Hurstwood ở lại khu thương mại cả đêm hôm ấy, đến Palmer House ngủ sau khi xong việc. Tâm trạng ông bồn chồn, vì hành động của vợ ông có ảnh hưởng xấu, đe dọa bao trùm toàn bộ tương lai của ông. Trong lúc chưa biết rõ mối đe dọa ấy kèm theo ý nghĩa gì, ông biết chắc rằng nếu còn kéo dài, thái độ của bà sẽ gây cho ông những phiền toái vô hạn. Bà đã quyết tâm và đã đánh bại ông trong một cuộc tỉ thí rất quan trọng. Từ nay trở đi sẽ ra sao đây? Ông đi lại trên sàn trong văn phòng nhỏ, rồi sau đó trong phòng ông, ghép việc này với việc kia vào với nhau nhưng không hiệu quả.
Ngược lại, bà Hurstwood cứ ì ra, quyết không để mất lợi thế của mình. Giờ đây, khi đã thực sự dọa ông, bà sẽ tiếp tục đòi hỏi, biết rằng trong tương lai, nó sẽ khiến cho lời của bà là luật. Bây giờ, ông sẽ phải trả tiền cho những đòi hỏi đều đặn của bà, nếu không sẽ gặp rắc rối. Không phải vấn đề là ông đã làm gì. Bà thực sự không quan tâm ông có về nhà nữa hay không. Thiếu ông, gia đình càng dễ chịu hơn, bà có thể muốn gì làm nấy mà không phải hỏi ý kiến ai. Bà đã tham khảo ý kiến của luật sư và thuê một thám tử. Bà sẽ tìm ra ngay lập tức những ưu thế mà bà có thể giành được.
Hurstwood đi lại trên sàn, thầm sắp xếp những điểm chính trong tình trạng hiện tại của ông. “Bà ấy có tài sản mang tên bà, - ông nói một mình. - Một mẹo lừa đảo. Thật đáng nguyền rủa! Một nước cờ ngu ngốc”.
Ông cũng nghĩ đến địa vị quản lý của ông. “Nếu bà ấy gây sự, mình sẽ mất vị trí này. Họ sẽ không muốn có mình, nếu tên mình bị bêu lên báo. Bạn bè cũng sẽ lờ mình!”. Ông càng giận hơn khi nghĩ đến tin đồn về bất cứ hành động nào mà bà tạo ra. Liệu báo chí sẽ viết như thế nào về chuyện này? Mọi người ông quen sẽ ngạc nhiên. Ông sẽ phải giải thích, phủ nhận và thành một mục tiêu chung. Rồi Moy sẽ đến, hội ý với ông và thế là phải trả giá cho sự om sòm.
Nhiều nếp nhăn nhíu lại giữa hai mắt và trán ông ẩm ướt lúc ông suy tính chuyện này. Ông xem xét các giải pháp cho mọi tình huống, và không bỏ sót kẽ hở nào.
Hình ảnh Carrie và cuộc tình vào thứ Bảy sắp tới lóe sáng trước mắt ông, xuyên suốt mọi suy nghĩ này. Ông không lo mọi việc đang rối bời nhiều lắm. Nó là thứ dễ chịu trong tất cả mớ phiền phức này. Ông có thể sắp xếp ổn thỏa, để Carrie vui lòng chờ đợi nếu cần. Ngày mai, ông sẽ xem sự việc tiến triển ra sao rồi sẽ kể với cô. Họ sẽ gặp nhau như thường lệ. Ông chỉ nhìn thấy gương mặt kiều diễm và thân hình thon thả của cô, rồi tự hỏi sao cuộc đời không thu xếp để niềm vui mà ông đã tìm thấy với cô có thể duy trì bền vững. Nó sẽ thú vị biết chừng nào. Rồi khi nhớ đến sự đe dọa của vợ, những nếp nhăn và mồ hôi rịn trở lại.
Trong buổi sáng ông rời khách sạn và mở thư từ, không có gì ngoài những hoạt động thông thường. Không hiểu sao ông cứ cảm thấy sẽ có một cái gì đó đến qua đường bưu điện, và nhẹ người khi lướt qua các phong bì, không thấy gì đáng ngờ. Trước khi đến nơi làm việc, ông bắt đầu cảm thấy thèm thứ mình thiếu, và trước khi đến công viên gặp Carrie, ông quyết định tạt vào Grand Pacific, gọi một bình cà phê và vài cái bánh cuộn. Trong lúc mối nguy giảm dần và không còn hiển hiện, với ông không có tin nào là tốt đẹp. Nếu có nhiều thời gian suy nghĩ, có lẽ ông sẽ nghĩ ra điều gì đó. Chắc chắn sự việc này sẽ không bị đẩy đến một thảm họa và ông chưa tìm ra cách thoát.
Tuy nhiên, tinh thần ông suy sụp khi tới công viên, ông đợi và đợi mãi mà Carrie vẫn không tới. Ông giữ chỗ ưa thích suốt một giờ liền hoặc hơn, rồi đứng dậy và bắt đầu đi loanh quanh, rất bồn chồn. Có việc gì xảy ra ở đó giữ cô lại chăng? Hay vợ ông đã tới gặp cô? Chắc là không. Ông ít nghĩ đến Drouet, vì chưa bao giờ lo anh ta phát hiện ra. Càng nghĩ ông càng lo lắng, rồi sau đó cho rằng có lẽ không xảy ra chuyện gì. Sáng nay, cô không thể ra đi. Chính vì thế không có thư từ báo tin cho ông. Hôm nay, chắc ông sẽ nhận được. Có khi nó đã ở trên bàn lúc ông trở về. Ông sẽ tìm nó ngay lập tức.
Một lúc sau, ông không đợi nữa và ủ rũ ra xe Madison. Thêm vào tai họa cho ông, bầu trời xanh lơ sáng sủa trở nên u ám, nhiều đám mây nhỏ, xốp che kín mặt trời. Gió trở hướng Đông, và lúc ông đến văn phòng, thời tiết đe dọa sẽ mưa phùn suốt chiều.
Ông vào và kiểm tra thư từ, nhưng không có tin gì của Carrie.
May thay, cũng không có tin gì của vợ ông. Ông cảm ơn sao chiếu mệnh vì không phải đối đầu với một vấn đề phải giải quyết ngay, trong lúc ông đang rất cần suy nghĩ. Ông đi lại trên sàn, giả bộ như trong tâm trạng bình thường nhưng thầm phiền muộn, không nói nên lời.
Lúc một rưỡi, ông đến Rector ăn trưa và khi trở về, một người đưa tin đang đợi ông. Ông nhìn thằng bé, ngờ vực.
- Cháu sẽ mang thư trả lời về, - cậu bé nói.
Hurstwood nhận ra nét chữ của vợ. Ông xé phong bì và đọc, không lộ vẻ gì. Bức thư bắt đầu theo đúng nghi thức nhất, gay gắt và lạnh lùng từ đầu chí cuối.
“Tôi muốn ông gửi ngay lập tức số tiền tôi yêu cầu. Tôi cần nó để thực hiện các dự định của mình. Ông có thể giữ khoảng cách nếu ông muốn. Điều đó hoàn toàn không hề gì. Nhưng tôi phải có tiền. Vì thế đừng trì hoãn, và gửi ngay cho cậu bé này cầm về".
Đọc xong, ông vẫn giữ nguyên bức thư trong tay. Sự trơ tráo của nó làm ông kinh ngạc. Nó cũng khuấy động cơn giận dữ - là yếu tố chán ghét sâu sắc nhất trong ông. Sự thôi thúc đầu tiên của ông là chỉ viết trả lời bốn chữ: “Quỷ tha ma bắt!”, nhưng ông thỏa hiệp bằng cách bảo cậu bé là không có trả lời. Rồi ông ngồi xuống ghế và nhìn trân trân mà chẳng thấy gì, ngẫm nghĩ đến kết quả của việc ông làm. Bà ta sẽ làm gì nữa? Con mụ xấu xa chết tiệt! Bà ta sẽ cố hăm dọa buộc ông khuất phục? Ông sẽ vùng lên và thoát khỏi tay bà, nhất định ông sẽ làm thế. Bà ta đã đẩy sự việc đi quá xa. Đấy là những ý nghĩ đầu tiên của ông.
Tuy nhiên, sau đó, sự suy xét chín chắn cũ của ông trở lại. Phải làm một việc gì đó. Sắp đến đỉnh điểm và bà ta sẽ không ngồi yên. Ông đủ hiểu bà để biết rằng khi đã quyết định một kế hoạch, bà sẽ theo đuổi đến cùng. Có lẽ các việc này sẽ giao cho luật sư ngay lập tức.
- Mụ khốn! - Ông nói khẽ, hàm răng nghiến chặt. - Nếu mụ gây rắc rối cho ta, ta sẽ cho mụ biết tay. Ta sẽ bắt mụ đổi giọng nếu phải dùng đến võ lực!
Ông đứng dậy khỏi ghế và đi, rồi nhìn ra đường phố. Đã bắt đầu trận mưa phùn dây dưa. Khách bộ hành lật cổ áo và xắn cao gấu quần. Những bàn tay thọc vào trong bao đựng ô. Ô giương lên. Đường phố trông như một biển những vòm tròn bằng vải màu đen, quanh co, nhấp nhô, chuyển động. Xe ba gác, xe cút kít lúc lắc thành một dòng ồn ào, con người ở mọi chỗ tự che chắn hết mức. Ông chỉ chú ý đến cảnh ngộ. Ông vĩnh viễn đối đầu với vợ, đòi bà thay đổi thái độ với ông trước khi ông gây tổn hại đến thân thể bà.
Đến bốn giờ, một bức thư nữa tới, chỉ viết rằng đến tối nếu không có tiền, ngày mai sự việc sẽ phơi ra trước Fitzferald & Moy, sau đó sẽ tiến hành các bước khác nữa.
Hurstwood suýt hét lên vì sự khẳng định của bức thư này. Phải, ông sẽ gửi tiền cho bà. Ngay lập tức, ông thỏa thuận là sẽ đến đó và nói chuyện với bà.
Ông đội mũ và nhìn quanh tìm ô. Ông sẽ dàn xếp việc này.
Ông gọi xe và chạy trong màn mưa ảm đạm tới North Side. Dọc đường, cơn cáu của ông dịu đi lúc ông nghĩ đến các chi tiết của sự việc. Bà đã biết những gì? Bà đã làm những gì? Có lẽ bà hoặc Drouet đã biết điều bí mật của Carrie. Có khi bà đã có chứng cứ thật, và chuẩn bị quật ngã ông như một người rời ổ phục kích bí mật và hành động. Bà vốn là người đanh đá. Tại sao bà trêu chọc ông kiểu này, nếu bà không có lý do vững chắc?
Ông bắt đầu mong thỏa hiệp bằng cách này hay cách khác. Ông sẽ gửi tiền cho bà. Có khi ông làm việc đó ở ngay đây. Ông sẽ đến và gặp bà. Ông không muốn cãi vã.
Lúc gần đến phố nhà ông, ông đã nhận thức sâu sắc những khó khăn trong tình cảnh của ông, và mong ước - hết lần này đến lần khác - tìm ra giải pháp nào đấy, để ông có thể thấy lối thoát. Ông xuống xe và bước lên các bậc tới cửa trước, tim ông đập dồn vì căng thẳng. Ông rút chìa khóa và cố cắm vào ổ, nhưng bên trong đã cắm sẵn chìa khác. Ông lay quả đấm, nhưng cửa vẫn khóa chặt. Lúc đó, ông đành bấm chuông. Không có trả lời. Ông lại bấm chuông, lần này mạnh hơn. Vẫn không trả lời. Ông bấm chuông inh ỏi vài lần liên tiếp, nhưng vẫn vô hiệu. Ông đành đi xuống.
Bên dưới các bậc có một cánh cửa mở vào bếp, chắn bằng tấm lưới sắt chống trộm. Lúc đến gần cửa này, ông nhận ra nó đã bị chốt chặt và các cửa sổ nhà bếp đã hạ xuống. Việc này có ý gì đây? Ông lại bấm chuông và đợi. Cuối cùng, thấy không ai ra, ông đành quay người và trở ra xe.
- Tôi đoán họ đi vắng cả rồi, - ông nói vẻ xin lỗi với người xà ích đang giấu bộ mặt đỏ bầm vào chiếc áo mưa bằng vải dầu rộng lùng thùng.
- Tôi nhìn thấy một cô gái ở chỗ cầu thang cuốn trên kia kìa, - người đánh xe đáp lại.
Hurstwood nhìn, nhưng lúc này không còn bộ mặt nào. Ông tư lự trèo vào xe, vừa khuây khỏa vừa đau đớn.
Đây là một ý đồ chăng? Không cho ông vào và bắt ông nộp tiền. Trời đất ơi, nó đã đập tan tành mọi sự!