Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1218: Chiến quái vật lông đỏ

Trên bầu trời, Lâm Minh một thân áo lam, tay cầm trường thương lăng không mà đứng. Bản thân hắn cũng như một cây thương, đứng thẳng tắp!

Mà ở trước mặt hắn, quái vật lông đỏ thân thể cuộn thành một đống, giống như là một con mãnh hổ tụ thế muốn tấn công. Đối mặt quái vật lông đỏ này, bất kể là ai đều sẽ chịu đựng áp lực thật lớn.

Vài tên đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại Thánh địa đã lùi ra rất xa, những người dự thi khác nấp trong dãy núi Bạch Nham cũng kéo giãn khoảng cách mấy chục dặm với chiến trường. Rất ít có người tin tưởng Lâm Minh có thể thắng. Mà một khi Lâm Minh bại trận, bất kể hắn chạy thoát hay chết, kế tiếp không may liền có khả năng chính là những người dự thi bọn họ. Đến lúc đó tách ra chạy trốn vẫn là cách xa một chút thì nắm chắc sinh tồn lớn hơn một chút.

Mà chính vào lúc này, quái vật lông đỏ kia động. Nó giang cánh thịt màu đỏ, giống như một con dơi lớn vọt hướn Lâm Minh. Tốc độ của nó nhanh đến không thể tưởng tượng. Nó không dùng bất kỳ chiêu thức, chỉ vươn móng vuốt chụp hướng cổ họng Lâm Minh!

Đây là lần đầu tiên quái vật lông đỏ chính thức công kích Lâm Minh. Lần trước chỉ là vội vàng phản kích mà thôi.

Vừa rồi quái vật lông đỏ chiến Võ Quy Vân chính là một lần tấn công không hề hoa lệ như vậy. Đem Võ Quy Vân đồng thời thi triển Thác Thiên Ma Công cùng Ma Thể Chi Giải Đại Pháp, trạng thái toàn bộ khai hỏa, đánh cho trọng thương.

Một đòn này, phi thường khủng bố!

Lâm Minh nếu có thể đỡ được một đòn này, còn miễn cưỡng có tư cách đối kháng quái vật lông đỏ. Nếu không chính là miểu sát trong nháy mắt!

Mọi người đều mở to hai mắt.

Mắt thấy quái vật lông đỏ xông tới, Lâm Minh đồng tử co rụt, khớp xương toàn thân nổ vang. Sức mạnh xương Rồng, máu Phượng toàn bộ dung hợp với thân thể. Khoảnh khắc đó, sau lưng Lâm Minh đồng thời hiện ra hư ảnh Thương Long và Phượng Hoàng màu vàng.

Tiếng rồng gầm to rõ, cùng với tiếng phượng hót réo rắt vang vọng phía chân trời. Hai tay Lâm Minh đột nhiên trầm xuống, Phượng Huyết Thương trong tay cấp tốc đâm ra. Trong nháy mắt đâm liền trăm thương.

100 thương này cuối cùng hội tụ thành một luồng, hình thành mống thương màu xanh da trời to một trượng, vọt hướng quái vật lông đỏ.

Một đòn này, Lâm Minh dùng hết sức mạnh toàn thân. Có thể nói là một đòn mạnh nhất ở trạng thái luyện thể của hắn!

Ầm!

Sóng khí cuồn cuộn, một thương của Lâm Minh đánh mạnh lên móng vuốt quái vật lông đỏ. Năng lượng bùng nổ, không gian chấn động.

Vảy giáp trên móng vuốt quái vật lông đỏ bị vỡ nát, mà cùng lúc đó một luồng lực chấn động lớn mạnh dọc theo Phượng Huyết Thương truyền hướng thân thể Lâm Minh.

Luồng lực chấn động này giống như là dao động của đất, mênh mông mà kéo dài không dứt. Chân nguyên hộ thể trên người Lâm Minh sau khi bị lực dao động thổi quét, trong nháy mắt vỡ nát!

Lực dao động kế đó vọt vào thân thể hắn, vọt vào kinh mạch toàn thân, nội tạng xương cốt trong nháy mắt khí huyết hắn nhộn nhạo, năng lượng hỗn loạn. Một ít kinh mạch, gân da, cơ bắp đều bị một ít tổn hại!

Nếu không phải thân thể Lâm Minh dung hợp Long cốt Chí Tôn, lại mở ra Cảnh Môn, chỉ riêng một đòn này là có thể khiến hắn ngũ tạng vỡ nát, xương cốt toàn thân đứt rời từng khúc. Kết cục cũng không tốt hơn Võ Quy Vân bao nhiêu.

- Lực chấn động thật mạnh, đây là... pháp tắc Đất sao? Khó trách Võ Quy Vân trạng thái mạnh nhất cũng bị quái vật lông đỏ này một đòn đánh bại!

Ánh mắt Lâm Minh hơi hơi ngưng trọng. Quái vật lông đỏ sở dĩ mạnh mẽ chính là bởi vì mỗi một đòn của nó đều kèm theo sức mạnh pháp tắc. Chỉ cần tiếp xúc với nó, luồng lực chấn động cuồng mãnh kia sẽ truyền vào trong thân thể đối thủ.


Chân nguyên hộ thể của Lâm Minh đã xem như vững chắc, nhưng ở trước mặt quái vật lông đỏ vẫn vỡ nát trong nháy mắt, căn bản không thể chống đỡ!

Cũng may thể xác Lâm Minh đồng dạng phòng ngự mạnh mẽ, nhưng dù vậy thân thể hắn cũng bị tổn thương rất nhỏ.

- Đỡ được rồi... Lâm Minh rồi lại đỡ được công kích của quái vật lông đỏ! Trời, vừa rồi chân nguyên hộ thể của hắn đã vỡ nát, hắn làm sao đỡ được? Chẳng lẽ là bằng vào lực phòng ngự của thân thể? Quả là yêu nghiệt!

- Không có khả năng hoàn toàn đỡ được. Chân nguyên hộ thể vỡ nát, dư ba khí kình khẳng định sẽ đánh lên người Lâm Minh. Cho dù Lâm Minh đồng tu thuật luyện thể, thân thể phòng ngự mạnh mẽ cũng sẽ bị hao tổn, để lại thương ngầm. Tích lũy lại, sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh. Ngươi xem tay hắn, đang đổ máu!

Cánh tay Lâm Minh quả thật đang đổ máu, vừa rồi hắn chịu đựng luồng lực đánh vào thật lớn này, hổ khẩu bị chấn nát, mạch máu trên cánh tay cũng bị vỡ. Từng luồng máu tươi dọc theo mu bàn tay hắn chảy xuống, nhỏ lên Phượng Huyết Thương, đỏ tươi vô cùng.

- Vậy cũng không dễ dàng rồi. Ngươi xem quái vật lông đỏ kia, còn không phải cũng hai tay vỡ nát đổ máu.
Có người chân nguyên truyền âm nói.

- Đừng lấy người so với quái vật. Thể chất của quái vật kia là người có thể so sánh sao? Lâm Minh yêu nghiệt mấy cũng không so được. Ta có dự cảm, năng lực khôi phục và năng lực chịu đòn của quái vật này sẽ vượt qua tưởng tượng. Mà Lâm Minh, tiếp tục va chạm, thương ngầm sẽ tích lũy, cuối cùng bị thua.

Võ giả kia vừa mới nói xong, dường như vì muốn nghiệm chứng lời của hắn, trên hai móng của quái vật lông đỏ, bắp thịt mấp máy, máu chảy tự nhiên mà ngừng lại. Thậm chí vảy giáp đều đang chậm rãi mọc ra, chữa trị.

Nguyên bản trước sau mấy lần va chạm với Võ Quy Vân, Lâm Minh, nó cũng bị thương không nhẹ. Nhưng chỉ thời gian mấy hô hấp, cánh tay của nó liền tự lành!

Nhìn thấy một màn này, người dự thi ở dãy núi Bạch Nham đều hít một hơi khí lạnh.

Thật vất vả đả thương nó một chút xíu, nhất là Võ Quy Vân gần như là liều mạng mới tạo thành tổn thương. Kết quả trong nháy mắt nó liền tự khôi phục!

Điều này tuyệt đối sẽ trong nháy mắt đánh tan lòng tin của võ giả đối chiến với nó.

Đây phải là lực khôi phục biến thái cỡ nào. Quái vật như vậy, còn để người làm sao đánh!?

Bất kể là ai, đối mặt với đối thủ tốc độ sức mạnh khủng bố, phòng ngự vô địch, sức bền thâm hậu, lực khôi phục biến thái như vậy cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng!

- Xong rồi, không ai có thể thắng nó!

- Chỉ sợ Lâm Minh và Long Nha cộng lại cũng không được!

- Lực khôi phục quá biến thái, tương đương Thần thú tuổi nhỏ!

Mọi người đang nghị luận, lúc này Lâm Minh ở trên không, máu tươi trên cánh tay hắn cũng đang chậm rãi ngừng lại. Cơ bắp mấp máy, miệng vết thương khép lại, máu thịt làn da toàn bộ đều mọc ra mới. Sau một lát, cánh tay Lâm Minh khôi phục như lúc ban đầu, liên đới kinh mạch, mạch máu vỗn đứt trong cơ thể cũng đều chầm chậm khép lại. Thương ngầm bị tiêu trừ hoàn toàn!

Nhìn thấy Lâm Minh tự khôi phục, tất cả người dự thi đều trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin.

- Không phải chứ! Lâm Minh cũng có thể tự khôi phục!?


- Ta xác định hắn không uống thuốc. Hơn nữa cho dù uống thuốc cũng rất ít có đan dược lực khôi phục mạnh mẽ như vậy. Có thể tạo hiệu quả trong chiến đấu!

- Cơ thể người làm sao có thể có lực khôi phục giống như hung thú vậy? Chẳng lẽ là pháp tắc Sinh Mệnh?

Có người đột nhiên nói. Nếu như pháp tắc Sinh Mệnh tu luyện đến cảnh giới cực cao, quả thật có thể ở trình độ nhất định khống chế tế bào máu thịt của mình sống lại, hoàn thành chữa trị một ít khí quan không yếu hại. Cũng chính là khí quan máu thịt trừ tim, não, tủy ra. Hơn nữa phải trả giá tiêu hao năng lượng chân nguyên thật lớn, không thể sử dụng nhiều lần.

- Nếu là pháp tắc Sinh Mệnh, vậy cũng vẫn vô dụng. Lâm Minh sẽ rất nhanh hao hết năng lượng.

- Sức bền của người không có biện pháp so sánh với hung thú. Huống chi Lâm Minh gặp phải còn là một con biến thái như vậy!

Sự mạnh mẽ của quái vật lông đỏ đã ăn sâu vào lòng người, đối mặt với nó khí thế trước tiên yếu ba phần.

Lúc này, quái vật lông đỏ trừng đôi mắt xanh biếc của nó, sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Minh. Nó dường như không nghĩ tới, một đòn hẳn phải giết của mình rồi lại bị Lâm Minh đỡ được. Rồi sau đó, Lâm Minh còn có thể tự chữa trị thân thể bị thương giống như nó.

Nó phát ra tiếng rống trầm thấp, chậm rãi chuyển động móng vuốt, cổ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Mà Lâm Minh cũng chuyển động cổ tay, đối mặt quái vật lông đỏ, ánh mắt sắc bén.

Rống!

Theo một tiếng gầm của quái vật lông đỏ, chiến đấu một lần nữa triển khai!

Đây là một trận đọ máu cứng đối cứng! Trường thương màu đỏ cùng móng vuốt màu đỏ mỗi lần va chậm đều phát ra tiếng nổ lớn như kim loại – đá giao nhau!

Rầm! Rầm! Rầm!

Va chạm của sức mạnh vượt qua trăm triệu cân, thân núi nổ tung, đá vụn tung tóe. Chỉ riêng dư ba của một người một thú giao thủ cũng đã có thể san bằng dãy núi.

Sự mạnh mẽ của quái vật lông đỏ này vượt qua tưởng tượng của Lâm Minh. Mỗi một lần công kích, lực chấn động lớn mạnh đều sẽ truyền vào thân thể Lâm Minh, chân nguyên hộ thể của hắn đều sẽ vỡ nát!

Công kích mạnh mẽ như vậy, so với Võ Quy Vân mạnh hơn mấy lần! Đổi là người khác tới, một đòn là có thể không chết thì thương.

Cho dù là thân thể Lâm Minh dung nhập máu Phượng tủy Rồng, lực khôi phục và chịu đòn đều đạt tới trình độ khó tin. Nhưng là cứ cứng đối cứng như vậy, hắn vẫn cảm thấy khí huyết hỗn loạn, năng lượng ở trong kinh mạch đâm thẳng xuyên thủng.

Tuy nhiên cùng lúc Lâm Minh chịu đựng từng đợt trọng thương, quái vật lông đỏ cũng không dễ chịu.

Quái vật lông đỏ quả thật sức mạnh và sức bật đều gấp mấy lần Võ Quy Vân, nhưng là kỹ xảo chiến đấu của nó lại nghiêm trọng không đủ. Nó mỗi lần va chạm với Lâm Minh đều phải chịu đựng ít nhất hai lần Phượng Huyết Thương của Lâm Minh công kích.

Phượng Huyết Thương là Linh khí phẩm chất cực cao, sự sắc bén của nó không thể nghi ngờ. Sau khi chiến linh Hoàng Kim của Lâm Minh rót vào, cho dù là thân thể quái vật lông đỏ như sắt thần nhưng dù thế nào cũng bị Phượng Huyết Thương để lại vết thương.

Từng lần vết máu tích lũy cũng là thương thế không nhẹ.

Cơ bắp quái vật lông đỏ đang mấp máy, chữa trị vết thương để lại trên người, máu Rồng Phượng trong cơ thể Lâm Minh gia tốc lưu chuyển, đồng dạng đang chữa trị thương ngầm.

Bọn họ đang đọ sức bền, đọ năng lực khôi phục!

Kịch đấu như vậy đã kéo dài thời gian mấy chục hơi thở, va chạm giữa một người một thú vượt qua 100 lần!

Mỗi một lần đều giống như hai tinh cầu va chạm, mỗi một lần đều khiến mặt đất núi sông chấn động. Tiếng vang lớn như vậy đánh sâu vào trái tim phần đông võ giả ở dãy núi Bạch Nham, giống như búa tạ gõ vào. Chấn cho bọn họ mạch máu xao động, tim đập đều bị ảnh hưởng.

Chiến đấu kịch liệt như vậy, Lâm Minh cũng không giống như trong dự kiến của mọi người – dần dần chân nguyên không đủ. Mà là từ đầu chí cuối đều không lộ ra bất kỳ dấu hiệu thất bại. Hơn trăm lần va chạm, hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, giống như khủng long hình người.

Người dự thi ở dãy núi Bạch Nham đều nhìn mà ngây người. Trời! Đây là sức bền khủng bố cỡ nào!

Trận chiến với Võ Quy Vân, tuy rằng Lâm Minh cũng thể hiện ra sự mạnh mẽ của sức bền, nhưng tương đối mà nói lần đó đọ sức thì “ôn hòa” hơn nhiều. Hiện tại Lâm Minh cùng quái vật lông đỏ kia va chạm, hoàn toàn có thể nói là va chạm giữa máu và máu. Mỗi lần va chạm tất nhiên bị thương! Chẳng những phải chịu đựng năng lượng tiêu hao thật lớn như vậy còn phải không ngừng thúc giục năng lượng để chữa trị thân thể, tiếp tục chống đỡ, tiêu hao lớn đến không thể tưởng tượng!