Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1217: Sinh mệnh linh hồn

Quái vật lông đỏ đánh Võ Quy Vân trọng thương, lại gầm một tiếng, tiếp tục xông tới. Nó giơ móng vuốt sắc bén, chỉ cần một đòn này hạ xuống thân thể Võ Quy Vân sợ là sẽ bị xé thành hai đoạn!

Khoảnh khắc chỉ mạnh treo chuông, Võ Quy Vân đột nhiên kéo cánh tay đã gãy của mình xuống, dùng sức bóp. Cả cánh tay phải trong nháy mắt nổ tung thành vô số mưa máu.

Ma Thể Chi Giải Đại Pháp!

Võ Quy Vân diện mạo dữ tợn, thân thể hắn đem những mưa máu này hoàn toàn hấp thu, vảy giáp bao phủ bên ngoài thân thể lại thêm một tầng màu đỏ như máu quỷ dị.

Khoảnh khắc đó, Võ Quy Vân khí thế tăng vọt, sức mạnh của hắn rồi lại lần nữa tăng gấp đôi. So với lúc đánh cùng Lâm Minh, càng thêm mạnh mẽ!

- Đây là chiêu thức gì? Rồi lại có thể cắn nuốt máu thịt của mình, đổi lấy sức mạnh cực hạn!

- Khẳng định là công pháp Ma đạo. Thác Thiên Ma Công cũng là công pháp Ma đạo. Chân Võ Giới Vương hẳn là chiếm được kế thừa của đại năng Ma đạo nào đó!

- Một chiêu này khẳng định tiêu hao khí huyết thật lớn, lúc trước Võ Quy Vân chiến Lâm Minh, ngay từ đâu không sử dụng. Sau lại tiêu hao quá lớn, có dùng cũng không dùng được nữa. Nếu ngay từ đầu Võ Quy Vân liền dùng ra loại công pháp này chiến đấu với Lâm Minh, sợ là kết quả chiến đấu khó mà nói.

Võ giả chung quanh dùng chân nguyên truyền âm nhanh chóng nghị luận. Tuy nhiên, một chiêu này của Võ Quy Vân là chiêu thức liều mạng, phương pháp chiến đấu tự nổ bộ phận thân thể để tăng cường tiềm lực. Ở trong luận võ bình thường sẽ không sử dụng, nếu không cho dù thắng cũng là chuyện chật vật không chịu nổi, rất là mất mặt.

Mắt thấy quái vật lông đỏ đánh tới, Võ Quy Vân hét lớn một tiếng, tay cầm Cự Huyết Kiếm đột nhiên một kiếm bổ xuống!

Rắc!

Cự Huyết Kiếm và hai móng của quái vật lông đỏ va chạm kịch liệt, quái vật lông đỏ rốt cục phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể bị Cự Huyết Kiếm bổ cấp tốc lui về phía sau. Mà cùng lúc đó thân thể Võ Quy Vân cũng như sao xẹt bay ngược ra ngoài.

Va chạm kịch liệt vừa rồi, tay trái hắn cũng nổ tung gãy xương, Cự Huyết Kiếm xoay tròn bay ra. Võ Quy Vân hộc búng máu to, hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà!

Tất cả chiêu thức của hắn đã hoàn toàn dùng ra!

Mà nhìn lại quái vật lông đỏ, tuy rằng cũng bị đánh lui, hai móng nhuộm máu, da tróc thịt bong nhưng đối với nó sinh mệnh lực mạnh mẽ mà nói đều chỉ là thương nhỏ mà thôi.

Lực phòng ngự của nó đã khủng bố đến khiến người ta trong lòng sinh cảm giác tuyệt vọng. Tay không đối kháng Linh khí trung phẩm, hơn nữa linh khí trung phẩm này còn là đệ nhất thiên tài đại thế giới sử dụng, chiến lực toàn bộ khai hỏa, thiêu hốt khí huyết lực. Dù vậy cũng không thể làm gì quái vật lông đỏ!

Xem đến đây, rất nhiều võ giả đều đã phán định, Võ Quy Vân ắt thua không nghi ngờ. Bọn họ không muốn bị tai bay vạ gió, đã chuẩn bị chạy trốn. Phụ cận dãy núi Bạch Nham có chừng mấy vạn võ giả, bởi vì nơi này địa hình phức tạp, bọn họ chỉ cần ẩn nấp hơi thở chạy tứ tán, quái vật lông đỏ cũng không có bản lĩnh giết bao nhiêu.

Thân thể lùi ra của quái vật lông đỏ rất nhanh liền dừng ổn, nó đang muốn hướng về Võ Quy Vân phát ra một đòn cuối cùng, triệt để giết chết võ giả loài người khiêu chiến uy nghiêm của nó. Mà chính vào lúc này, trong lòng nó chợt sinh điềm báo!

Đột nhiên quay đầu, chỉ thấy ở ngoài mấy dặm, một thanh niên áo lam tay cầm trường thương màu đỏ bắn nhanh đến!

Thanh niên áo lam này mi tâm lóe lên dấu ấn màu đỏ, toàn thân bao phủ sét và lửa, tốc độ nhanh như sao băng!

Võ giả ẩn nấp trong các thung lũng, hẻm núi của dãy núi Bạch Nham cũng đều nhìn thấy thanh niên áo lam này.


- Là Lâm Minh!

Có người phát ra tiếng kinh hô. Thực lực quái vật lông đỏ rành rành trước mắt mọi người, dõi mắt toàn bộ Chân Võ đại thế giới cũng chỉ có Lâm Minh, dám ra tay vào lúc này!

- Điên rồi!

- Người tài cao gan cũng lớn!

Cho dù là Lâm Minh, tất cả mọi người cũng không coi trọng. Quái vật lông đỏ này không biết chi tiết, thực lực chân chính của nó cực hạn là gì còn rất khó nói rõ. Chỉ riêng hiện tại bày ra cũng đã khiến người tuyệt vọng. Mà mọi người nhìn thấy, lúc Lâm Minh chiến đấu Võ Quy Vân, ưu thế cũng không tính quá lớn. Muốn chiến thắng quái vật lông đỏ kia chỉ sợ hy vọng xa vời.

Tốc độ của Lâm Minh càng lúc càng nhanh, Bát Môn Độn Giáp bảy môn đều mở, Tà Thần lực mở ra đến mức tận cùng, máu Cổ Phượng cũng hoàn toàn thiêu đốt. Một người một thương, giống như một ngôi sao băng ngang qua bầu trời, sức mạnh khủng bố trong khoảnh khắc đó hoàn toàn bộc phát ra!

Thương Khung Bá Điển – Bách Trọng Lãng!

Quái vật lông đỏ phát ra một tiếng rít gào, chiêu thức không thay đổi, vẫn như trước vươn móng vuốt, hướng về Lâm Minh chộp mạnh!

Công kích vô cùng đơn gnả nhưng không ai cảm thấy nó đơn giản. Cao thủ top 10 đại thế giới dưới một đòn như vậy sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.

Va chạm đồng dạng, lúc trước là Võ Quy Vân mà hiện tại đổi thành Lâm Minh!

Mọi người đều mở to mắt!

Rắc!

Phượng Huyết Thương đập mạnh lên hai móng của quái vật lông đỏ. Khoảnh khắc đó Lâm Minh chỉ cảm thấy hổ khẩu rung mạnh, một luồng lực phản chấn cuồng mạnh dọc theo Phượng Huyết Thương truyền đến. Truyền vào ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hài, chấn cho hắn khí huyết sôi trào, năng lượng hỗn loạn.

Lúc này hắn mới biết, móng vuốt công kích nhìn như đơn giản của quái vật lông đỏ này kỳ thật ẩn chứa sức mạnh pháp tắc. Những cao thủ kia bị nó đánh bay không riêng là bởi vì lực đánh vào, cũng bởi vì pháp tắc ẩn chứa trong đó.

Tuy nhiên Bách Trọng Lãng của Lâm Minh cũng không phải đơn giản như vậy. Sức lớn trăm triệu cân toàn bộ rót vào Phượng Huyết Thương, lực công kích phát ra đã khó thể tưởng tượng. Hơn nữa công kích như vậy còn như hải triều, ngập trời mà đến, liên miên không dứt!

Ầm!

Năng lượng bùng nổ, lần này va chạm Lâm Minh và quái vật lông đỏ đồng thời lui về phía sau. Lâm Minh khí huyết nhộn nhạo, hổ khẩu tê dại, mà trên cánh tay quái vật lông đỏ kia cũng da thịt nứt ra, hơi hơi rỉ máu.

Nhìn thấy hai vuốt hơi hơi rỉ máu của quái vật lông đỏ, ánh mắt Lâm Minh thoáng ngưng, lực phòng ngự thật biến thái!

Đây tuyệt đối là lực phòng ngự khủng bố nhất trong tất cả đối thủ Lâm Minh đối mặt đến giờ. So với lực phòng ngự của hắn khủng bố hơn nhiều, sợ là thật sự vượt qua Thần thú tuổi nhỏ!

- Quái vật này, khó giải quyết!

Lâm Minh ánh mắt ngưng trọng, Bách Trọng Lãng gần như dưới trạng thái khai hỏa toàn bộ rồi lại không thể trọng thương nó.


- Công kích của Lâm Minh cũng không có hiệu quả! Vừa rồi một đòn kia của Lâm Minh chính là một chiêu cuối cùng đánh bại Võ Quy Vân, nhưng là không gây thương tổn cho quái vật lông đỏ! Hơn nữa quái vật kia vừa rồi chỉ là vội vàng phản kích, không thương đến Lâm Minh. Nếu thật sự chính diện va chạm vài lần, Lâm Minh hơn phân nửa cũng không đỡ được.

- Lâm Minh chỉ sợ... bó tay.

- Long Nha đâu? Sao Long Nha không có mặt? Nếu Lâm Minh cộng thêm ln, hai người có lẽ còn có một chút hy vọng!

Phần đông võ giả ở dãy núi Bạch Nham dưới tình huống như vậy tự nhiên nghĩ tới Long Nha. Long Nha một mực rất thần bí, xuất thân là một điều bí ẩn, thực lực cũng là một điều bí ẩn. Tuy nhiên gần nhất mọi người chậm rãi phỏng đoán ra, người thứ nhất giá trị công huân của Chân Võ đại thế giới hiện tại chính là Long Nha. Đa số người cho rằng Long Nha với Lâm Minh có thực lực xấp xỉ.

Trên trời coa, Lâm Minh nhìn quái vật lông đỏ, nó cũng nhìn Lâm Minh. Đôi mắt xanh thẳm của nó, đồng tử như lỗ kim, ánh mắt khiếp người.

Mà ở xa vài dặm, Võ Quy Vân toàn thân là máu nằm trong đống loạn thạch. Vai phải dập nát, mất cánh tay phải, đã hoàn toàn không có sức chiến đấu.

Võ Quy Vân nhìn Lâm Minh trên bầu trời, sắc mặt phức tạp.

Kỳ thật Võ Quy Vân là bởi vì sư đệ của mình bị quái vật lông đỏ đánh chết ngay trước mặt, khi đó còn có đệ tử khác của Chân Võ Đại Thánh địa. Hắn thân là đại sư huynh, không có khả năng không xuất hiện, cho nên hắn mới bất chấp mọi thứ lao ra. Cho dù hắn biết rõ quái vật lông đỏ này phi thường khó giải quyết.

Mà Lâm Minh thì khác, hắn hoàn toàn có thể bỏ đi, nhưng là hắn vẫn xuất hiện, hoàn toàn vì chiến đấu mà chiến đấu.

- Đối mặt với quái vật mạnh như vậy hắn lại đều dám xông lên, thật sự là người điên! Chẳng lẽ chiến đấu với ta hắn còn không dùng toàn bộ thực lực sao? Nếu đó chính là cực hạn của hắn, khẳng định phải thua!

Võ Quy Vân lẩm bẩm, từ trong Tu Di Giới lấy ra một viên đan dược nuốt vào.

Lúc này, trừ Chân Võ đại thế giới ra, rất nhiều đại thế giới đều xuất hiện quái thú mạnh mẽ cùng loại quái vật lông đỏ ở Chân Võ đại thế giới. Rất nhiều cao thủ thứ nhất đại thế giới cũng phải nuốt hận trước mặt chúng nó! Về phần võ giả bình thường thì càng không cần phải nói, gặp mặt là bị miểu sát.

Quái vật như vậy đã vượt xa trình độ của truyền nhân Thánh địa Giới Vương giới lớn. Sự tồn tại của chúng căn bản không phải vì khảo hạch vòng dự tuyển, mà là vì thật sự chọn ra những thiên tài mạnh nhất kia.

- Thần Mộng sư thúc thủ đoạn thật hay. Đầu tiên là thú triều công thành, tiếp theo chính là những quái vật mạnh nhất này xuất hiện. Hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc như thế, người dự thi thực lực không đủ, ngay cả sống một ngày đều là hy vọng xa vời.

Trong Thần Mộng Cung, thanh niên áo trắng vai đeo trường kiếm tặc lưỡi nói.

- Hoàn cảnh tàn khốc mới có thể rèn luyện người...
Ở bên cạnh thanh niên áo trắng, Băng Mộng thần sắc bình tĩnh.

- Không sai, chúng ta cũng là như vậy mà trưởng thành. Rất nhiều võ giả bình dân hoặc xuất thân Thánh địa bình thường, luôn cho rằng truyền nhân Thiên Tôn chúng ta vừa sinh ra liền được hưởng điều kiện vô cùng ưu việt, học truyền thừa tốt nhất, tương lại được tiến cử trở thành Giới Vương. Kỳ thật, khi chúng ta trưởng thành lại phải đối mặt lịch lãm vô cùng khắc nghiệt, ở trong lịch lãm tử vong ngã xuống là chuyện thường có. Mà độ khó của lịch lãm sợ là đệ tử hạch tâm của Thánh địa Giới Vương đi qua đều sẽ toàn quân bị diệt.

Thanh niên áo trắng nhớ tới những lịch lãm mà mình trải qua, lòng còn sợ hãi.

- Đúng rồi. Băng Mộng sư muội, những quái vật đặc thù xuất hiện ở đại thế giới kia rốt cuộc là cái gì? Ta cảm giác chúng nó cũng không phải ác mộng thú bình thường!

Băng Mộng chậm rãi gật đầu nói:
- Là sinh mệnh linh hồn năm xưa sư tôn bắt được, chúng nó đều là sống, mà không phải pháp tắc chế tạo ra.

- Sinh mệnh linh hồn?
Thanh niên áo trắng hơi hơi ngạc nhiên. Nếu được xưng là sinh mệnh linh hồn, tự nhiên là có khác biệt với linh hồn của loài người.
- Chẳng lẽ là sinh mệnh trời sinh không có thể xác, chỉ có linh hồn? Thần Mộng sư thúc ở chỗ nào bắt được nhiều sinh mệnh linh hồn như vậy. Thần Vực còn có loại địa phương này?

Thanh niên áo trắng hỏi ra một chuỗi câu hỏi, mà Băng Mộng dường như không có ý định nhiều lời, ngậm miệng không nói nữa.

Thanh niên áo trắng hiểu tính tình của Băng Mộng, điều nàng không muốn nói có hỏi thế nào cũng vô dụng, cũng đành phải thôi.

Tùy ý nhìn thoáng qua tình huống của 3000 đại thế giới, có một số đại thế giới ngay cả cao thủ xếp hạng thứ nhất đều bị giết. Mà những người không bị giết kia, cũng chỉ là không gặp phải mà thôi.

Nhìn tới đây, thanh niên áo trắng không kìm được lắc đầu, lẩm bẩm:
- Thần Mộng sư thúc dù để lại hình thức ban đầu căn nguyên tinh thần trong Thần Mộng giới làm phần thưởng, tuy nhiên trừ Tiểu Ma Tiên sư muội sợ là không có người nào có thể đạt được... Độ khó này, quá lớn!