Vu Thần Kỷ

Chương 121: Thái tử

‘Lạc ù ù, lạc ù ù’, trong một tòa truyền tống pháp trận loại lớn phụ cận Cơ Hạo, một đoàn xe quy mô khổng lồ chậm rãi đi ra.

Trên những chiếc xe thật lớn, tinh kim mỹ ngọc các loại kỳ trân dị bảo chồng chất như núi đặt chỉnh tề, đám đông chiến sĩ thân khoác giáp da, khuôn mặt xốc vác cầm trường thương trường kích bảo hộ ở hai bên đoàn xe, mọi người đều dùng một loại ánh mắt tò mò nhìn Cơ Hạo từ trên xuống dưới.

So sánh với thần vệ xung quanh, dáng người Cơ Hạo chỉ có thể dùng ‘nhỏ nhắn nhu nhược’ để hình dung. Các thần vệ này thấp bé nhất cũng cao hơn bốn thước, cán dài của giáo trong tay đã to như đùi Cơ Hạo.

Thần vệ cao lớn như thế ước chừng có mười người vây quanh Cơ Hạo, giáo trong tay càng dính sát vào trên thân hắn, thấy thế nào cũng là cảnh một đàn ác long bắt nạt một con dê con nhỏ.

Không chỉ có hộ vệ đoàn xe vừa tới, người trên quảng trường chú ý tới động tĩnh bên này đều vui sướng khi người gặp họa hướng bên này nhìn lại.

Nhưng tuy tò mò, dòng người trên quảng trường chưa có bất cứ sự hỗn loạn nào, cũng không có ai mở mồm lên tiếng lung tung. Mọi người đều im ắng ở trong truyền tống pháp trận ra ra vào vào, không ai ghé qua xem náo nhiệt.

Liên hệ lời của lão nhân này vừa rồi, Cơ Hạo nhất thời hiểu ra, ‘quy củ’ của Chúc Dung thần quốc nghiêm ngặt bao nhiêu.

Chậm rãi giơ hai tay, Cơ Hạo lấy ra lệnh bài của Man Man, trầm giọng nói: “Ta không phải xông tới lung tung, ta đến tìm Man Man.”

Dừng một chút, Cơ Hạo nhìn lão nhân vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ quái dị, nói từng chữ một: “Tên đầy đủ của nàng, hẳn là Chúc Dung Man Man đi, nếu ta không lầm.”

Lệnh bài trong tay Cơ Hạo lóe lên một đạo hồng quang, một cỗ nhiệt lực bức người quay cuồng trào ra.

Lão nhân vốn vẻ mặt uy nghiêm đột nhiên trở nên tươi cười thân thiện, mang theo một tia nịnh nọt hướng Cơ Hạo cúi đầu hành một lễ thật sâu: “Thì ra là bằng hữu của Man Man tiểu chủ nhân, vừa rồi thật sự là hiểu lầm. Xin hỏi quý nhân lần này đến, có chuyện gì sao? Chúng ta có thể hỗ trợ hay không?”

Mười tên thần vệ đều nhịp thu hồi giáo, đồng thời hướng Cơ Hạo hành một lễ, sau đó chỉnh tề xếp hàng rời khỏi. Trong toàn bộ quá trình, bọn họ đều không nói một lời, tinh chuẩn chỉnh tề giống như người máy.

Có mấy nam tử giống như lão nhân, mặc trường bào màu đỏ tươi đi lên đón, mặt đầy nét cười hướng Cơ Hạo kéo gần quan hệ. Cơ Hạo còn chưa rõ ý nghĩa của lệnh bài trong tay, nhưng các thần tử Chúc Dung thần quốc này không có khả năng không biết.

Lệnh bài trong tay Cơ Hạo, là bảo mệnh lệnh bài Hỏa Thần Chúc Dung ban cho con cái ruột thịt mình, trong mỗi một cái lệnh bài đều có một giọt bản mạng tinh huyết của Hỏa Thần Chúc Dung, chỉ cần thi triển chú ngữ, thủ ấn tương ứng, liền có thể kích phát các loại uy năng mạnh mẽ.

Ở Chúc Dung thần quốc, loại lệnh bài này được xưng là ‘Hỏa Thần Lệnh’ đại biểu, là ý chí tuyệt đối của Hỏa Thần Chúc Dung, bất cứ người nào đối nghịch với lệnh bài này, kết quả cuối cùng đều rất thê thảm.

Đương nhiên, trừ vô thượng quyền uy của Hỏa Thần Lệnh, sức uy hiếp của bản thân Man Man cũng đủ khiến các quan lại hạ tầng Chúc Dung thần quốc rất cung kính. Ai chẳng biết, đệ nhất ma đầu toàn bộ Chúc Dung thần quốc hiện nay, khiến người ta đau đầu nhất, chính là Man Man!

“Ta tìm Man Man, dẫn ta đi gặp nàng.” Cơ Hạo đem lệnh bài nhét vào áo da bên hông.

“Vâng, vâng, chúng ta tuân mệnh.” Mấy người vội vàng hướng Cơ Hạo cúi đầu hành lễ, sau đó lão nhân thẳng lưng, hướng về bầu trời vẫy vẫy tay, một con rồng lửa dài trăm trượng, toàn thân bốc lên lửa cháy lắc đầu vung đuôi hạ xuống.

Con rồng lửa nhẹ nhàng đáp xuống đất, đôi mắt đỏ rực to như vại nước nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, ngâm nga một tiếng trầm thấp.

Cơ Hạo trừng to mắt, vừa kinh hãi, vừa kinh hỉ, tâm tình cực kỳ phức tạp nhìn con rồng lửa này.

Rồng, đồ đằng thú này ở trong trí nhớ Cơ Hạo có địa vị đặc thù. Không là truyền thuyết nữa, không là hình ảnh trên điện ảnh nữa, mà là một con ngũ trảo thần long thật sự cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trước mặt Cơ Hạo.

Sừng hươu, thân rắn, ưng trảo, râu cá chép, trên vảy rồng thật dày có phù văn thần bí thỉnh thoảng lóe lên, phía sau cái đầu cực lớn, một đám lửa giống như tóc dài múa loạn. Một con rồng thật sự, tản mát ra uy nghiêm cự long đáng sợ.

Cơ Hạo vươn tay, do dự một chút, sau đó dùng sức vỗ vỗ đầu con thần long này.

‘Xẹt’ một tiếng, lòng bàn tay Cơ Hạo toát ra một làn khói mỏng. Vảy rồng trên đầu thần long cực nóng, so với tấm sắt nung đỏ hồng còn nóng bỏng hơn gấp trăm lần, dù bản thân Cơ Hạo cũng đã kích hoạt Kim Ô huyết mạch lực, càng có bí pháp hộ thân, một tầng da thật dày ở lòng bàn tay cũng bị nháy mắt thiêu hủy.

Cơ Hạo xấu hổ cười cười, lão nhân và một đám thần vệ, thần tử ở bên sắc mặt chợt cứng đờ.

Qua hồi lâu, Cơ Hạo mới khẽ than thở: “Không ngờ được, nóng như vậy, các ngươi sao có thể cưỡi ở trên mình nó?”

Lại qua một lúc lâu, một thần vệ từ trên lưng rồng nhảy xuống mới khàn khàn mở miệng nói: “Vị quý nhân này, lúc chúng ta cưỡi ở trên lưng rồng lửa, nó cố ý thu liễm hỏa lực trên lưng. Nhưng trừ một đoạn thân rồng chúng ta cưỡi này, bộ vị khác trên thân nó hỏa lực vẫn không giảm chút nào.”

Lão nhân cổ sơ cười khàn: “Quý nhân, tay của ngài, cần bôi một chút thuốc mỡ không? Chúng ta nơi này, có thuốc mỡ chuyên môn phối chế, chuyên môn chữa các loại bỏng, cam đoan một chút vết sẹo cũng không có.”

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Cơ Hạo vẻ mặt đen sì cưỡi ở trên lưng rồng, mang theo thuốc mỡ đầy tay mùi thơm xộc vào mũi, ở dưới lão nhân cùng mấy thần tử làm bạn, hướng cung điện thuộc về Man Man cấp tốc bay đi.

Rồng lửa tốc độ phi hành cực nhanh, thậm chí tốc độ so với Hỏa Nha còn nhanh hơn một đoạn, nhưng từ quảng trường khổng lồ kia đến cung điện của Man Man vẫn phải bay hơn nửa ngày, ít nhất phải bay ra mấy chục vạn dặm.

Trong lãnh địa của Chúc Dung thần quốc, nơi nơi đều là núi lửa sôi trào, nơi nơi đều là nham thạch nóng chảy tràn ra.

Nhưng giữa núi lửa và nham thạch nóng chảy, vô số kỳ hoa dị thảo tính thích nhiệt độ cao mọc vô cùng tốt, khắp nơi đều có bóng cây hoa ảnh, nhìn qua biển lửa, rừng lửa, biển hoa tôn nhau lên thành thú, cảnh đẹp kỳ dị chỗ nào cũng có.

Man Man là con gái nhỏ của Hỏa Thần Chúc Dung, là con gái nhỏ Chúc Dung cưng chiều nhất, cho nên Man Man ở khu vực trung tâm của Chúc Dung thần quốc, độc chiếm một lãnh địa phạm vi mấy vạn dặm, trong núi rừng mênh mông, có mấy ngàn cung điện lớn nhỏ phân bố bốn phía, mấy ngàn chỗ vườn rừng xa hoa đều là tài sản riêng của Man Man.

Trừ các cung điện cùng vườn rừng này, dưới trướng Man Man cũng có một mũi thần vệ đại quân tinh nhuệ, ngày đêm không ngừng trấn thủ cho nàng lãnh địa chỉ thuộc về nàng.

Dọc theo đường đi, nghe lão nhân tên là Huỳnh Chúc giới thiệu tình huống lãnh địa của Man Man, rất xa, Cơ Hạo rốt cuộc thấy được trên không một núi lửa to lớn, trên không nham thạch nóng chảy phun trào lơ lửng một tòa cung điện to lớn phạm vi trăm dặm.

Trước cửa tòa cung điện này, trên một cái đền thờ ánh lửa bắn ra bốn phía, trên một tấm biển viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ to xấu vô cùng—— Man Man cung!

Cơ Hạo ngơ ngác nhìn tấm biển kia, đây là chữ Man Man tự tay viết? Chữ viết này đã xấu đến mức có chút khiến Cơ Hạo không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Đang ở trong lòng mắng thư pháp của Man Man, ở một bên một luồng lửa bay tới, nhanh chóng vượt qua rồng lửa Cơ Hạo cưỡi, chắn trước mặt đám người Cơ Hạo.

Trên lưng một con hỏa phượng thật lớn, một thanh niên tóc đỏ mặt như quan ngọc ngồi ở trên một cái ghế đỏ vàng, bưng chén rượu cười tủm tỉm nhìn Cơ Hạo:

“Ồ? Man Man nơi này có khách?”

“Tiểu oa nhi, ta là thất ca của Man Man, Chúc Dung Thiên Mệnh!”

Hơi ngẩng đầu lên, Chúc Dung Thiên Mệnh mang theo một tia kiêu căng nói: “Ngươi cũng có thể gọi ta Thiên Mệnh thái tử.”