Vu Thần Kỷ

Chương 123: Xuất chinh

Man Man cung, trong chính điện.

Chúc Dung Đồng Cung ngồi ngay ngắn chính giữa, Cơ Hạo và Chúc Dung Thiên Mệnh chia bàn ngồi đối diện bên dưới.

Cơ Hạo ngồi ở ghế tựa to lớn nạm vàng khảm ngọc, tò mò đánh giá đại điện rộng lớn đến cực điểm này. Trong đại điện rõ ràng giống với bí cảnh Hỏa Nha bộ trong rừng dâu ở Kim Ô lĩnh, sử dụng vu pháp chí cường gấp hư không cực kỳ cao thâm, một tòa đại điện đã rộng lớn mười dặm.

Trong điện phủ cực lớn không có một cây cột, một mảng khung đỉnh hình cung phạm vi mười dặm cách mặt đất trăm trượng có thừa, giống như màn trời bao phủ toàn bộ điện phủ.

Chính giữa khung đỉnh là một pho tượng Hỏa Thần toàn thân ánh lửa hừng hực, xung quanh là vô số phượng hoàng, rồng lửa, ngựa lửa, kỳ lân, hổ lửa, sư tử lửa… chim quý thú lạ vờn quanh cúng bái. Trong tay pho tượng Hỏa Thần đang nâng một đám lửa màu đỏ rực to cỡ vại nước, mắt thường có thể thấy được hỏa khí cuồn cuộn từ trong đó không ngừng trào ra, trong toàn bộ đại điện đều là lửa bốc lên, trên mặt đất phiêu đãng đám mây lửa dày khoảng ba thước.

Ngồi trong đại điện, lỗ chân lông toàn thân Cơ Hạo tự nhiên mà vậy mở ra, trong cơ thể hơn hai trăm Kim Ô mạch lạc hừng hực thiêu đốt, điên cuồng cắn nuốt hỏa nguyên lực như thực chất xung quanh, Kim Ô lực đang không ngừng tăng trưởng từng đoạn.

Cơ Hạo đại khái tính toán một phen, ở đây tu luyện một ngày, tương đương ở trong bí cảnh rừng dâu của Kim Ô lĩnh khổ tu ba tháng.

Tòa cung điện này của Man Man, đối với bất cứ người nào tu luyện hỏa hệ vu pháp cũng là phong thuỷ bảo địa vô thượng. Nhưng tòa cung điện này, chỉ là nơi Man Man hằng ngày ăn nghỉ, nàng có cấm địa chuyên môn tu luyện, điều kiện nơi đó sẽ chỉ mạnh hơn ngàn lần, gấp trăm lần so với nơi này.

Đại đội phụ nữ khỏe mạnh thân hình cường tráng, cả người cơ bắp giống như cục sắt, thân khoảng trọng giáp sải bước đi lên, trong tay bưng chậu ngọc, khay ngọc cực lớn, đem vô số trái cây quý hiếm, thịt nướng rượu trắng… các loại mỹ thực đưa lên.

Rất nhanh trên bài dài rộng chừng mấy trượng trước mặt ba người bọn Cơ Hạo đã bày đầy các loại trân tu mỹ thực, mùi thịt, hương quả, hương rượu nồng đậm phiêu đãng ở trong đại điện, Cơ Hạo ngửi được mùi thịt đó, nhất thời ngọn lửa năm màu trong bụng gần như điên cuồng lắc lư.

Nhìn nhìn Chúc Dung Đồng Cung cử chỉ ung dung, lại nhìn nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh cười giả dối, Cơ Hạo suy tư trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi, sau đó liền đứng dậy, hướng Chúc Dung Đồng Cung cười lớn lên: “Đồng Cung đại ca, một đường bôn ba, ta đói lắm rồi. Vậy, không khách khí nữa!”

Vừa nói, Cơ Hạo cầm lên cái chân giao long nướng cực lớn trong chậu ngọc lớn nhất trước mặt, đường kính khoảng tám thước vuông, hung hăng cắn một miếng. Cái chân giao long này chỉ dài sáu thước, nhưng nặng dị thường, lấy khí lực Cơ Hạo hiện nay, thế mà chỉ có thể miễn cưỡng nâng lên non nửa đoạn.

Cho dù là hung thú cấp Đại Vu, thân thể chúng nó cũng không có khả năng nặng nề như vậy.

Trong lòng Cơ Hạo biết rõ, thịt nướng Chúc Dung Đồng Cung dùng để đãi khách, dùng thế mà đều là tứ chi hung thú cấp Vu Vương!

Đặt ở Hỏa Nha bộ, Cơ Hạo qua một trăm năm nữa có lẽ cũng không được nếm một miếng thịt nướng như vậy, nhưng ở Chúc Dung thần quốc, có lẽ đây chỉ là một bữa ăn nhẹ nhắm rượu bình thường nhất, tầm thường nhất của bọn Chúc Dung Đồng Cung mà thôi.

Không chút khách khí, Cơ Hạo há mồm, hung hăng xé rách chân giao long, từng miếng từng miếng đem thịt giao long hương nồng đậm thuần hậu kia nuốt xuống. Thân thể hung thú cấp Vu Vương, được đầu bếp Chúc Dung thần quốc dùng bí pháp chế biến, chất thịt trở nên tươi mới ngon miệng, nếu không lấy thực lực Cơ Hạo hiện nay, sợ là hắn căn bản cắn không nổi thịt trên cái chân giao long này.

Một miếng thịt giao long vào bụng, ngọn lửa năm màu chợt bành trướng mấy chục lần, hóa thành một quầng lửa đem thịt giao long bao bọc hết lại.

Thịt giao long trong chớp mắt hóa thành vô số luồng sáng năm màu rót vào thân thể Cơ Hạo, từ xương tủy đến làn da, trong cơ thể Cơ Hạo đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, mỗi một tế bào của hắn đều đang hoan hô nhảy nhót. Ở chỗ cực sâu của thân thể Cơ Hạo mơ hồ có tiếng long ngâm truyền đến, lại bị Cơ Hạo mạnh mẽ trấn áp ở trong cơ thể.

Được máu rồng tẩm bổ, thân thể Cơ Hạo trải qua chuyển hóa kỳ diệu, đã có nội tình giống với long tộc. Nhưng cho tới nay, Cơ Hạo căn bản không có dư dả năng lượng, để thân thể của mình có được lực lượng cường hãn giống như cự long.

Nhưng cái chân giao long này chính là tồn tại cấp Vu Vương. Huyết nhục tinh hoa chất chứa trong một miếng thịt giao long đã hơn xa toàn bộ tinh huyết lực của một Đại Vu.

Cơ Hạo nuốt từng miếng từng miếng chân giao long, tướng ăn có thể xưng là cực kỳ chật vật.

Chúc Dung Thiên Mệnh vốn còn có vài phần cảnh giác đối với Cơ Hạo, nhưng nhìn thấy bộ dáng Cơ Hạo chật vật như thế, hắn lại khôi phục kiêu căng cùng khinh thường lúc vừa mới ra màn, khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng như trước, nhẹ nhàng bâng quơ bưng chén rượu tinh tế nhấm nháp.

Chúc Dung Đồng Cung thì rất cảm thấy hứng thú nhìn Cơ Hạo, đợi tới lúc một cái chân giao long bị ăn hơn phân nửa, Chúc Dung Đồng Cung cất tiếng cười nói: “Cơ Hạo huynh đệ bụng thật to, nam nhi Nam Hoang ta, phải ăn được mới có khí lực, mới là hảo hán tử chân chính!”

Chỉ vào chậu ngọc, Chúc Dung Đồng Cung cười nói: “Con hung giao này, còn là cấp dưới của ta vì chúc mừng ta xuất quan, mấy ngày trước vừa mới săn giết. Cơ Hạo huynh đệ đã thích… Người đâu, đem con hung giao đó mang hết lên!”

Cả một con giao long dài hơn hai trượng bị khiêng lên, bị Cơ Hạo mặt không đổi sắc nuốt xuống toàn bộ.

Con giao long này thể tích không lớn, nhưng nó tu vi mạnh mẽ, trong mỗi một tấc máu thịt của thân thể đều chất chứa huyết nhục tinh khí khổng lồ vô cùng. Cơ Hạo sau khi nuốt vào giao long, cả người mồ hôi ra như tương, nhiệt lực cuồn cuộn không ngừng từ trong từng cái lỗ chân lông phun ra.

Một vị Vu Vương có được lực lượng mạnh bao nhiêu? Cơ Hạo không thể làm một sự đánh giá tiêu chuẩn xác thực cho thực lực con giao long này, nhưng sau khi nuốt con hung giao này, chiếm được một phần trăm huyết nhục tinh khí của giao long này, trong cơ thể Cơ Hạo khí lực tung hoành, chỉ cường độ thân thể, đã đủ để so sánh với Đại Vu vừa mới đột phá!

Lau lau mồ hôi trên trán, Cơ Hạo hướng Chúc Dung Đồng Cung hạ thấp người hành một lễ: “Đa tạ Đồng Cung đại ca, Cơ Hạo thất lễ.”

“Là đủ vô lễ…” Chúc Dung Thiên Mệnh ở một bên chậm rãi cười nói: “Một con giao long nho nhỏ tính cái gì? Ngày thường, ta nơi này…”

Chúc Dung Thiên Mệnh muốn dùng lời nói nhục nhã Cơ Hạo, nhưng hắn chưa thể nói hết một phen lời, đã ở trong ánh mắt nghiêm khắc của Chúc Dung Đồng Cung rút hết về. Ngượng ngùng cười, Chúc Dung Thiên Mệnh cúi đầu, nắm chặt chén rượu, một ly lại một ly không ngừng đem rượu trút xuống.

Chúc Dung Đồng Cung không tiếng động cảnh cáo Chúc Dung Thiên Mệnh một phen, sau đó cười hướng Cơ Hạo hỏi: “Cơ Hạo tiểu huynh đệ, ngươi cứu mạng Man Man, chính là đã cứu Chúc Dung Đồng Cung ta, nếu Man Man xảy ra chuyện gì, phụ thần ít nhất phải đem ta đánh gần chết, sung quân đi nơi cực hoang thật xa săn giết thái cổ hung vật, đời này cũng đừng nghĩ trở lại.”

Trầm mặc một phen, Chúc Dung Đồng Cung nghiêm túc nói: “Man Man những ngày qua không phân thân được. Ngươi có chuyện gì, cứ việc hướng ta nói, ở Nam Hoang, mặc kệ có chuyện gì, còn rất ít có việc Chúc Dung nhất tộc chúng ta không làm được.”

Cơ Hạo vừa nghe lời này, cũng không để ý tới hỏi thăm Man Man xảy ra chuyện gì, vội vàng đem chuyện Lãnh Khê cốc bị vây nói ra.

“Sự tình là như thế, còn xin Đồng Cung đại ca phái tinh binh, giải vây Lãnh Khê cốc ta, cứu a ba, a mỗ những người thân của ta.”

“Ha, ha ha.” Chúc Dung Đồng Cung cười lạnh ba tiếng, xoay người nhìn về phía Chúc Dung Thiên Mệnh: “Lão thất, Tất Phương bộ, sao lại thế?”

Trầm mặc một phen, Chúc Dung Thiên Mệnh lạnh nhạt nói: “Hoặc là, muốn lập công? Đại ca hỏi ta cái này thật có ý tứ, phía bắc là địa bàn đại ca ngài luôn phụ trách, không lẽ ta còn có thể có gì quan hệ với Tất Phương bộ hay sao?”

Trong đại điện trầm mặc thật lâu, Chúc Dung Đồng Cung đột nhiên cười to lên: “Người đâu, điều binh, xuất chinh!”