Vu Thần Kỷ

Chương 122: Đồng cung

Chúc Dung Thiên Mệnh?

Thiên Mệnh thái tử?

Cơ Hạo không khỏi bị danh hiệu này chấn kinh một phen. Cái gì là thiên mệnh? Dám dùng thiên mệnh làm tự xưng!

Mang theo vài phần cẩn thận, Cơ Hạo cẩn thận đánh giá Chúc Dung Thiên Mệnh. Tóc đỏ, lông mày đỏ, mắt đỏ, thậm chí làn da cũng như cực phẩm hồng ngọc, mơ hồ mang theo một tầng hồng quang long lanh. Có vô số phù văn phong cách cổ xưa, thần bí màu đỏ giống như ảnh ngược của sóng nước, ở trên người Chúc Dung Thiên Mệnh giống như chớp lóe lên bất định, phụ trợ hắn càng thêm thần dị phi phàm.

Một thân đỏ bừng, đây là thân thể Chúc Dung Thiên Mệnh bị hỏa nguyên lực cực độ nhuộm dần tạo thành dị tượng. Có thể tưởng tượng, trong mỗi một sợi lông, mỗi một tế bào của hắn đều tràn đầy hỏa lực khổng lồ vô cùng tinh thuần, lúc này mới khiến Chúc Dung Thiên Mệnh sinh thành loại bộ dáng này.

Trừ một thân đỏ chói mắt này, Chúc Dung Thiên Mệnh bộ dạng cao lớn khôi vĩ, khuôn mặt tuấn lãng, từ trên tới dưới, từ mũi tới ngón tay, từ vành tai đến mũi chân, mỗi một chi tiết thân thể đều hoàn mỹ như pho tượng, không có chút tỳ vết nào.

Uy áp mênh mông cuồn cuộn mà đến, Chúc Dung Thiên Mệnh ngồi ở trên ghế vàng đỏ, tựa cười mà không cười nhìn Cơ Hạo, một áp lực to lớn mênh mông từ bốn phương tám hướng không ngừng áp bách lên, giống như một cái bếp lửa lớn treo trước mặt, sóng nhiệt cuồn cuộn khiến Cơ Hạo nhanh chóng mồ hôi đầy người, mồ hôi lại rất nhanh bị bốc hơi lên, ở trên người hắn chỉ để lại vết muối màu trắng nhàn nhạt.

Cơ Hạo không hé răng, chỉ là ngơ ngác nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh, biểu hiện như một tiểu tử ngèo ở nông thôn bị quý tộc thiên hoàng hậu duệ cao cao tại thượng dọa ngây người, bộ dáng đần độn cỡ đó bị hắn suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Huỳnh Chúc bọn mấy thần tử thì vội vàng hướng Chúc Dung Thiên Mệnh đại lễ thăm viếng, quỳ gối trên lưng rồng lửa, cái trán gắt gao dán sát vảy rồng của rồng lửa.

“Thất thái tử, đây là Cơ Hạo, Man Man tiểu chủ nhân khách nhân.”

Chúc Dung Thiên Mệnh cười nhạt, hướng Cơ Hạo đánh giá một cái thật sâu, không nhanh không chậm nói: “Man Man khi nào kết giao bọn man nhân bộ tộc này? Lúc phụ thần rời khỏi, muốn chúng ta chiếu cố Man Man cho tốt, đừng để nó bị người ta lừa dối, làm hư.”

Dừng một chút, Chúc Dung Thiên Mệnh chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Bảo người tra cho kỹ, tên nhóc này quen biết Man Man khi nào? Hắn lại là tới thần quốc của chúng ta như thế nào? Huỳnh Chúc, các ngươi sao lại xun xoe đưa hắn đến cung điện của Man Man?”

Huỳnh Chúc kính cẩn nói: “Trên người vị quý nhân này có Hỏa Thần Lệnh của Man Man tiểu chủ nhân!”

Chúc Dung Thiên Mệnh buông chén rượu, ngạc nhiên dùng sức vỗ tay, lớn tiếng kêu lên: “Thế này lại càng không đúng! Hỏa Thần Lệnh chính là hộ thân chi bảo phụ thần ban cho chúng ta, Man Man quả thực là càn quấy, ngày thường quấy phá còn chưa tính, Hỏa Thần Lệnh nó cũng dám tặng lung tung cho người ta?”

Vốn tươi cười thân thiện sắc mặt Chúc Dung Thiên Mệnh chợt trầm xuống, hắn chỉ vào Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Người đâu, đem hắn bắt lại. Man Man sẽ không đem Hỏa Thần Lệnh đưa lung tung cho người khác, tiểu tử này rốt cuộc dùng hoa ngôn xảo ngữ gì lừa Man Man? Nhốt vào thần ngục cho ta. Nghiêm hình tra tấn!”

Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng gầm gừ nặng nề như sấm, ‘cẩn tuân dụ lệnh thái tử’ hóa thành sấm rền cuồn cuộn truyền ra thật xa.

Mấy chục đại hán dữ tợn cao mấy trượng, thân khoác trọng giáp, đầu mọc một cái sừng chân đạp mây lửa bay lên trời, cách Cơ Hạo còn mười mấy dặm, đã dùng sức ném ra xích sắt màu đỏ rực mang theo trên tay. Xiềng xích phun lửa nóng giống như con rồng nổi giận vặn vẹo, hóa thành vô số cái chụp hướng Cơ Hạo quấn tới.

Cơ Hạo cười lạnh, lấy ra Hỏa Thần Lệnh của Man Man giơ lên cao cao ở trong tay: “Thiên Mệnh thái tử. Ta là bằng hữu của Man Man.”

Xích sắt trong tay các đại hán một sừng ra tay bắt người chợt dừng lại, trong con ngươi màu lửa đỏ của Chúc Dung Thiên Mệnh phun ra hai luồng lửa. Hắn lạnh giọng nói: “Man Man xuất thân cao quý, sao có thể có bằng hữu ti tiện như ngươi? Bắt mau, nhốt vào thần ngục, không được sơ suất!”

Chúc Dung Thiên Mệnh chỉ tay, Hỏa Thần Lệnh trong tay Cơ Hạo kịch liệt chấn động lên, một lực lượng to lớn không thể kháng cự từ sâu trong Hỏa Thần Lệnh trào ra. Năm ngón tay Cơ Hạo đồng thời bị chấn gãy, trong đau đớn Hỏa Thần Lệnh cấp tốc bay lên, hóa thành một đạo hồng quang rơi vào trong tay Chúc Dung Thiên Mệnh.

Lệnh bài vừa đi, các đại hán một sừng kia không cố kỵ nữa, bọn họ đều cất tiếng cười to. Xiềng xích trong tay mang theo tiếng xé gió nặng nề, từng vòng từng vòng hướng Cơ Hạo quấn quanh tới. Xiềng xích cách Cơ Hạo còn xa mấy trăm trượng, lực giam cầm vô hình đã giống như các con mãng xà, gắt gao quấn ở trên người Cơ Hạo.

Không thể động đậy, hoàn toàn không thể động đậy.

Thân thể Cơ Hạo căng cứng lên, nhưng mặc cho hắn dùng sức như thế nào, lực giam cầm vô hình kia căn bản không thể phản kháng.

Các đại hán một sừng ra tay, yếu nhất cũng là tồn tại cấp Đại Vu đỉnh phong, trong đó càng có hai ba đại hán khí tức như uyên như ngục, khiến Cơ Hạo cũng không dám đoán cảnh giới của bọn họ. Phù văn trên xiềng xích trong tay bọn họ tung bay, mỗi một sợi xích khắc nổi phù văn đều so với truyền thừa vu bảo của Cơ Báo còn nhiều hơn không ít, có thể thấy được những xiềng xích này là cường đại như thế nào.

Tu vi đáng sợ, vu bảo cường đại, mấy chục người đồng thời ra tay, Cơ Hạo cho dù có nội tình mạnh nữa, cũng không cách nào thoát thân.

Cái này giống như một con rồng con mới ra khỏi trứng, cho dù nó tương lai nhất định có thể bay lượn chín tầng trời, trở thành vạn thú chi tôn, nhưng ở lúc nó mới ra khỏi trứng, một đám giao long cường đại vẫn có thể thoải mái trêu đùa nó.

Cơ Hạo tức giận nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh, không cần nhiều lời, hắn đã biết người phía sau Khương Bặc là ai.

Thất thái tử của Hỏa Thần Chúc Dung, thất thái tử lấy ‘Thiên Mệnh’ làm tên, Khương Bặc và Tất Phương bộ, quả nhiên đã tìm được một chỗ dựa tốt!

Chúc Dung Thiên Mệnh thoải mái thích ý cười, ánh mắt phun lửa đảo qua mấy người bọn Huỳnh Chúc quỳ gối trên lưng rồng lửa, thản nhiên nói: “Mấy tên phế vật này, để man nhân hạ lưu như vậy lẻn vào trong lòng thần quốc, thật sự là vô dụng, nhốt hết vào thần ngục, dùng hình phạt lửa nóng thiêu thân.”

Mấy người bọn Huỳnh Chúc sợ tới mức cả người run lên, mồ hôi lạnh ‘Soạt’ một cái phun ra, sợi tóc thái dương lập tức treo giọt nước thật nhỏ.

Mười mấy đại hán một sừng cười dữ tợn quái dị, đạp mây lửa hướng bên này bay tới, vượn tay muốn bắt đám người Huỳnh Chúc.

Bỗng dưng, một điểm ánh lửa phun ra ở trước mặt Cơ Hạo, ánh lửa giống như ánh nến vốn cực kỳ ảm đạm, nhưng trong chớp mắt đã hừng hực cháy lên, hóa thành một cột lửa thông thiên chậm rãi hướng hai bên kéo ra, hình thành một cánh cửa bằng lửa.

Một bóng người cao lớn khôi ngô từ trong cửa lửa đi ra, nhìn các đại hán một sừng kia, bóng người nhẹ nhàng ‘Hừ’ một tiếng.

Chúc Dung Thiên Mệnh vốn trấn định tự nhiên, tất cả đều ở trong sự khống chế giật mình một cái, vội vàng nhảy lên, kính cẩn hướng bóng người hạ thấp người hành một lễ: “Đại ca, ngài xuất quan rồi? Bế quan ba năm, ngài nhất định thần thông tiến nhanh chứ?”

Các đại hán một sừng kia thì càng quỳ hết ra, không một ai dám ngẩng đầu.

Cánh cửa lửa tiêu tán, đại ca trong miệng Chúc Dung Thiên Mệnh xoay người lại, cười lên sang sảng:

“Cơ Hạo? Ta không nhầm tên ngươi chứ?”

“Man Man xông vào nơi ta bế quan, đã nói cho ta chuyện của ngươi, nhưng khi đó ta đột phá cửa ải quan trọng nhất, nha đầu đó… Hắc, hôm nay có thể gặp được ngươi rồi.”

“Ta là Chúc Dung Đồng Cung đại ca cùng một mẹ với Man Man, ngươi gọi ta Đồng Cung đại ca là được.”

Khóe miệng Chúc Dung Thiên Mệnh run rẩy thật mạnh.

Toàn bộ xiềng xích trên người Cơ Hạo ‘rắc’ một cái, ở dưới một cái vỗ nhẹ nhàng của Chúc Dung Đồng Cung vỡ nát toàn bộ, mười mấy đại hán một sừng đồng thời miệng phun máu tươi từ trời cao rơi xuống mặt đất.