anh sẽ giải thích với cô ấy là cậu mới biết vụ này thôi, không phải tính lừa cô ấy đâu.” Lư Hoành nói: “Không ngờ chú lại thích O nữ luôn á, tiệc hẹn hò nhiều Beta đẹp cực kì, tiếc quá.”
La Lăng Vũ không còn buồn để tâm giới tính ABO rốt cuộc là thế nào, đón nãy giờ mới có một chiếc taxi tấp vào đón, anh mở cửa bước vào, “Được rồi, em biết rồi. Còn dự án Thịnh Quang… chiều này em sẽ về công ty một chuyến hỏi thăm tiến độ tới đâu rồi.”
Anh dẹp bỏ tất cả những thành quả trước kia, chấp nhận ở lại đây làm lại từ đầu, chưa kể vì điều khoản không cạnh tranh giữa các ngành nghề, nên anh không thể chọn những công ty cùng ngành, thành thử cực nhọc hơn người khác gấp bội. Cũng may sếp mới khá tốt, với lại cũng có tầm nhìn trong chiến lược phát triển công ty, quen biết với người xuất thân từ ngành công nghệ như La Lăng Vũ tại một quán ăn lề đường, hàn huyên một hồi thì thấy hợp cạ bèn tuyển anh làm hẳn chức quản lý dự án, phụ trách việc thương lượng với khách hàng. La Lăng Vũ cũng không làm sếp mới thất vọng, chỉ vài tháng anh phụ trách tiền lời đã tăng lên nhanh chóng, dự án chưa bị dừng cái nào nên đã để được một vài danh tiếng trong ngành.
Muốn mở rộng phát triển, không thể tránh khỏi công ty sừng sỏ như Phi Tấn được. La Lăng Vũ thấp thỏm làm việc hai tháng, thấy bên trụ sở chính không có động thái gì, sau khi nhận thức anh em Thẩm gia sẽ không làm phiền mình nữa, anh lập tức biến ý tưởng thành hành động và thực hành. Đồng thởi, anh phát hiện mình không quá hiểu về ngành marketing, anh dành thời gian để đọc sách, xem video clip để bổ sung kiến thức, áp dụng châm ngôn của tiền bối từng chỉ dẫn anh là: Coi như có thêm nhiều cách để bốc phét với khách hàng rồi.
Nhưng mà đã lâu không giải tỏa nên mỗi khi đêm khuya thanh vắng, anh sẽ nhớ tới hang động ngon miệng của Thẩm Thư Lân, cơ mà trái ngang là mỗi lần tưởng tượng Thẩm Thư Lân để quay tay, cái động phía sau anh cũng cảm thấy trống trải, thèm khát bị thứ gì đó lấp đầy. Ký ức từ thân thể vừa khiến La Lăng Vũ bứt rứt khó chịu, vừa khiến La Lăng Vũ càng thêm căm hận những gì mà hai anh em đê tiện đó đã làm với anh.
La Lăng Vũ biết nếu anh muốn thay đổi trạng thái sinh lý của mình, phải bắt đầu bằng việc thay đổi tâm lý trước đã. Anh muốn trở lại quỹ đạo bình thường, chứng minh mình còn thích phụ nữ, nên anh bám lấy Hàn Nhân như bấu lấy cọng rơm cứu mạng, nhưng vào lúc Hàn Nhân bỏ tay anh ra, trớ trêu anh lại cảm thấy khá là nhẹ nhõm.
“Mẹ nó.”
La Lăng Vũ để công văn lên che mặt như thể muốn che đi ánh nắng phía ngoài cửa sổ vậy.
Trải qua ba ngày, cuối cùng họ cũng làm xong đoạn quảng cáo mà Thịnh Quang yêu cầu. Thịnh Quang là một công ty sữa, nói cho sang thì là tập đoàn kinh doanh thực phẩm dinh dưỡng, tập trung chủ yếu vào việc phát triển sữa nội địa, mỗi bữa sáng sẽ tới tận cửa nhà giao hai bình sữa. Bởi vì tháng sau phải ra mắt sản phẩm mới, còn có tuần lễ tuyên truyền nữa nên rất gấp. Bên A đưa ra ý tưởng, nhà thiết kế bên B cũng có ý tưởng và thẩm mỹ của riêng mình, thành thử không thể nào sửa hết theo ý của bên A, La Lăng Vũ đứng giữa hỗ trợ nói đỡ hai ba câu, cuối cùng đoạn quảng cáo cũng được họ gửi vào đúng chiều thứ Ba, Thịnh Quang cảm thấy hài lòng nên thứ Tư liền chuyển khoản, hai bên vui vẻ.
Tối thứ Tư sếp mời mọi người dùng bữa, gồm người lập kế hoạch và La Lăng Vũ, còn có thêm designer và graphic designer khá có tiếng, mọi người ngồi trong xe Lư Hoành, ai nấy nhìn nhau, vì biết dự án sắp tới là của Phi Tấn, họ hứng khởi thảo luận, biết đâu có thể tăng thêm những điểm cuốn hút. La Lăng Vũ ngồi đó không nói được một lời, bụng nghĩ không biết người phụ trách quảng cáo lần này trước kia có quen biết gì mình không.
Từ mạng truyền hình đến giải trí, anh thấy ai cũng chả thân thiết, có quen cũng chỉ toàn quen người ở chi nhánh Đông Đại, thôi đành tùy cơ ứng biến vậy, dù sao cũng chả phải chủ tịch đích thân tới đâu.
Ai ngờ bước vào phòng VIP, sếp hiện tại của anh dõng dạc nói: “Ê Tiểu La, mau tới đây đi, giới thiệu cho các cậu đây là anh Thẩm ở tổng bộ Phi Tấn, phụ trách dự án quảng cáo kỉ niệm lần này, còn đây là trợ lý của anh ta, cô Trần. Xin chào anh Thẩm, anh đây là quản lý dự án của chúng tôi, La Lăng Vũ,” ông giơ tay chỉ những cấp dưới để giới thiệu với bên đối tác, “Với lại trợ lý của tôi, Lư Hoành, designer Dư Hiểu Mi, có nhớ trước kia tại Festival City có một poster ở trạm xe điện ngậm lên đài CCTV không? Là tác phẩm của cô ấy đấy, còn người lập kế hoạch cho dự án Tiểu Đường…”
Giọng của sếp cứ thao thao bất tuyệt, song tầm mắt của La Lăng Vũ vẫn dừng lại trên người của cái gã Alpha ấy, nhưng hắn không nhìn anh mà nghiêng mặt, gật đầu với những nhân sự công ty marketing mà sếp của La Lăng Vũ giới thiệu. La Lăng Vũ nhìn sang Trần Nghi ngồi kế bên hắn, em gái của tài xế lái xe cho Thẩm gia. Cô ta cũng đoan trang cười lại với anh.
La Lăng Vũ cũng bật cười, anh cảm thấy chuyện cũ tan đi theo gió mây, hiện tại đầy rẫy hoang đường.
“Sếp,” La Lăng Vũ chặn ngang lời nói của sếp mình, “Để em giới thiệu với sếp, anh đây là chủ tịch hội đồng đương thời của tập đoàn Phi Tấn, Thẩm Thư Kỳ, trước kia em may mắn được làm trợ lý của anh Thẩm mấy ngày nên có quen biết. Không ngờ là chủ tịch Thẩm lại đích thân đến đây phụ trách dự án quảng cáo kỷ niệm lần nay cơ.”
“Ơ kìa.” Ông sếp há hóc mồm, “Tiểu La, không phải trước đó cậu nói cậu ở, ở gì mà…” Ông hoàn toàn không nhớ nổi cái tên công ty nhỏ đó.
La Lăng Vũ hờ hững sửa lưng ông: “Văn phòng Hỏa Tuyến BTBC, văn phòng liên kết với phòng Giải Trí thuộc khu Đông Đại của Phi Tấn, trước đó em có làm cho dự án công ty này.”
“À, à…” Sếp của anh đã hiểu, nhìn anh trách cứ, “Cậu không nói sớm, thảo nào cái tên Thẩm Thư Kỳ nghe quen quen, Thì ra là chủ tịch Thẩm…” Nói xong thì ông đứng lên, dợm nhường ghế.
“Sếp đừng làm vậy, em chỉ chào hỏi chủ tịch Thẩm thôi mà.”
La Lăng Vũ cười, vươn tay với ngài chủ tịch “cải trang vi hành”: “Hi anh Thẩm, vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Thư Kỳ nhìn anh tiến tới và bắt tay, nở nụ cười đầu tiên nãy giờ, “Lăng Vũ, đã lâu không gặp.”
Hắn bắt tay rất hờ hững, chốc lát liền rụt lại, như thể bọn họ chỉ là những người lạ từng quen.
Sếp của La Lăng Vũ vốn đã muốn làm thân, giờ lại càng thân thiện, cứ luôn mồm kêu phục vụ đưa thêm menu, gọi thêm nào là sashimi bào ngư, tôm hùm, cá mú đỏ, bổ sung thêm một thố Phật nhảy tưởng làm các designer líu cả lưỡi cảm thấy sếp mình nay chơi lớn quá.
Món nguội món lạnh đều được bưng lên, phô bày bữa ăn linh đình và tiếng chuyện trò rôm rả. Đột nhiên, có người thấy Thẩm Thư Kỳ gắp đồ ăn, múc canh cho Trần Nghi, bèn trêu ghẹo: “Chủ tịch Thẩm sắp có chuyện vui chăng?” Thẩm Thư Kỳ cười im lặng, Trần Nghi cúi đầu e ngại mím môi. Cảnh tưởng đôi lứa xứng đôi như vậy lọt vào mắt La Lăng Vũ không biết sao lại là anh thấy bực bội. Anh uống vài muỗng Phật nhảy tưởng mà cứ thấy nhạt nhẽo, đành nói nhỏ với đồng nghiệp kế bên “Đi toilet chút”, và thế là anh đứng dậy, ra ngoài lan can nhà hàng hút thuốc.
Sáu tháng, nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Sau khi rời khỏi anh em nhà họ Thẩm, anh mất đi rất nhiều thứ, cũng được lại rất nhiều thứ. Trong đó có thói quen hút thuốc lá.
Thuốc lá rất tốt, giúp ta giải sầu, thư giãn căng thẳng, nhất là vào những đêm tối quá nhiều áp lực đến mức ngủ không được, bạn chỉ cần lẳng lẽ đốt một điếu thuốc, u sầu sẽ theo làn thuốc trôi tan vào không trung.
Xem ra bọn họ đã tìm được công cụ mới rồi. La Lăng Vũ lạnh nhạt nghĩ, ngoan ngoãn hơn anh, hiền lành hơn anh, có ích hơn anh thì có gì phải khước từ chứ?
Hoặc là hai anh em họ đã nghĩ thông, quyết định tự mình thành gia lập thất, không chơi trò loạn luân nữa? La Lăng Vũ rít một điếu thuốc tụ trong vòm miệng, vị nicotin đắng chát rồi từ tốn phà ra.
Liên quan gì anh chứ.
Còn dư một ít, anh nhấc chân giẫm nát tàn thuốc rồi nhặt lên, quẳng vào thùng rác.
Cơ mà chỉ một quảng cáo kỷ niệm nhỏ nhoi, ấy mà cũng đáng để chủ tịch đại giá quang lâm cơ à? La Lăng Vũ đương nhiên không ảo tưởng mình có sức hút nhường ấy, chắc hẳn là vì đoạn video clip trong tay anh đây mà.
Cũng đúng, tới lúc nên chấm dứt rồi.
Giải tỏa một bầu tâm sự xong xuôi, anh về lại phòng VIP, sếp trách anh vô duyên vô cớ chạy đi đâu mất nên phải phạt anh ba ly, La Lăng Vũ đồng ý rồi ngửa đầu uống liền hai ly, tới ly thứ ba thì bị một bàn tay chặn lại. Là Thẩm Thư Kỳ.
“Tôi uống thay anh ấy.”
Thẩm Thư Kỳ nhìn mọi người, lấy thẳng ly rượu trong tay La Lăng Vũ và nốc cạn.
Beta một khi đã quẩy là quậy tung nóc nhà, sau khi ăn xong, sếp muốn dẫn mọi người đi Karaoke, hỏi chủ tịch Thẩm có chịu đi chung không thì Thẩm Thư Kỳ nói muốn ở lại ôn chuyện với bạn cũ, La Lăng Vũ đương nhiên cũng bị vịn lại. Vì thế Beta thấy sếp nhà mình trước khi đi còn ý đồ vỗ vai anh, hàm ý đơn giản là: Chàng trai, dự án nhờ cậu nhé.
Trần Nghi đi theo mọi người, La Lăng Vũ dẫn Thẩm Thư Kỳ đến một khu phố cũ kĩ, có một quán bar Blue Note gần đó khá là vắng vẻ để dễ nói chuyện.
Anh ngồi xuống, lật menu gọi một lý Mojito trước rồi đi thẳng vào vấn đề: “Có mang theo ảnh gốc tới không?”
Thẩm Thư Kỳ không trả lời anh mà chỉ lặng câm nhìn La Lăng Vũ một hồi, ánh mắt sâu xa giữa không gian u ám không nhìn ra được cảm xúc gì. Rồi sau đó, hắn mở miệng nói mà cậu làm La Lăng Vũ thiếu điều nhảy cẩng lên!
Hắn nói:
“Tiểu Lân mang thai rồi, đứa bé của anh đấy.”