Khi Carrie về đến phòng riêng, cô lại rơi vào tình trạng nghi ngại và lo âu, những thứ từng là kết quả của sự thiếu quả quyết. Cô không thể tự thuyết phục mình lời hứa ấy là khôn ngoan, hoặc bây giờ đã hứa rồi, cô có nên giữ lời hay không. Khi vắng mặt Hurstwood, cô suy nghĩ cặn kẽ và phát hiện ra nhiều bất bình nhỏ không xảy ra vì những lý lẽ nồng nhiệt của ông quản lý. Cô xem xét bản thân dưới góc độ đặc biệt, ấy là cô đồng ý cưới trong khi cô vẫn được coi là đã có chồng. Cô nhớ lại vài sự việc Drouet đã làm, và lúc này bỏ anh ta mà đi không nói một lời, cô cảm thấy dường như đang làm một việc sai trái. Lúc này, ở trong hoàn cảnh thoải mái, với một người ít nhiều e sợ thế giới, đây là một vấn đề khẩn cấp, người đưa ra những lý lẽ lạ lùng, không đáng tin. “Cô không biết điều gì sẽ đến đâu. Bên ngoài có nhiều thứ khốn khổ. Bao nhiêu người đi ăn xin. Phụ nữ lại càng khổ. Có thể nói, cô không bao giờ biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hãy nhớ lại thời cô đói khát. Hãy trung thành với những gì cô đang có”.
Thật lạ lùng, vì cô có phần ngả về phía Hurstwood, ông ta đã nắm được sự thông cảm của cô. Cô đã lắng nghe, mỉm cười, bằng lòng tuy vẫn chưa đi đến sự thỏa thuận cuối cùng. Về phía Drouet, do thiếu khả năng, thiếu sự say đắm nồng nàn khiến con người mất cả khôn ngoan, làm tan chảy mọi luận cứ và lý thuyết thành một mớ lộn xộn, và phá hủy sức mạnh lý trí hiện tại. Gần như mỗi người đàn ông đều sở hữu sự say đắm nồng nàn ấy một lần trong đời, thông thường đó là một thuộc tính của tuổi trẻ và dẫn đến sự kết đôi thành công đầu tiên.
Hurstwood là người lớn tuổi hơn, có thể nói hầu như không còn giữ được ngọn lửa của tuổi trẻ, tuy ông say đắm nồng nhiệt và phi lý. Tình cảm ấy đủ mạnh để thuyết phục Carrie ngả về phía ông, như chúng ta đã thấy. Người ta có thể nói cô hay tưởng tượng trong tình yêu, khi cô không thế. Phụ nữ thường làm như vậy. Nó xuất phát từ thực tế mỗi người có một xu hướng yêu thương, một khao khát niềm vui được yêu. Thèm được che chở, được cảm thông và tốt đẹp hơn lên là một trong những đặc điểm của giới tính. Nó kết hợp với tình cảm và xu hướng cảm xúc tự nhiên, thường tạo nên sự khó mà từ chối. Nó khiến con người tin rằng họ đang yêu.
Lúc ở nhà, cô thay quần áo và tự xếp dọn các phòng cho ngăn nắp. Trong việc sắp xếp đồ đạc, cô chưa bao giờ theo ý cô hầu. Cô gái đó lúc nào cũng để một trong những ghế bập bênh vào góc phòng, còn Carrie hay lôi nó ra ngoài. Hôm nay Carrie hầu như không để ý nó để sai chỗ, vì đang mải suy nghĩ. Cô cứ loanh quanh trong phòng cho đến lúc Drouet xuất hiện thì đã năm giờ. Anh chàng chào hàng rất xúc động và quyết tâm muốn biết mọi điều về quan hệ của cô với Hurstwood. Tuy nhiên, sau khi suy đi nghĩ lại suốt cả ngày, anh ta khá chán và muốn kết thúc. Drouet không đoán trước được các hậu quả nghiêm trọng và vẫn khá ngập ngừng để bắt đầu. Lúc anh ta vào, Carrie đang ngồi bên cửa sổ, đu đưa và nhìn ra ngoài.
- Kìa anh, - cô nói một cách ngây thơ, cô đã chán tự tranh luận và ngạc nhiên vì vẻ hấp tấp và kích động khó che giấu của Drouet, - sao anh vội vàng thế?
Drouet do dự, lúc này trước mặt cô, anh không biết chắc phải nói năng ra sao. Anh không có tài ngoại giao. Cũng không có tài đoán biết và nhìn nhận.
- Em về nhà lúc nào? - Anh hỏi ngớ ngẩn.
- Khoảng một giờ trước. Sao anh lại hỏi thế?
- Sáng nay lúc anh về, em không ở nhà, - Drouet nói, - và anh tưởng em đã ra ngoài.
- Em có đi, - Carrie nói giản dị. - Em đi dạo.
Drouet nhìn cô, phân vân. Vốn thiếu hẳn thái độ chững chạc trong những việc như vậy, anh không biết bắt đầu ra sao. Anh nhìn cô trừng trừng với thái độ gây gổ nhất, cho đến lúc cuối cùng, cô nói:
- Sao anh nhìn em chằm chặp vậy? Có chuyện gì thế?
- Không có gì, - anh trả lời. - Anh chỉ đang suy nghĩ.
- Suy nghĩ việc gì vậy? - Cô tươi cười đáp lại, lúng túng vì thái độ của Drouet.
- Ồ, không có gì, không có gì nhiều.
- Nhưng sao trông anh lạ thế?
Drouet đứng cạnh bàn phấn, chằm chằm nhìn cô với bộ dạng khôi hài. Anh đã bỏ mũ và găng, lúc này đang nghịch nghịch mấy thứ đồ trang điểm xinh xắn gần tầm tay nhất. Drouet không muốn tin người phụ nữ xinh đẹp trước mặt lại dính dấp đến việc không hay ho với mình. Sau rốt, anh rất muốn cho rằng mọi chuyện đều ổn thỏa. Tin tức do cô hầu phòng cho biết cứ day dứt mãi trong tâm trí Drouet. Anh muốn lao vào một nhận xét thẳng thừng, nhưng không biết nói gì.
- Sáng nay em đi đâu? - Cuối cùng, Drouet hỏi yếu ớt.
- Kìa anh, em đi dạo mà, - Carrie nói.
- Em chắc thế chứ? - Anh ta hỏi.
- Vâng, nhưng sao anh lại hỏi thế?
Lúc này, cô hiểu rằng Drouet đã ngờ ngợ một điều gì đó. Ngay lập tức, cô rút vào vị trí phòng thủ. Má cô hơi tái đi.
- Anh cho rằng có khi em không làm thế, - Drouet nói vòng vo với thái độ vô dụng nhất.
Carrie chăm chú nhìn anh, và sự can đảm đang tàn của cô chững lại. Cô thấy anh đang lưỡng lự, và với trực giác đàn bà, cô hiểu rằng không lý gì phải sợ.
- Sao anh lại nói chuyện kiểu đó? - Cô hỏi, vầng trán xinh đẹp cau lại. – Tối nay anh là lạ thế nào ấy.
- Anh cảm thấy lạ mà, - anh trả lời.
Họ nhìn nhau một lát, rồi Drouet liều lĩnh tiếp tục:
- Em với Hurstwood thế nào rồi? - Anh hỏi.
- Em với Hurstwood, ý anh định nói gì vậy?
- Trong lúc anh đi vắng, ông ấy đến đây nhiều lần phải không?
- Nhiều lần, - Carrie nhắc lại, với vẻ có lỗi. - Không, nhưng anh định ám chỉ gì vậy?
- Có người nói với anh rằng em đã đi chơi với ông ta bằng xe ngựa, và tối nào ông ấy cũng đến đây.
- Không có việc đó đâu, - Carrie trả lời. - Không đúng. Ai nói thế với anh?
Cô đỏ bừng đến tận chân tóc, nhưng Drouet không bắt được đầy đủ sắc thái trên mặt cô, nhờ ánh sáng dịu trong phòng. Anh ta lấy lại lòng tin khi Carrie phủ nhận để tự vệ.
- Ờ, có người nói. Em chắc chắn là không làm thế chứ?
- Chắc chắn, - Carrie nói. - Anh thừa biết ông ấy đến bao nhiêu lần mà.
Drouet ngừng một lát và nghĩ ngợi.
- Anh biết những gì em nói, - cuối cùng, anh nói.
Drouet bồn chồn đi lại, trong khi Carrie nhìn anh ta, lúng túng.
- Vâng, em biết là em đã không kể với anh việc đó, - Carrie đã trấn tĩnh, cô nói.
- Nếu anh là em, - Drouet nói tiếp, phớt lờ nhận xét cuối cùng của cô, - anh sẽ không làm bất cứ việc gì với ông ấy. Em biết đấy, ông ta đã có vợ.
- Ai... Ai kia? - Carrie nói, lắp bắp.
- Hurstwood chứ ai, - Drouet nói, nhận ra hiệu quả và cảm thấy đã giáng một đòn đích đáng.
- Hurstwood! - Carrie kêu lên và đứng dậy. Từ lời tuyên bố này, mặt cô biến đổi vài sắc thái. Cô nhìn ngược ngó xuôi, gần như mê mụ.
- Ai bảo anh thế? - Cô hỏi, quên bẵng rằng sự chú ý của cô vượt ra ngoài phép tắc và dễ bị buộc tội.
- Kìa, anh biết mà. Anh lúc nào chẳng biết tin đó, - Drouet nói.
Carrie dò tìm một suy nghĩ đúng đắn. Cô đang tìm một chứng cứ khốn khổ nhất, và những xúc cảm nảy sinh trong lòng cô chẳng còn gì, ngoài tính nhút nhát đang vỡ vụn.
- Anh tưởng anh đã nói với em, - Drouet bồi thêm.
- Chưa, anh chưa nói, - cô cãi, giọng cô bỗng hồi lại. - Anh không nói bất cứ điều gì thuộc loại đó hết.
Drouet sửng sốt lắng nghe cô. Điều này thật mới mẻ.
- Anh tưởng đã nói rồi, - anh nói.
Carrie nhìn quanh rất khoan thai, rồi đến gần cửa sổ.
- Em không nên làm bất cứ việc gì với ông ta, - Drouet nói với giọng tỏ ra mếch lòng, - sau mọi việc anh đã làm cho em.
- Anh, - Carrie nói, - anh ư! Anh đã làm những gì cho em?
Đầu óc nhỏ nhen của cô trào lên những tình cảm trái ngược: xấu hổ vì bị phơi bày, nhục vì sự xảo trá của Hurstwood, giận dữ vì mưu mẹo của Drouet, anh ta đã giễu cợt cô. Lúc này, một ý nghĩ sáng rõ chợt đến trong đầu cô. Drouet lầm. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tại sao anh lại nêu Hurstwood ra, Hurstwood là người đã có vợ, và chưa bao giờ nói với cô một lời? Lúc này, cô không bận tâm vì trò xảo trá của Hurstwood nữa, tại sao Drouet lại làm điều này? Tại sao anh không báo trước cho cô? Bây giờ anh đứng đó, có lỗi vì vi phạm lòng tin khốn khổ này và kể lể đến những việc đã làm cho cô!
- Anh thích thế, - Drouet kêu lên, hơi nhận ra sự xúc động mạnh mẽ do lời nói của mình gây ra. - Anh nghĩ là anh đã làm được nhiều việc.
- Anh đã làm ư? - Cô trả lời. - Anh đã làm em thất vọng, đó chính là việc anh làm. Anh đã rước các ông bạn cũ đến đây để giở trò lừa đảo. Anh thử xem em làm gì. Chao ôi, - cô nói câu này bằng giọng nghẹn ngào và chắp đôi tay nhỏ nhắn lại rất thảm thương.
- Anh không thấy mình đã làm những việc như thế, - anh chàng chào hàng nói với vẻ lạ lùng.
- Không ư, - cô trả lời, tĩnh trí lại và nghiến chặt răng. - Không, lẽ tất nhiên là anh không nhìn thấy. Anh không thấy gì hết. Trước hết, anh không kể gì với tôi, đúng không? Anh vạch ra sai lầm của tôi khi đã quá muộn. Bây giờ anh lại lén lút gieo rắc tin tức của anh và kể lể những việc anh đã làm.
Drouet chưa bao giờ ngờ đến khía cạnh này trong bản tính của Carrie. Cô chan chứa xúc động, mắt cô nhắm nghiền, môi cô run run, toàn thân cô thể hiện sự tổn thương và phẫn nộ cùng cực.
- Ai lén lút? - Anh ta hỏi, lờ mờ cảm thấy mình sai sót, và chắc chắn là anh đã đối xử bất công.
- Là anh, - Carrie giậm chân. - Anh thật là quá quắt, hèn nhát và kiêu ngạo, anh là như thế đấy. Nếu anh có bất cứ nam tính nào trong người, anh không nên nghĩ làm bất cứ việc nào như thế.
Anh chàng chào hàng nhìn trân trân.
- Anh không phải là thằng hèn, - Drouet nói. - Em nghĩ gì mà đi chơi với những người đàn ông khác?
- Những người đàn ông khác! - Carrie kêu lên. - Những người đàn ông khác, anh biết rõ hơn đấy. Tôi đã đi với Hurstwood, nhưng đấy là lỗi của ai? Chẳng phải chính anh đưa ông ta tới đây sao? Anh đã bảo ông ta đến đây chơi và nên đưa tôi ra ngoài. Bây giờ, mọi chuyện qua rồi, anh lại đến bảo tôi rằng tôi không nên đi chơi với ông ta và ông ta đã có vợ.
Cô ngập ngừng ở hai từ cuối và vò đầu bứt tai. Nhận ra sự xảo trá của Hurstwood khiến cô đau đớn như bị đâm một nhát dao.
- Ôi, - cô nức nở, cực kỳ kiềm chế và giữ cho mắt khô khốc.
- Chao ôi!
- Anh không ngờ em lại rong chơi với ông ta lúc anh đi vắng, - Drouet khăng khăng.
- Không ngờ ư! - Carrie nói, giận điên lên vì thái độ khác thường của Drouet. - Lẽ tất nhiên là không rồi. Anh chỉ nghĩ đến thứ làm anh thỏa mãn. Anh chỉ coi tôi như một thứ đồ chơi, một thú tiêu khiển. Được, tôi sẽ cho anh thấy thứ anh không ngờ. Tôi sẽ chẳng có gì phải làm hơn với anh nữa. Anh có thể nhận lại những món đồ cũ của anh và giữ lấy, - cô tháo cái kim gài Drouet đã tặng cô, ném mạnh lên sàn và bắt đầu đi đi lại lại, làm như thu nhặt đồ đạc thuộc về cô.
Đến lúc này, Drouet không chỉ cáu tiết mà còn bị mê hoặc thêm. Anh ta nhìn cô kinh ngạc, cuối cùng mới nói:
- Anh không biết vì sao em lại nổi cơn thịnh nộ. Anh có quyền về việc này. Em không nên làm bất cứ việc gì không đúng đắn, sau mọi việc anh đã làm cho em.
- Anh đã làm gì cho tôi, hở? - Carrie hỏi, nổi cơn tam bành, đầu cô ngửa ra sau, môi cô hé ra.
- Anh nghĩ là đã làm nhiều thứ, - anh chàng chào hàng nói và nhìn quanh. - Anh đã mua cho em mọi thứ quần áo em muốn, đúng không? Anh đã đưa em đến mọi nơi em thích. Em có đủ thứ như anh, thậm chí còn nhiều hơn.
Dù Carrie có thế nào đi nữa, song cô không phải là người bạc bẽo. Trong chừng mực đầu óc cô có thể phân tích, cô hiểu những lợi lộc đã nhận. Cô hầu như không biết trả lời câu này ra sao, vì cơn giận vẫn chưa nguôi. Cô cảm thấy Drouet đã xúc phạm cô, không sao sửa chữa nổi.
- Tôi có xin xỏ anh đâu? - Cô vặn.
- Phải, anh đã làm, và em đã nhận, - Drouet nói.
- Anh nói cứ như tôi thuyết phục anh vậy, - Carrie trả lời. - Anh đứng đó và xổ ra đã làm những gì cho tôi. Tôi không muốn những món đồ cũ của anh nữa. Tôi sẽ không giữ chúng. Tôi sẽ không ở lại đây thêm một phút nào nữa.
- Hay thật! - Drouet trả lời, lúc này anh trở nên giận dữ vì cảm thấy sắp mất hết. - Dùng đủ mọi thứ và lạm dụng tôi rồi cuốn xéo. Thế mới đúng là đàn bà. Tôi nhận cô khi cô bơ vơ, tay trắng, rồi lúc có người cặp kè, hóa ra tôi lại chẳng ra gì. Tôi luôn nghĩ sự thể rồi sẽ lộ ra theo kiểu đó.
Anh cảm thấy đau thực sự khi nghĩ đến cách xử sự của mình, và trông như thể không biết cách nào giành lại sự công bằng.
- Không phải thế, - Carrie nói, - và tôi không đi với ai. Anh là người đáng thương và nhỏ nhen đúng như con người anh. Tôi đã nói rồi, tôi hận anh, và sẽ không sống với anh thêm một phút nào nữa. Anh là người khoác lác, xấc xược - đến đây cô lưỡng lự và không nói thêm từ nào nữa - hoặc anh sẽ không nói chuyện kiểu đó.
Cô cài mũ, mặc vội áo khoác trùm lên bộ dạ phục xinh xắn. Vài lọn tóc lượn sóng tuột khỏi ruy-băng ở một bên đầu và xõa trên đôi má hồng nóng bừng của cô. Cô giận dữ, xấu hổ và kiệt sức vì đau buồn. Cặp mắt to của cô đầy những giọt nước khổ não, nhưng mi mắt cô vẫn không ướt. Cô ngập ngừng và bối rối, cô đang quyết định và làm những việc không mục đích hoặc không có hồi kết, và cô không mảy may ý thức được toàn bộ những khó khăn này sẽ chấm dứt ra sao.
- Ờ, một kết thúc hay ho đây, - Drouet nói. - Gói ghém rồi rút, hở? Cô chiếm giải nhất đấy. Tôi đánh cược cô đã có lúc buông thả với Hurstwood, nếu không cô đã không hành động như thế. Tôi không muốn ở các căn phòng cũ nữa. Cô không cần ra đi vì tôi. Cô có thể giữ chúng vì tôi đã lo cho rồi, nhưng Trời ạ, cô sẽ không cần dính dáng gì đến tôi nữa.
- Tôi sẽ không sống với anh, - Carrie nói. - Tôi không muốn sống cùng anh. Từ khi ở đây, anh chẳng làm được gì ngoài việc khoe khoang khoác lác.
- Chà chà, tôi chẳng khoác lác gì hết, - anh trả lời.
Carrie đi ra cửa.
- Cô đi đâu đấy? - Drouet hỏi và tiến tới, chặn cô lại.
- Để tôi đi, - cô nói.
- Cô định đi đâu? - Anh nhắc lại.
Hơn hết thảy, Drouet là người dễ xúc cảm, bất chấp mối bất bình của anh, cảnh tượng Carrie lang thang, không biết đến nơi nào khiến anh mủi lòng.
Carrie vừa kéo cánh cửa.
Dù thế nào đi nữa, tình hình cũng quá căng thẳng với cô. Cô đã làm một việc vô ích, rồi òa khóc.
- Thôi thôi, biết điều chút nào, Cad, - Drouet dịu dàng nói. - Cái gì khiến em muốn bỏ đi như thế này? Em chẳng có nơi nào mà đi. Sao em không ở lại đây và bình tĩnh lại? Anh sẽ không làm phiền em. Anh không muốn ở lại đây nữa.
Carrie vừa nức nở vừa đi từ cửa ra vào đến cửa sổ. Cô kiệt sức và không thể thốt nên lời.
- Giờ hãy biết điều đi nào, - anh nói. - Anh không muốn giam giữ em. Em có thể đi nếu em muốn, nhưng sao em không nghĩ cho kỹ đã? Có Chúa biết, anh không muốn ngăn cản em.
Anh không nhận được trả lời. Tuy nhiên, Carrie đã dịu lại vì lời năn nỉ của anh.
- Giờ em ở lại đây, còn anh sẽ đi, - cuối cùng, Drouet nói.
Carrie nghe câu này với bao cảm xúc lẫn lộn. Tâm trí cô xáo động mơ hồ vì những lập luận ràng buộc tầm thường. Cô bị khuấy động vì ý nghĩ này, và tức giận vì sự bất công của cô, của Hurstwood, của Drouet, đức tính ân cần và thiện ý của họ, sự đe dọa của thế giới bên ngoài, trước kia cô đã từng thất bại ở đó, điều không thể xảy ra của tình trạng này, nơi các phòng ngủ không còn là của riêng cô, tác động của cuộc cãi vã lên thần kinh cô, tất cả hợp lại thành một đống lộn xộn om sòm, một con tàu nhỏ lênh đênh, bị mưa dập gió vùi chẳng còn làm được gì hơn là trôi giạt.
- Này, - lát sau Drouet nói, tiến tới chỗ cô và đặt tay lên tay cô.
- Đừng! - Carrie nói, tránh ra nhưng không bỏ khăn mù soa khỏi mắt.
- Đừng bận tâm đến cuộc tranh cãi này nữa. Hãy để nó qua đi. Em cứ ở lại đây đến hết tháng, rồi lúc đó hãy nói em muốn làm gì tốt hơn. Được không?
Carrie không trả lời.
- Tốt hơn hết là em hãy làm như thế, - anh nói. - Đừng gói ghém hành lý lúc này. Em không thể đi đâu được.
Vẫn không có một tiếng trả lời.
- Nếu em làm thế, hiện giờ chúng ta sẽ đình việc này lại và anh sẽ ra ngoài ở.
Carrie hơi hạ cái khăn xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Em sẽ làm như thế nhé? - Drouet hỏi.
Vẫn không có trả lời.
- Em nhé? - Anh nhắc lại.
Cô chỉ lơ đãng nhìn ra đường phố.
- Chà, nói đi, - anh nói. - Nói cho anh biết đi. Em sẽ thế nhé?
- Em không biết, - Carrie gượng trả lời, khe khẽ nói.
- Hãy hứa với anh là em sẽ làm thế, - Drouet nói, - và chúng ta sẽ không nói đến chuyện này nữa. Đấy là điều tốt nhất cho em.
Carrie nghe, nhưng không thể ép mình trả lời cho có lý. Cô cảm thấy người đàn ông này thật dịu dàng, sự quan tâm của anh với cô không giảm, và lòng cô nhói đau vì ân hận. Cô đang trong cảnh ngộ tuyệt vọng nhất.
Về phần Drouet, thái độ của anh là của một người tình ghen tuông. Tình cảm của anh lúc này trộn lẫn nổi giận vì bị lừa dối, đau buồn vì mất Carrie, khổ sở vì là kẻ thất bại. Anh muốn có quyền lợi về mặt này hoặc mặt khác, kể cả giữ được Carrie, làm cho cô cảm nhận được lỗi lầm của mình.
- Thế nhé? - Anh gặng.
- Được, để em xem, - Carrie nói.
Câu này để ngỏ vấn đề như trước kia, nhưng vẫn vương vướng. Dường như cuộc cãi vã sẽ qua, nếu họ tìm ra cách nói chuyện với nhau. Carrie xấu hổ, còn Drouet phiền lòng. Anh giả bộ tiếp tục xếp dọn vài thứ trong vali.
Lúc này, Carrie liếc nhìn anh, một âm thanh nào đó đến trong đầu. Đúng là anh sai, nhưng cô đã làm gì nhỉ? Anh ta ân cần và tốt bụng theo kiểu ích kỷ của mình. Suốt cuộc cãi vã này, Drouet không nói gì quá khó nghe. Vả lại, Hurstwood còn lừa gạt ghê gớm hơn Drouet nhiều. Ông ta đã giả vờ suốt cuộc tình này, suốt sự mê đắm này, ông ta đã nói dối cô tuốt tuột. Chao ôi, sự xảo trá của đàn ông! Còn cô đã yêu ông. Trong quý đó, đáng lẽ không nên xảy ra chuyện gì hơn. Cô sẽ không gặp Hurstwood nữa. Cô sẽ viết thư cho ông, để ông biết cô nghĩ gì. Rồi sau đó cô sẽ làm gì? Lại còn những căn phòng ở đây nữa. Drouet đã năn nỉ cô ở lại đây. Rõ ràng là ở đây, mọi việc sẽ tiếp tục như trước kia, nếu như được dàn xếp ổn thỏa. Nó sẽ tốt hơn là đường phố, nơi cô chẳng có chỗ mà ngả đầu.
Cô nghĩ đến mọi điều này lúc Drouet lục các ngăn kéo tìm cổ áo và loay hoay rất lâu, cẩn thận tìm chiếc khuy măng sét cho sơmi. Anh chẳng vội vàng làm gấp việc này. Anh cảm thấy sức hút của Carrie không hề giảm. Drouet không nghĩ nếu anh bước ra khỏi phòng, sự việc sẽ kết thúc. Ắt là phải có một cách đi vòng, một cách nào đó làm Carrie thấy anh đúng và cô sai, để dàn hòa và loại trừ Hurstwood mãi mãi. Chao ôi, sao ông ta có thể trở thành gã đàn ông lá mặt lá trái vô liêm sỉ.
- Em có nghĩ là, - sau một lúc im lặng, anh nói, - em sẽ thử và lên sân khấu?
Anh tự hỏi cô đang dự định gì.
- Em chưa biết sẽ làm gì, - Carrie nói.
- Nếu em muốn, anh có thể giúp. Anh có nhiều bạn bè trong giới này.
Cô không trả lời.
- Đừng đi và lang thang nay đây mai đó mà không có tiền nong. Hãy để anh giúp em, - anh nói. - Xoay xở một mình ở đây không phải là việc dễ dàng.
Carrie chỉ đu đưa tới lui trong ghế.
- Anh không muốn em chống chọi trong trò chơi gian khổ theo kiểu ấy.
Anh hăng hái miêu tả một số chi tiết khác và Carrie vẫn tiếp tục đu đưa.
- Tại sao em không kể tất cả chuyện này với anh, - lát sau, Drouet nói, - và chúng ta sẽ cho qua? Em không thực sự quan tâm đến Hurstwood đấy chứ?
- Tại sao anh lại muốn khơi lên lần nữa? - Carrie nói. - Anh thật đáng trách.
- Không, anh không đáng trách, - anh trả lời.
- Có đấy, - Carrie nói. - Lẽ ra, anh không nên nói chuyện đó với em.
- Nhưng em không làm nhiều thứ với ông ta chứ? - Drouet nói tiếp, lo lắng sự thanh thản của mình sẽ vấp phải lời phủ nhận thẳng thừng của cô.
- Em không nói chuyện này nữa, - Carrie nói, khổ sở vì vòng xoay kỳ quặc để thiết lập tình trạng hòa bình.
- Hành động như thế có lợi gì đâu, Cad? - Anh chàng chào hàng khăng khăng một mực, ngừng việc đang làm và giơ bàn tay lên, biểu cảm. - Ít ra em cũng có thể cho anh biết ý em chứ.
- Em sẽ không thể, - Carrie nói, cảm thấy không nơi ẩn náu ngoài nỗi giận dữ. - Dù xảy ra chuyện gì đều là lỗi của anh.
- Vậy em vẫn quan tâm đến ông ta? - Drouet nói, ngừng hẳn việc và xúc cảm dồn lên đột ngột.
- Thôi đi! - Carrie nói.
- Được, anh sẽ không làm một thằng ngốc đâu, - Drouet kêu to. - Em có thể đùa giỡn với ông ta nếu em muốn, nhưng không thể dắt mũi anh. Em có thể kể với anh hoặc không tùy em, nhưng anh sẽ không bị lừa phỉnh hơn nữa đâu!
Anh nhồi vài thứ còn lại cuối cùng vào vali và hậm hực đóng sập lại. Rồi vớ lấy áo khoác đã cởi ra lúc làm việc, anh nhặt đôi găng và đi ra.
- Cô có thể chơi trò hai mặt với tôi, - anh nói lúc đến cửa. - Anh không phải là thằng khờ, - anh giật cửa và đóng sập lại mạnh như nhau.
Carrie lắng nghe lúc nhìn qua cửa sổ, cảm xúc mạnh mẽ đột ngột dâng trào trong Drouet khiến cô sửng sốt hơn hết thảy. Cô không tin vào giác quan của mình, vì anh ta vốn là người đôn hậu và dễ bảo. Cô chưa nhìn thấy suối nguồn cảm xúc mãnh liệt của con người. Ngọn lửa thực sự của tình yêu là một thứ quỷ quyệt. Nó cháy sáng như ma trơi, nhảy múa về phía trước đến chốn thiên tiên đầy mãn nguyện. Nó gầm réo như một lò nung. Ghen tuông quá thường xuyên sẽ hủy hoại thứ nó nuôi dưỡng.